Đế Bá

Chương 4388 : Ta chỉ muốn nhớ lại một chút

Tất cả mọi người đều nín thở khi nhìn cảnh này, thiên địa như lâm vào yên tĩnh. Quỳ Ngưu, một chân của nó có thể trấn áp vạn cổ, một cước đạp xuống, chư thiên thần ma không thể không cúi đầu, đều bị phong ấn dưới chân, không còn cơ hội xoay người. Nhưng đệ nhất hung nhân chính là Thủy tổ, đã từng giết chóc tám phương, không ai địch nổi, nhưng hắn lại bị Quỳ Ngưu trấn áp dưới chân. Nhìn thấy việc này, tất cả mọi người đều hít khí lạnh, không chỉ bởi vì Chập Long cường đại, còn bởi vì Khê Hoàng quá đáng sợ. Khê Hoàng thổi một khúc “ôn nhu hương” mới thật sự kinh khủng, lúc tiếng sáo vừa vang lên, ngàn vạn người ngã xuống, lâm vào ngủ say cùng một lúc. Cho dù cường đại như Trường Tồn cũng khó chống cự tiếng sáo, tất cả đều lâm vào ngủ say. Một khúc “ôn nhu hương” vô chiêu vô thức, không có bất kỳ sát ý nào, thậm chí có thể nói, nó tràn ngập mỹ hảo vô hạn, làm cho người ta không thể thoát khỏi ký ức đẹp, dần dần làm tâm thần đối phương thất thủ, bởi vì ký ức quá tốt đẹp, sẽ làm ngươi cam tâm tình nguyện lún sâu vào trong đó. Cũng chính vì như thế, sau khi tiếng sáo kết thúc, không biết có bao nhiêu người ngủ say trên mặt đất, qua thời gian thật lâu cũng không tỉnh lại. Tất cả mọi người đều nhìn ra được, Chập Long chỉ dựa vào pháp tướng Quỳ Ngưu chưa chắc có thể đả thương đệ nhất hung nhân, cho dù có thể làm đệ nhất hung nhân bị thương, hắn cũng không có khả năng trấn áp Lý Thất Dạ xuống đất, càng không khả năng một cước trấn áp đối thủ. Đệ nhất hung nhân đang đắm chìm trong một khúc “ôn nhu hương” của Khê Hoàng, lúc này mới cho Chập Long thời cơ lợi dụng, vào thời điểm đệ nhất hung nhân phòng ngự yếu kém nhất, sáng tạo cơ hội vạn năm khó gặp cho Chập Long, pháp tướng Quỳ Ngưu của hắn sẽ giáng một kích trí mạng vào đệ nhất hung nhân. - Đã chết rồi sao? Nhìn thấy Quỳ Ngưu trấn áp đệ nhất hung nhân dưới chân, tất cả mọi người không biết là chết hay sống, bị trấn áp sâu dưới mặt đất, mọi người cũng không có biện pháp nhìn rõ tình huống của Lý Thất Dạ như thế nào. Nếu như đổi thành những người khác, khi bị trấn áp như thế, hắn phải chết không nghi ngờ, cho dù có chín cái mạng cũng phải chết. Nhưng mà, đổi lại thành đệ nhất hung nhân, việc này trở nên khó xác định, không ít người đều tin tưởng, đệ nhất hung nhân không có dễ chết như vậy. - Chỉ sợ hắn đã chết rồi. Cũng có cường giả cảm thấy như vậy còn không chết thì không còn thiên lý nữa, hắn không nhịn được và nói: - Hắn đã lâm vào ngủ say, hắn làm gì còn năng lực chống cự, hắn vốn bị điện mâu đóng đinh, sau lại bị giẫm vào trong lòng đất, chỉ sợ đã sớm bị giẫm thành thịt nát, như vậy còn không chết mới là quái sự. Cường giả này nói chuyện không phải không có đạo lý, dù sao, trong tình huống như thế, người cường đại cỡ nào cũng bị giẫm thành thịt vụn, chỉ sợ Thủy tổ cũng không ngoại lệ, nếu như bình yên không tổn thương gì, như vậy mới là chuyện kỳ lạ. - Đạo của Khê Hoàng quá đáng sợ. Nhìn thấy ngàn vạn cường giả đang ngủ say trên mặt đất, bọn họ cũng không tỉnh lại, rất nhiều người đang run rẩy và hoảng hốt, bọn họ không dám tới gần. Những tu sĩ lún sâu vào “ôn nhu hương”, có chưởng giáo hoàng chủ hoặc lão tổ vô địch, thậm chí còn có một ít là Trường Tồn độc nhất vô nhị. Ngay cả Trường Tồn cũng phải ngã xuống trước một khúc “ôn nhu hương”, có thể tưởng tượng đạo của Khê Hoàng đáng sợ bao nhiêu, nàng có thể giết người trong vô hình. Cho nên, vào lúc này, không ít người nhìn vào xe ngựa phía sau, trên mặt nàng lộ ra vẻ mặt hoảng sợ, mọi người đều hiểu, Khê Hoàng có thể trở thành thê tử của Kim Quang Thượng Sư, việc này không phải không có đạo lý. Khê Hoàng có được thực lực rất đáng sợ, khó trách thế hệ vô địch cường đại như Kim Biến Chiến Thần, Minh Vương Phật cũng kiêng kị với Khê Hoàng. Bọn họ kiêng kị Khê Hoàng không phải bởi vì nàng là thê tử của Kim Quang Thượng Sư, mà là vì thực lực của Khê Hoàng, lực lượng làm Chân Đế thập nhị cung cũng phải kiêng kị. Oanh, oanh, oanh… Thời điểm mọi người suy đoán đệ nhất hung nhân sống hay chết, mặt đất chấn động rất mạnh, hơn nữa, chấn động như vậy càng nhanh và càng mạnh. Thời điểm âm thanh chấn động quá mạnh, bàn chân Quỳ Ngưu nhúc nhích, dường như có lực lượng cường đại nào đó đang rung chuyển Quỳ Ngưu. - Là đệ nhất hung nhân, đệ nhất hung nhân vẫn chưa chết. Nhìn thấy thân thể Quỳ Ngưu lắc lư, có người biết rõ việc này đại biểu cái gì, hắn hét lớn một tiếng. Keng keng… Đó là âm thanh thiểm điện vang lên, vào thời điểm này, toàn thân Quỳ Ngưu bộc phát thiểm điện đáng sợ, dòng điện trút xuống như thác lũ, chỉ trong một nháy mắt, toàn thân Quỳ Ngưu có lôi điện vờn quanh, lực lượng bộc phát một cách đáng sợ. Lại nghe thấy tiếng nổ rất lớn, cái chân của Quỳ Ngưu lại trầm xuống, dường như dùng sức đạp mạnh, mặt đất lại lún xuống rất sâu. Mặc kệ Quỳ Ngưu bộc phát lực lượng như thế nào, nó cũng không làm nên việc gì, âm thanh “ầm ầm ầm” vang lên liên tiếp, hơn nữa mọi người còn nghe thấy tiếng bẻ gãy “răng rắc”, mặt đất xuất hiện một khe hở rất lớn, toàn bộ đại lục như nứt ra. Oanh… Oanh… Oanh! Trước lực lượng cường đại, toàn bộ đại lục lắc lư. Hơn nữa, vào thời điểm này, mặc kệ dòng điện của Quỳ Ngưu trút xuống như thế nào, mặc kệ lực lượng Quỳ Ngưu bộc phát điên cuồng ra sao, tất cả đều không làm được gì. Trong từng tiếng nổ mạnh, bàn chân trấn áp mặt đất của Quỳ Ngưu bay lên, nó bị lực lượng vô cùng lớn nâng lên. - Là đệ nhất hung nhân, đệ nhất hung nhân không chết, hắn không chết! Nhìn thấy việc này, có cường giả hét lên một tiếng. Phát hiện sự việc như thế, không biết có bao nhiêu người hít khí lạnh, nội tâm sợ hãi, quả nhiên đệ nhất hung nhân không có chết. - Như vậy còn không chết, thiên lý ở đâu? Người như vậy, hắn có thân thể kim cương bất hoại hay sao? Có cường giả lắc đầu, trong nội tâm cũng sợ hãi. Âm thanh vỡ vụn răng rắc vang lên, cuối cùng, Quỳ Ngưu bị nâng lên cao cao, mặt đất xuất hiện một hố sâu vô cùng lớn, cái hố sâu vỡ nát và vô số đất đá rơi xuống. Vào thời điểm này, tất cả mọi người nhìn thấy, dưới chân Quỳ Ngưu có thiểm điện đang quấy nhiễu, có bàn tay đang nâng bàn chân của Quỳ Ngưu lên cao. - Là đệ nhất hung nhân, chính là hắn. Nhìn thấy Quỳ Ngưu bị nâng lên từ từ, tất cả mọi người nhìn rõ một đám thiểm điện kia. Mọi người nhìn chằm chằm vào, lúc này, toàn thân đệ nhất hung nhân bị thiểm điện bao phủ, trên người hắn còn có từng sợi xiềng xích thiểm điện quấn quanh, toàn thân cũng bị thiểm điện bao vây, dường như thiểm điện muốn cắn nuốt toàn bộ thân thể Lý Thất Dạ. Nhưng đệ nhất hung nhân Lý Thất Dạ không quan tâm thiểm điện đang trói buộc thân thể của mình, thậm chí điện mâu đâm xuyên qua người hắn, hắn không phản ứng tới chút nào. Hơn nữa, dường như đệ nhất hung nhân đang ngủ, hắn nhắm mắt lại giống như ngủ say, cho dù đang ngủ say, hắn vẫn nâng tay ngăn cản bàn chân của Quỳ Ngưu đè xuống. Một tay nân bàn chân Quỳ Ngưu, hắn cũng lơ lửng trên không trung, chậm rãi nâng Quỳ Ngưu lên cao. Trong tình huống như thế, mặc kệ lực lượng Quỳ Ngưu bộc phát như thế nào, mặc kệ Quỳ Ngưu tức giận ra sao, nó vẫn không thể trấn áp Lý Thất Dạ, thân thể to lớn của nó bị một tay Lý Thất Dạ nâng lên. Nhìn thấy Lý Thất Dạ đang lâm vào ngủ say vẫn có thể ngăn cản Quỳ Ngưu, hắn làm việc này rất dễ dàng, dường như bàn tay của hắn đang nâng một thứ gì đó rất nhẹ. Nhìn thấy đệ nhất hung nhân ngủ say vẫn có thể dễ dàng ngăn cản Quỳ Ngưu, tất cả mọi người xem cuộc chiến đều choáng váng, mọi người mất thời gian rất lâu mới kịp phản ứng. Đệ nhất hung nhân bị Quỳ Ngưu dẫm nát dưới chân, chẳng những không có bị giẫm thành thịt vụn như mọi người vẫn nghĩ, hắn không bị tổn hại chút nào, đáng sợ hơn chính là, hắn đang ngủ say, một tay dễ dàng nâng Quỳ Ngưu lên cao, lực lượng như vậy quá kinh khủng. - Hắn còn là người hay sao? Nhìn thấy việc trước mắt, có người nói thầm và nổi da gà. Với những người khác, sau khi nhìn thấy việc này, bọn họ im lặng không nói thành lời, thực lực Lý Thất Dạ đã vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, bất kỳ người nào nhìn thấy Lý Thất Dạ hiện tại đều hoảng hốt. - Một giấc mơ đẹp. Lại có một tiếng than thở vang lên, dường như rất thoải mái và thích thú. Giống như một người vừa thức dậy sau giấc mơ đẹp, ngươi sẽ cảm thấy thỏa mãn và hưng phấn. Lúc này, Lý Thất Dạ tỉnh táo lại, hắn từ từ mở mắt ra, dường như hắn không quan tâm việc bị Quỳ Ngưu dẫm dưới chân. - Đã rất lâu rồi không mơ đẹp như thế, ta rất hoài niệm. Lúc này, Lý Thất Dạ nhìn sang xe ngựa và nói với Khê Hoàng: - Ta có giấc mơ đẹp như thế, ta cần phải cảm tạ ngươi rồi. Trong xe ngựa, Khê Hoàng im lặng một lúc, từ từ nói: - Việc này không phải công lao của ta, Lý công tử có chuyện cũ rất đẹp, nhưng Lý công tử vùi nó sâu vào trong ký ức mà thôi, không muốn nhớ lại nó. Tiểu muội chỉ đánh thức ký ức… Nói đến đây, Khê Hoàng cảm thán một tiếng, nói ra: - Nếu như Lý công tử không nguyện ý nhớ lại, một khúc “ôn nhu hương” của ta không thể ảnh hưởng tới công tử, nhưng Lý công tử muốn nhớ lại, ta chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi. Khê Hoàng biết rõ, cũng không phải Lý Thất Dạ lún sâu vào trong “ôn nhu hương” của nàng, mà là Lý Thất Dạ nguyện ý nhớ lại chuyện cũ tốt đẹp của mình, cho nên hắn mới đắm chìm vào trong “ôn nhu hương”, nếu không, cho dù một khúc “ôn nhu hương” của nàng mạnh hơn nữa cũng không làm được gì. Nghe Khê Hoàng giải thích, rất nhiều người nhìn nhau, vào lúc này, bọn họ đã hiểu ra, là Lý Thất Dạ chủ động đắm chìm trong “ôn nhu hương”.