Đế Bá
Chương 4096 : Phi Mã Thần Tiễn
Pháp tắc quang minh rực rỡ vô thượng thần thánh, nhưng nhóm Triệu Thu Thực nhìn mà nổi da gà, như thể đây không phải pháp tắc thánh quang mà là ký sinh trùng.
- Grào!
Bạch tê ngưu bị rút pháp tắc ra bỗng nổi thú tính, như tỉnh táo lại, nó nhảy cẫng lên, sừng tê giác dí vào Lý Thất Dạ muốn đâm xuyên ngực hắn.
Lý Thất Dạ búng nhẹ tay:
- Nằm xuống!
Rầm!
Con bạch tê ngưu đứng không vững bị đè nằm sấp xuống đất, bị lực lượng của Lý Thất Dạ trấn áp.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Trừ chặt đứt ra nếu ngươi có quang minh đủ mạnh thì vẫn có thể mang thánh thú đi, ví dụ như Thánh Đốc đại nhân.
Ong ong ong ong ong!
Ngực Lý Thất Dạ phát ra quang minh rực rỡ, từng lũ quang minh thần thánh, thánh khiết. Nhóm học sinh Triệu Thu Thực nhìn quang minh đó thì muốn quỳ lạy Lý Thất Dạ.
Thánh thú đều quỳ sát đất, rất là thuần phục.
Lý Thất Dạ thản nhiên nói:
- Thấy không? Đây chính là thuần phục.
Học sinh Tẩy Tội viện vô cùng rung động, hút ngụm khí lạnh. Ban đầu bọn họ tưởng muốn hàng phục một con thánh thú phải dùng đao dùng thương, đánh tới khi thánh thú tâm phục khẩu phục. Bây giờ nhìn thủ đoạn hàng phục thánh thú của Lý Thất Dạ khiến bọn họ mở rộng tầm mắt. Lý Thất Dạ không dùng bạo lực, không nhích một ngón tay mà đã hàng phục nhiều thánh thú như thế, thủ đoạn này quá nghịch thiên, rung động lòng người.
Nhóm Triệu Thu Thực trợn mắt há hốc mồm nhìn.
Lý Thất Dạ nhẹ nhàng tán đi thánh quang, búng ngón tay cười nói:
- Đi đi.
Ong ong ong ong ong!
Thánh quang như hạt màu vàng tán đi rơi xuống người từng con thánh thú.
Các con thánh thú như tỉnh giấc mộng, cất vó chạy mất trong tích tắc, khuất sau dãy núi.
Thánh thú duy nhất không chạy là bạch tê ngưu đã được Lý Thất Dạ lấy ra pháp tắc quang minh, nó nằm sấp dụi ống quần Lý Thất Dạ rất là ngoan.
Lý Thất Dạ búng ngón tay:
- Đi đi, đã cởi gông xiềng cho ngươi, có thể rời đi.
Bạch tê ngưu bay bổng lên rồi đáp xuống đất, nó ngơ ngác nhìn Lý Thất Dạ, sau đó cắm đầu chạy ra khỏi vườn thánh thú. Lực lượng quang minh của vườn thánh thú đã không có chút sức ảnh hưởng với nó, bạch tê ngưu như ngựa hoang thoát cương.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ nói với học sinh trong học viện:
- Đây là đại thần thông, chỉ có thực lực như Lý công tử mới làm được, đừng bắt chước.
Lý Thất Dạ nhẹ lắc đầu nói:
- Ta không dạy bọn họ cách thuần phục thánh thú, ta chỉ cho bọn họ nhìn thấy rõ bản chất. Quang minh cũng là gông xiềng, nó khóa đầu con thánh thú, khóa cổ người khác, đơn giản vậy thôi.
Đỗ Văn Nhụy cười khổ bất đắc dĩ nói:
- Còn gỡ bỏ từng phần e rằng các bạn học sẽ nghi ngờ cuộc đời.
Lý Thất Dạ cười nhìn Đỗ Văn Nhụy:
- Quang minh không phải xấu, nhưng nếu lừa mình dối người thì đó là ngu muội.
Đỗ Văn Nhụy muốn nói gì, cuối cùng thở hắt ra không muốn nói nữa. Dù sao lập trường của Đỗ Văn Nhụy và Lý Thất Dạ khác nhau, cái nhìn khác.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Nhóm học sinh Triệu Thu Thực chưa lấy lại tinh thần thì nghe một chuỗi tiếng nổ, có đám người lao nhanh đến.
Đám người đứng lại cùng lúc, động tác ngay ngắn đồng loạt.
Mọi người nhìn kỹ thấy đám người lao tới đều cưỡi ngựa, không, bọn họ vốn là ngựa, là mình người chân ngựa. Nhóm người này cơ thể rắn chắc, nửa người trên là người, nửa thân dưới là ngựa, nửa người nửa ngựa, tay cầm trường cung.
Có học sinh Tẩy Tội viện nghe về chủng tộc này, kinh kêu:
- Nhân mã tộc!
Một nam nhân nửa người nửa ngựa nói:
- Chắc là nơi này, có ngàn vạn thánh thú tụ tập tại đây.
Nam nhân trung niên Nhân Mã tộc ngửi không khí:
- Đúng là ở đây rồi.
Nam nhân trung niên Nhân Mã tộc trên đầu đội mũ bện bằng cành lá hoàng kim, gã giương mắt trầm giọng hỏi học sinh Tẩy Tội viện:
- Tại hạ tên Dương Thành Lợi, xin hỏi vừa rồi có xảy ra chuyện lạ gì không? Có trăm ngàn vạn thánh thú tụ tập tại đây.
Nghe nam nhân trung niên nói, các học sinh Tẩy Tội viện nhìn Lý Thất Dạ và Đỗ Văn Nhụy.
Đỗ Văn Nhụy cười chào:
- Ha ha, thì ra là Phi Mã Thần Tiễn của Thần Thú Thiên Nhung Quân, thất kính, thất kính.
Nam nhân trung niên nhận ra Đỗ Văn Nhụy, con ngươi co rút:
- Đỗ viện trưởng.
Nam nhân trung niên nhìn Lý Thất Dạ lưng cõng Tẩy Tội kiếm, ánh mắt lạnh lùng từ tốn nói:
- Ngươi là Lý Thất Dạ đó!?
Lý Thất Dạ cười nói:
- Hình như chỉ có ta tên Lý Thất Dạ.
Nam nhân trung niên hừ lạnh, mắt lóe tia sát khí, gã nói với Đỗ Văn Nhụy:
- Đỗ viện trưởng, trong Quang Minh Thánh Viện chúng ta cũng hiểu quy định, nhưng người của Thần Thú Thiên Nhung Quân không thể chết vô ích! Chúng ta có đệ tử chết trong tay học sinh quý viện, việc này phải có lời giải thích mới có thể bẩm lên nữ đế bệ hạ.
Nam nhân trung niên tên Dương Thành Lợi, được gọi Phi Mã Thần Tiễn, xuất thân từ Nhân mã tộc, gã cũng đến từ Chân Long đình. Gã hiệu trung dưới tay Tử Long Nữ Đế, đảm nhiệm chức vị quan trọng trong Thần Thú Thiên Nhung Quân. Trước đó thành viên Thần Thú Thiên Nhung Quân nhóm Ngô Kha bị Lý Thất Dạ giết là tiểu đội của bộ hạ Dương Thành Lợi.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Vậy chỉ có thể trách bọn họ học nghệ không tinh, không hơn.
Lý Thất Dạ đã ra mặt thì Đỗ Văn Nhụy không xen lời.
Ánh mắt Phi Mã Thần Tiễn sắc bén lạnh lùng nhìn Lý Thất Dạ, chậm rãi nói:
- Người trẻ tuổi đừng vội ngông cuồng, ngươi nên nói rõ việc này để bẩm lên nữ đế bệ hạ. Nếu nói có lý thì không truy cứu trách nhiệm, nếu ngươi lạm sát bộ hạ của ta thì giết người đền mạng, tuyệt đối không tha!
Lý Thất Dạ tùy ý nói:
- Không có gì để nói. Ngươi muốn sự thật thì đi hỏi người khác, ta chỉ có thể nói cho ngươi biết, là ta giết người, nếu ai muốn báo thù giùm họ thì ta hoan nghênh!
Lý Thất Dạ nói như vậy tỏ rõ là không thèm để đối phương vào mắt, ở trong mắt người khác thật sự quá kiêu ngạo, ngông cuồng, không xem người khác ra gì.
Đỗ Văn Nhụy nghe Lý Thất Dạ nói thế chỉ biết cười khổ. Trong mắt người khác thì lời này vô cùng kiêu căng, nhưng hắn chỉ nói thật. Thực lực hai bên không cùng đẳng cấp, Lý Thất Dạ còn nói chuyện ôn hòa như thế đã là nhân từ, hắn từ bi còn hơn cao tăng.
Thử nghĩ một người khổng lồ chí tôn vô thượng, người kia là con kiến. Con kiến hùng hổ quát nạt người khổng lồ chí tôn vô thượng, người khổng lồ còn ôn hòa trả lời, thật là hình ảnh ấm áp nhân từ biết bao. Người khổng lồ vô thượng như vậy nhích nhẹ ngón chân là có thể nghiền nát con kiến.
Phi Mã Thần Tiễn Dương Thành Lợi không cho rằng mình là con kiến trước ngón chân người khổng lồ, bị Lý Thất Dạ chống đối khiến biểu tình của gã cực kỳ khó xem.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương