Đế Bá
Chương 4097 : Cuồng
Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi không chỉ là thủ lĩnh Nhân Mã tộc, xuất thân từ Chân Long Đình, quan trọng hơn gã là Bất Hủ Chân Thần ngàn kiếp, thực lực rất mạnh, có thể càn quét bát phương. Hôm nay bị Lý Thất Dạ coi rẻ, bị một học sinh Tẩy Tội viện không xem như cái đinh gì, hỏi sao gã nuốt trôi cục tức được?
Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi lộ ra sát ý, mặt lạnh lùng nói:
- Ngươi nhất quyết chống đối với Thần Thú Thiên Nhung Quân chúng ta phải không? Ngươi có biết đối địch với Thần Thú Thiên Nhung Quân, với nữ đế bệ hạ là hành động không sáng suốt cỡ nào không? Hừ, đến khi đó đừng nói mạng sống của ngươi khó bảo đảm, chỉ sợ sẽ liên lụy người bên cạnh.
Đỗ Văn Nhụy hắng giọng:
- Khụ, Thần Tiễn hình như hiểu lầm ý của bạn học Lý, nếu Thần Tiễn thật sự muốn biến can qua thành ngọc bạch...
Phi Mã Thần Tiễn cao giọng ngắt lời Đỗ Văn Nhụy:
- Đỗ viện trưởng! Tuy việc này không thể trách tội Tẩy Tội viện các ngươi, nhưng muốn việc hôm nay dàn xếp ổn thỏa không phải Thần Thú Thiên Nhung Quân chúng ta mà chủ yếu là học sinh của học viện các ngươi. Nếu viện trưởng muốn học sinh các ngươi tránh khỏi một kiếp thì mau giải thích với Thần Thú Thiên Nhung Quân, nếu chịu đòn nhận tội vẫn chưa muộn.
Lý Thất Dạ cười cười lười nói nữa, người ta cứ muốn tìm chết thì hắn bận lòng làm gì. Phi Mã Thần Tiễn cứ bắt buộc Lý Thất Dạ phải cho Thần Thú Thiên Nhung Quân lời giải thích, gã không biết rằng Lý Thất Dạ là tồn tại chí cao vô thượng, hắn cần khép nép với đàn kiến sao? Không cần, nếu Lý Thất Dạ khó chịu thì có thể diệt nguyên Thần Thú Thiên Nhung Quân.
Lý Thất Dạ cười từ tốn nói:
- Con người của ngươi cũng được, đáng tiếc hơi ngốc. Đi đi, ta tha tội mạo phạm của ngươi, tha chết cho ngươi.
Phi Mã Thần Tiễn cười phá lên:
- Ha ha ha!
Đệ tử Nhân Mã tộc khác cười khả ố, dường như bọn họ nghe thấy câu nói buồn cười nhất trên đời.
Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi nhìn Lý Thất Dạ như đồ ngốc, gã nghe thấy câu nói buồn cười nhất từ lúc mình chào đời tới nay:
- Tha tội mạo phạm của ta?
Phi Mã Thần Tiễn khó khăn ngừng cười, lạnh lùng quát:
- Nực cười! Ngươi biết Phi Mã Thần Tiễn ta đây là nhân vật thế nào không?
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén cười khẩy nói:
- Ngươi nghĩ mình là ai? Là vô thượng đại đế sao? Hừ, chỉ có nữ đế bệ hạ có thể tha tội mạo phạm cho ta. Còn ngươi? Không bằng một hạt bụi trước mắt nữ đế bệ hạ!
Không phải Phi Mã Thần Tiễn huênh hoang khoác lác, gã là Bất Hủ Chân Thần ngàn vạn kiếp xem như đại nhân vật, cường giả rất ghê gớm, là vô địch trong mắt người khác. Huống chi Tử Long Nữ Đế cũng là đế hoàng siêu mạnh, đạo hạnh sâu không lường được, có thể sánh vai với nhóm Thánh Sương Chân Đế.
Đỗ Văn Nhụy nghe Phi Mã Thần Tiễn nói thế thì lắc đầu, biết gã tự tìm chết.
Lý Thất Dạ cười khẽ dửng dưng nói:
- Nữ đế gì? Ta chưa từng gặp. Nữ đế, nữ hoàng gì đó chẳng là gì, tối đa miễn cưỡng có thể làm nha hoàng ấm chân cho ta.
Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi mắt long lên tuôn ra sát khí sắc bén, như băng sương phong tỏa khiến người không rét mà run:
- Ngươi...!
Đệ tử Nhân Mã tộc hét chói tai:
- Thứ không biết sống chết! Dám nhục nữ đế, giết không tha!
- Giết thứ vô tri này! Làm nhục nữ đế tội đáng muôn chết, tru cửu tộc đều không đủ!
Tử Long Nữ Đế như vị tồn tại chí cao vô thượng trong Chân Long Đình, Thần Thú Thiên Nhung Quân, được vô số đệ tử kính ngưỡng. Giờ Lý Thất Dạ dám huênh hoang nhục nhã nữ đế của họ, hỏi sao đệ tử Nhân Mã tộc không điên lên? Chỉ muốn giết Lý Thất Dạ, dùng máu của hắn tẩy sạch những lời ô uế.
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén lộ ra sát khí, rống to:
- Đáng chết! Tuyệt đối không thể tha thứ! Hôm nay không ai có thể cứu mạng ngươi!
Lý Thất Dạ tùy ý cười:
- A, vậy sao? Ta muốn xem thử. Nhưng nếu ngươi sống rời đi có thể nhắn lại với nữ đế của các ngươi là ta đang thiếu một thị nữ, nàng không ngại thì làm thị nữ của ta đi. Mà nếu không chịu cũng không sao, nếu ta thật sự muốn nàng làm thị nữ của ta thì nàng chỉ có thể ngoan ngoãn làm thị nữ!
Nhóm Triệu Thu Thực trợn mắt há hốc mồm nghe, đứng ngây như phỗng thật lâu không nói nên lời.
Tử Long Nữ Đế là tồn tại chí cao vô thượng biết bao, như chí tôn đế hoàng trên trời, khiến người kính ngưỡng. Nghe tên của Tử Long Nữ Đế làm bao người lòng rung động, giờ Lý Thất Dạ nói Tử Long Nữ Đế chỉ có thể làm thị nữ cho hắn. Đây là câu nói kiêu căng bá đạo nhất bọn họ từng nghe trong đời.
Đệ tử nhân mã tộc hét to:
- Giết hắn! Thủ lĩnh, hãy bầm thây hắn ra!
- Bầm thây hắn ra!
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén mở ra túi báu:
- Hôm nay là ngày chết của ngươi!
Bùm!
Một mảnh đen ngòm, vô số thần nha bay lên.
Bùm!
Các thần nha dâng lên ánh lửa, người chúng nó tuôn ra ngọn lửa đốt đỏ bầu trời.
Nhìn thần nha rực lửa rậm rạp trên trời, nhóm Triệu Thu Thực biết đó là cái gì, kinh ngạc kêu lên:
- Hỏa Thần Nha!
Hỏa Thần Nha là hung cầm cực kỳ hung hãn, mỏ nhọn bén như đao, bị nó mổ trúng sẽ để lại lỗ máu. Càng đáng sợ là người chúng nó tỏa ra thần nha hỏa có thể đốt người thành tro trong chớp mắt.
Phi Mã Thần Tiễn lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, ánh mắt đáng sợ:
- Nhãi ranh vô tri, ra tay đi.
Lý Thất Dạ không thèm nhìn những Hỏa Thần Nha bay trên trời, cười hỏi:
- Không dùng tên? Ngươi chẳng phải là Phi Mã Thần Tiễn sao?
Phi Mã Thần Tiễn âm trầm nói:
- Giết ngươi không cần làm bẩn thần tiễn của ta. Hôm nay Hỏa Thần Nha của ta sẽ mổ từng miếng thịt chỉ ngươi xuống, cho ngươi sống không bằng chết, cho tiếng gào thảm thiết của ngươi vang vọng thiên địa này!
Nghe Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi nói vậy đám Triệu Thu Thực rùng mình, bọn họ như nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Lý Thất Dạ.
Chỉ có Đỗ Văn Nhụy là cười cười lắc đầu.
Lý Thất Dạ xòe tay nói:
- A, ra là vậy, được rồi. Chỉ là vài con quạ đen, cho chúng ta tới đi, dính phải chúng nó thật xui.
Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi biểu tình cực kỳ khó xem, ngàn vạn con Hỏa Thần Nha được gã tỉ mỉ nuôi dưỡng, thực lực cực kỳ cường đại, hơn nữa có thể thành trận tác chiến, không biết bao nhiêu cường giả chết dưới mỏ sắt của chúng nó.
Đệ tử Nhân Mã tộc hét to:
- Thủ lĩnh! Mổ mù mắt của hắn trước, rồi xé ngực hắn moi tim ra!
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén sát khí huyết sáo:
- Lên!
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương