Đế Bá
Chương 4284 : Trống Vang Bát Phương
Thùng!
Khi tiếng trống vang lên, những người chết định công kích Thánh Sương Chân Đế bỗng chốc quay đi, dứt khoát chạy tới chỗ phát ra tiếng trống.
Thánh Sương Chân Đế nhìn những binh mã tập trung hướng tiếng trống, nàng trầm ngâm nói:
- Hơi khác biệt.
Đại Hắc Ngưu giương con mắt to như cái chuông nhìn chằm chằm những vật chết, mắt nó bắn ra tia sáng khiếp người:
- Đúng là khác, vật chết định tấn công ngươi và vật chết trong biển không giống nhau, và những âm binh hành quân cũng khác.
Lý Thất Dạ lạnh nhạt nói:
- Cách chết khác nhau mà thôi, hoặc nên nói là quá trình háo thành vật chết không giống nhau. Như âm binh hành quân, vật chết từ lòng đất bò lên lúc sống đã quay về với hắc ám, binh mã trong biển là tử binh quay về hắc ám.
Thánh Sương Chân Đế rung động:
- Khi còn sống thuộc về hắc ám và khi chết quay về với hắc ám, cái thứ hai là đã trở thành con rối?
Lý Thất Dạ cười cười không trả lời, hắn chỉ nhìn những vật chết:
- Câu chuyện rất khúc chiết ly kỳ, nhưng mọi thứ không trốn khỏi hai chữ lòng người.
Két két két két két!
Vang tiếng nặng nề, khi trống trận gióng lên, không chỉ có thiên quân vạn mã từ dưới biển rẽ sóng bay lên, trong tiểu thiên thế giới có một tòa thần nhạc bỗng tách ra, từ bên trong phun ra nuốt vào ánh lửa.
Mọi người quay đầu nhìn ngay, trong thần nhạc là phúc địa động thiên, ánh lửa từ bên trong tuôn ra.
Trong ánh lửa nghe tiếng vó ngựa, một chiếc xe thần chạy ra từ phúc địa động thiên xuyên qua ánh lửa.
Xe thần nhảy lên trời, nghiền nát hư không chạy nhanh tới chỗ phát ra tiếng trống.
Mọi người thấy một lão nhân ngồi trên xe thần, lão như hoàng đế chí tôn toát ra khí thế hùng hồn vô thượng, đầu đội vương miện, rèm châu rũ xuống che khuôn mặt. Dù vậy vẫn khiến người cảm giác khí thế không giận mà uy của lão, dường như lúc này lão có thể chấp chưởng thiên hạ.
Lão nhân vô cùng mạnh này không toát ra sự sống, hiển nhiên cũng là người chết.
Lão nhân ngồi trên xe thần chạy nhanh hướng phát ra tiếng trống, có vị Chân Thần cổ hủ lòng rung động, chợt nghĩ đến một nhân vật nhưng không quá chắc chắn:
- Hình như... đó là...
Bùm!
Vang tiếng nổ điếc tai, chiến mã đạp phá hư không, có nam nhân cưỡi chiến mã tới, thần võ bá khí, tuyệt trần thiên hạ. Bên hông nam nhân giắt thanh Nhật Nguyệt Vô kiếm, mặc áo giáp, nửa bên áo đã nát, dường như trải qua kịch chiến. Nam nhân vẫn thần bá thiên hạ, vô địch cõi đời, đạp ngựa mà đi, vượt qua thiên địa chạy hướng truyền đến tiếng trống.
Nhìn nam nhân lướt qua bầu trời, nhiều người lòng run lên:
- Lại một Chí Tôn!
Ai đều nhìn ra nam nhân này khi còn sống chắc chắn rất mạnh, có thể giết những đại nhân vật độc tôn một phương như bọn họ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Một chiếc thuyền lớn bay trên trời, ánh sáng vàng phun ra nuốt vào. Có người mắt sắc thấy một người đồng đứng trên thuyền, cao ngàn trượng, giơ tay bóp trời trăng, khí thế vô địch cõi đời.
Người đồng chớp mắt một cái làm đám người lòng rung lên, vì đôi mắt tràn ngập hắc ám, khiếp hồn người.
Nhìn người đồng này, có vị Chân Đế lòng rung động, tuy còn trẻ nhưng kiến thức rộng, thấy người đồng gã liền nghĩ đến một truyền thuyết, hút ngụm khí lạnh:
- Đây... đây chẳng phải là vị đại sư của Tiên Đồng tộc sao...?
Bất Hủ Chân Thần lớn tuổi bên cạnh Chân Đế nói nhỏ:
- Đạo huynh đừng vội nói.
Chân Đế thót tim, hít sâu, dáng vẻ nghiêm nghị không dám buột miệng nữa.
Vì chuyện này mà truyền ra không chỉ phá hỏng danh dự của một đại sư vô song, cũng làm hỏng danh dự của Tiên Đồng tộc, sẽ dấy lên vô số mưa gió.
So với Chân Đế, Trường Tồn thận trọng thì Đại Hắc Ngưu không kiêng dè cái gì, há mồm la lớn:
- Tổ cha nó, những Chân Đế, Trường Tồn tham gia viễn binh đều đã biến thành vật chết rồi sao?
Đại Hắc Ngưu không nói bậy, nó sống rất lâu rồi, còn nhớ năm đó có ai tham gia viễn chinh với Hỏa Tổ. Nó dám nói ra câu đó là nắm chắc trăm phần trăm.
Mọi người nghe rõ mồn một giọng trâu của nó, nhiều người tim rớt cái bịch, hút không khí. Một số nhìn hướng Đại Hắc Ngưu.
Năm đó có rất nhiều người tham gia viễn chinh của Hỏa Tổ, dính líu nhiều đạo thống, truyền thừa môn phái. Những người này đều là Thủy Tổ, Chân Đế, thậm chí Trường Tồn vô địch, họ hoặc là người sáng lập hoặc là tiên hiền vô thượng của những đạo thống này.
Nếu có ngày tiên hiền, tổ tiên của họ đều trở thành vật chết, chuyện như vậy truyền ra ngoài sẽ gây sóng gió lớn, e rằng Tiên Thống Giới từ nay mưa gió đầy thành.
Đại Hắc Ngưu không e ngại mấy chuyện này, bị nhiều người nhìn nó liền trừng lại bằng cặp mắt to như chuông đồng:
- Nhìn cái gì? Không lẽ bổn soái ngưu này sẽ nói bậy ô miệt thanh danh của người khác?
Một số người, đặc biệt là người có tổ tiên từng tham gia vào viễn chinh của Hỏa Tổ khá bất mãn với lời nói của Đại Hắc Ngưu, nhưng không kiềm được lòng run lên.
Bởi vì lúc này bọn họ trông thấy chút dấu hiệu rồi, nhưng không dám nói ra, không dám tùy tiện kết luận.
Cảm giác bát phương chầu triều, tiếng trống trận vang lên, thần nhạc mở ra, địa phủ dâng lên, trong động thiên phúc địa có chiến tướng, đế hoàng, vô địch, các chí tôn vô thượng xuất hiện tụ tập hướng phát ra tiếng trống.
Nhìn các hạng vô địch tập trung hướng tiếng trống, nhiều người trong lòng sợ hãi, bên kia có cái gì?
Có người do dự liếc nhau:
- Đi xem hử không?
Trường Tồn mạnh hơn quát ngăn lại:
- Muốn chết! Một khi bước vào chỗ đó có lẽ sẽ bị những vật chết này công kích, khi đó ngươi sẽ bị gặt như cắt rau hẹ!
Nhiều người muốn đi xem nhưng nghe xong liền từ bỏ.
Vừa rồi những vật chết một hơi cướp nhiều mạng sống cường giả tu sĩ, quang minh phổ chiếu mạnh như Thánh Sương Chân Đế mà chúng nó cũng hung hăng định tấn công nàng. Nếu bọn họ đi vào e rằng sẽ bị đám vật chết công kích.
Có người nháy mắt với đồng bạn, đồng bạn lấy lại tinh thần, họ gật đầu rồi chuồn êm.
Nhưng bọn họ không rời khỏi tiểu thế giới mà đi hướng động thiên phúc địa trong thần nhạc, họ lẻn vào trong đi trộm báu vật.
Có người đi đầu liền có một số đại nhân vật cường giả lấy lại tinh thần, đua nhau đi những động thiên phúc địa:
- Thừa dịp bọn chúng không ở hãy mau đi lấy bảo bối!
Chủ nhân các động thiên phúc địa nghe tiếng trống liền chạy đến, động thiên phúc địa mở rộng cánh cửa, vừa lúc cho đám đại nhân vật cường giả cơ hội. Bọn họ lẻn vào động thiên phúc địa vội vàng ăn trộm báu vật, không muốn mạo hiểm mạng sống đi thăm dò hướng phát ra tiếng trống.
Lý Thất Dạ không hứng thú với báu vật trong những động thiên phúc địa, hắn nhìn chằm chằm hướng phát ra tiếng trống, mắt lóe tia sáng lạnh.
Tính cách của Đại Hắc Ngưu không lương thiện, nó cười nói:
- Nơi này tà môn, có lẽ đã trở thành hang ổ ma.
Thánh Sương Chân Đế vẫn ôm hy vọng nói:
- Đây là thuyền viễn chinh của Hỏa Tổ.
Đại Hắc Ngưu phản bác:
- Hỏa Tổ thì sao? Ai cũng không dám bảo đảm, dù mạnh đến đâu chưa chắc có đạo tâm kiên định không dao động.
Lý Thất Dạ đầy ẩn ý liếc Thánh Sương Chân Đế:
- Dũng sĩ đồ long có lẽ sẽ có ngày trở thành ác long.
Thánh Sương Chân Đế nổi da gà:
- Cái này...
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương