Đế Bá
Chương 4011 : Băng Sát
Bát Quái Chưởng Thương Sinh lạnh lùng nói:
- Chết là cái chắc! Tuyệt sát của Thủy Tổ dù là ai đều phải chết, trong Tiên Ma đạo thống sao cho phép hắn khiêu khích thần uy của Thủy Tổ!?
Bát Quái Chưởng Thương Sinh nói câu này không phải hùng hổ gì, ngược lại để tự an ủi mình, phồng lên can đảm, niềm tin.
Vì nếu Trường Sinh Tiên Bàn một kích không giết được Lý Thất Dạ thì hai người không tưởng tượng ra còn thứ gì có thể giết hắn.
Nên Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão nói chắc như ăn bắp, ván đã đóng thuyền chỉ vì cho mình niềm tin, không cho phép mình phủ nhận kết quả, không thì hai người sẽ đứt dây thần kinh.
Đám người nhìn vết nứt sâu hoắm dưới đất, cho rằng Lý Thất Dạ chết mười mươi:
- Lần này chết thật rồi.
Bọn họ không thể tưởng tượng luồng sáng như vậy chém xuống nếu Lý Thất Dạ vẫn sống thì cõi đời này còn thứ gì giết được hắn?
Rào rào!
Mặt đất mấp máy sau đó một bóng người vọt lên cao, đất đá bay đầy.
Khi thấy rõ bóng người lao lên, có người hét rầm lên:
- Đệ Nhất Hung Nhân, Lý Thất Dạ!!!
Tiếng hét chói tai xé rách bầu trời.
Nhìn người phóng lên cao, bao người sợ hãi hét to:
- Đệ Nhất Hung Nhân!!!
Lý Thất Dạ vọt lên trời, đứng lơ lửng, người hắn dính bùn đất hơi chật vật, vạt áo có chút vết máu. Nhưng Lý Thất Dạ vẫn khỏe khoắn lành lặn, không có dấu vết bị thương nặng.
Lý Thất Dạ nhìn pho tượng to lớn dựng trước Tổ điện, cười nói:
- Lão già giỏi lắm, luồng thái sơ chi quang này mô phỏng giống hệt, đáng tiếc chỉ là giả, không phải hàng thật nếu không thì có thể sẽ chém trúng ta. Ngươi không có được thứ này nhưng nó đang trong tay ta.
Thái sơ chi quang, vưa rồi Trường Sinh Tiên Bàn chém xuống là thái sơ chi quang, đương nhiên không phải hàng thật, là Trường Sinh Lão Nhân dùng thủ đoạn vô thượng nghịch thiên mô phỏng ra.
Nếu là thái sơ chi quang thật thì uy lực khiến người vô cùng sợ hãi, không thể tưởng tượng. Trên đời này hiếm ai thấy thái sơ chi quang thật, Lý Thất Dạ nằm trong số đó.
Tiếc rằng thái sơ chi quang trong Trường Sinh Tiên Bàn là giả, không phải đồ thật, không thì rất khủng bố. Nếu năm xưa Trường Sinh Lão Nhân có thái sơ chi quang thì đã không rơi vào tình cảnh thế này.
Nhìn Lý Thất Dạ còn sống, Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão điếng hồn:
- Không... không... không thể nào!!!
Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão hoảng sợ rít the thé, liên tục thụt lùi mấy bước. Dù họ là Trường Tồn Bất Hủ cũng không chịu nổi chân run cầm cập, nếu không phải Trường Tồn Bất Hủ thì đã không đứng nổi.
Làm Trường Tồn Bất Hủ, Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão hiểu rõ luồng sáng vừa rồi khủng bố đến mức nào. Hai người rõ ràng ánh sáng như vậy không giết được đối tượng thì có ý nghĩa gì. Vì vậy Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão sợ vỡ mật.
Mọi người ngẩn ngơ nhìn Lý Thất Dạ:
- Hắn... Hắn... Hắn còn là người sao?
Đám người không tưởng tượng nổi bị ánh sáng chém xuống mà không chết thì là tồn tại như thế nào. Bọn họ liên tưởng đầu tiên là Lý Thất Dạ còn là con người không?
Có Bất Hủ Chân Thần sợ đến nhũn chân:
- Trên đời có người như vậy sao?
Bao người sợ hãi không dám nhìn Lý Thất Dạ, một ánh mắt cúa hắn đủ làm họ sợ teo tim.
Cuối cùng lão tổ vô cùng cổ hru thốt ra hai chữ:
- Vô địch!
Lý Thất Dạ nhìn Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão, cười nói:
- Đáng tiếc, không thể giết chết ta. Thứ này đúng là khủng bố nhưng còn kém một chút, không giết chết ta được.
Nếu là thái sơ chi quang thật thì có thể giết Lý Thất Dạ, hay nên nói thái sơ chi quang có thể giết bất cứ tồn tại nào. Nhưng thứ này không phải đồ thật.
Bát Quái Chưởng Thương Sinh đã thấy vô số hung hiểm, sóng to gió lớn nhưng không kiềm được sợ đứng tim.
Khi Lý Thất Dạ nhìn qua, Bát Quái Chưởng Thương Sinh thụt lùi mấy bước:
- Ngươi... ngươi... ngươi là loại người gì!?
Làm Trường Tồn đại thành, Bát Quái Chưởng Thương Sinh không nghĩ ra Tiên Ma đạo thống từ khi nào ra tồn tại khủng bố như vậy. Kêu Bát Quái Chưởng Thương Sinh bình xét thực lực của Lý Thất Dạ thì gã chắc chắn hắn là Khương Trường Tồn thứ hai.
Nhưng nếu Tiên Ma đạo thống ra Khương Trường Tồn thứ hai thì không thể nào lặng yên không tiếng động, trên đời không ai không biết. Nhưng bây giờ đúng là chẳng người nào biết.
Lý Thất Dạ cười hiền hòa:
- Đệ Nhất Hung Nhân, Lý Thất Dạ.
- Đệ Nhất Hung Nhân!!!
Danh hiệu này khắc vào lòng Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão, cũng khắc trong lòng mọi người.
Lý Thất Dạ cười nói:
- Được rồi, nên kết thúc, ta ra tay đây.
Dứt lời Lý Thất Dạ tung cú đấm.
Ầm!
Vang tiếng nổ điếc tai, một đấm đánh ra chẳng có ảo diệu gì, không có chiêu thức biến đổi, bay vút qua chớp mắt nghiền nát, đập tan tất cả, không gì ngăn cản được.
Cú đấm này đánh tới, Bát Quái Chưởng Thương Sinh hay Trung Vực Tiên Lão biết mình không đỡ nổi. Nhưng bản năng cầu sinh khiến bọn họ thét dài ném ra các món báu vật, diễn biến ra đại đạo vô thượng, lực lượng đại đạo cuồn cuộn vô tận muốn đỡ cú đấm của Lý Thất Dạ.
Rầm một tiếng mọi việc đã định, một đấm đánh thủng tất cả.
Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão bị khảm xuống đất, có nề nếp như tác phẩm nghệ thuật.
Máu dần nhuộm đỏ đất bùn, nhìn kỹ sẽ thấy ngực Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão bị một đấm đánh thủng.
Cú đấm không chỉ xuyên thủng ngực của Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão còn nổ nát chân mệnh, làm hai người hồn phi phách tán, chết dưới cú đấm của Lý Thất Dạ.
Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão khảm dưới đất trợn to mắt, tràn ngập không cam lòng và tuyệt vọng. Hai người tung hoành cả đời, đến đâu vô địch tới đó, khiến người trong thiên hạ kính sợ. Nhưng hôm nay chết trong tay một hậu bối, bọn họ cực kỳ không cam lòng.
Nhưng một đấm tuyệt sát, với cú đấm của Lý Thất Dạ dù họ có báu vật mạnh đến đâu, công pháp ảo diệu đến mấy cũng vô ích. Phòng ngự, sự chống cự của họ thật yếu ớt.
Đây mới là sự thật khiến Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão tuyệt vọng.
Đám người nhìn Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão khảm dưới đất mà nổi da gà.
Mọi người nhìn Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão bị khảm dưới đất, bao người cảm giác sống lưng lạnh toát, người lạnh lẽo như bị kim băng đâm vào xương, vừa lạnh vừa đau. KHó chịu hơn là cái chết của Bát Quái Chưởng Thương Sinh, Trung Vực Tiên Lão như bóng ma ám ảnh lòng họ.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương