Đế Bá
Chương 218 : Thiên Cổ Thành (3)
- Xương ngón tay Thánh
Hoàng, là vô địch Thánh Hoàng trong truyền thuyết, mười một ngón tay Phi Thiên Thánh Hoàng, đã từng quét ngang Thánh Hoàng trong trung tâm vực, từng dùng lực Thánh Hoàng khiêu chiến đại hiền. Ngón tay thứ mười một của hắn bị thiên địa luyện hóa, sau khi hắn qua đời lưu tồn trên thế gian. Mau đến xem, xương ngón tay Thánh Hoàng đây, giá ưu đãi.
Có người bán hàng rong thét to.
Đám người Lý Thất Dạ đang cưỡi ốc sên, bởi vì đám người Nam Hoài Nhân lần đầu tiên tới thiên cổ thi địa, cho nên sẽ không có cưỡi ốc sên, mà là đi trên đường cái.
Đám người Lý Thất Dạ cùng Lý Sương Nhan khá tốt, đám đệ tử Nam Hoài Nhân thì không có ánh mắt tốt. Nhìn qua mặt của bọn họ đã viết mấy chữ "Lần đầu tiên tới", cho nên ai nhìn bọn họ cũng biết là hai lúa.
Cho nên vừa mới đi qua một con phố, đám người Nam Hoài Nhân đã bị đám bán hàng rong kéo tới trước quán của mình, đề cử bảo vật.
- Mấy vị tiên đế gia, các ngươi xem, xương ngón tay Thánh Hoàng, tiểu nhân đánh bạc cả tính mạng mang ra khỏi thiên cổ thi địa, đây là xương ngón tay thứ mười một của Phạt Thiên Thánh Hoàng, thiên địa chi chỉ, nó thừa nhận thần uy cả đời của Phạt Thiên Thánh Hoàng, một đoạn xương ngón tay này uy lực không thua gì Thánh Hoàng bảo khí.
Tên bán hàng rong cẩn thận từng chút mở hộp báu của mình ra, mở ra cho
Nam Hoài Nhân xem, vừa mở hộp báu thì hoàng uy phát ra, người bán hàng rong nhanh chóng khép hộp báu lại.
- Xương ngón tay Thánh Hoàng.
Đột nhiên xuất hiện hoàng uy, làm cho đám tiểu tử Nam Hoài Nhân, Lạc Phong Hoa rung động.
- Nó có giá thế nào?
Nam Hoài Nhân tiểu tử này nổi lòng tham, nhất thời không nhịn được.
- Gia, chúng ta dễ nói chuyện, ba trăm khối Thánh Hoàng tinh bích như thế nào?
Trong mắt kẻ bán hàng rong này, Nam Hoài Nhân, Lạc Phong Hoa, Trương Ngu, thậm chí là Khuất Đao Ly là đám ngu xuẩn.
Trên thực tế không thể trách bọn họ, Tẩy Nhan Cổ Phái xuống dốc đã lâu, bọn họ chỉ chưa nhìn thấy các mặt xã hội.
- Thánh Hoàng tinh bích!
Không cần phải nói, Nam Hoài Nhân, Lạc Phong Hoa biến sắc, bọn họ không cầm ra được.
- Gia, như vậy đi, ta thấy các ngươi tiền đồ vô lượng, tương lai nhất định có thể thành tiên đế, chỉ cầu chút thiện duyên. Vốn gốc đại bán đi, cho ta một ngàn khối thiên mệnh tinh bích!
Người bán hàng rong cũng thiện nhìn sắc mặt, lập tức đổi giọng nói ra.
Trong khoảng thời gian ngắn đám người Nam Hoài Nhân, Khuất Đao Ly ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cũng nhìn qua Hứa Bội. Trương Ngu, Lạc Phong
Hoa, bọn họ vừa lên đệ tử chính thức không lâu, vẫn hơi nghèo, Nam Hoài
Nhân, Khuất Đao Ly còn có thể mua.
- Ngón tay thứ mười một? Thiên địa chi chỉ?
Lý Thất Dạ đứng lại xem náo nhiệt, cười đi tới, nói ra:
- Nói đến thiên địa chi chỉ, ta có nhìn thấy qua, nó hiện màu hổ phách, đầu ngón tay gai xương thiết huyết, một ngón tay xé trời, sắc bén không thể đỡ. Cho ta xem thiên địa chi chỉ của ngươi tỉ lệ bao nhiêu, tỉ lệ tốt, Thánh Hoàng tinh bích cũng đáng giá.
Lý Thất Dạ mới mở miệng, người bán hàng rong biến sắc, không nói hai lời, lập tức cuốn quầy hàng, xoay người rời đi. Với tư cách người lăn lộn lâu năm ở đây, ánh mắt của hắn có độc không? Lý Thất Dạ vừa mở miệng thì hắn lập tức biết gặp người trong nghề, tiếp tục ở lại lừa gạt chỉ rước lấy nhục.
Biến hóa đột nhiên này làm cho đám người Nam Hoài Nhân trợn mắt há hốc mồm, Nam Hoài Nhân vẫn không nhịn được nuốt nước bọt, nói ra:
- Có thể, thế nhưng mà vừa rồi xương ngón tay trong hộp tỏa ra hoàng uy.
- Ngươi bị ma quỷ ám ảnh.
Lý Thất Dạ tức giận tát vào đầu của Nam Hoài Nhân một cái, cười mắng:
- Thiên Cổ Thành tồn tại trên thế gian bao lâu? Tại Thiên Cổ Thành, nghề cổ nhất chính là lừa đảo! Người nghiệp này lưu truyền trong Thiên Cổ
Thành vô số năm tháng, thủ đoạn tầng tầng lớp lớp. Không chỉ nói là hoàng uy, cho ta thời gian, tiên đế chi uy ta cũng có thể chuẩn bị một đám cho ngươi xem. Vừa rồi khi hắn mở cái hộp ra, ngươi cũng chỉ cảm giác trong nháy mắt mà thôi, hoàng uy cái rắm.
Bị Lý Thất Dạ tát một cái, Nam Hoài Nhân tỉnh lại không ít, gãi gãi đầu, nói ra:
- Xem ra là đúng rồi.
- Ngươi tiểu tử này, chính là lòng tham. Ngươi không phải am hiểu nhất là nhìn sắc mặt người ta sao, như vậy còn bị lừa, nhảy lầu tự sát cho đỡ nhục.
Lý Thất Dạ cười mắng.
Nam Hoài Nhân cười rộ lên, trên thực tế đám người Khuất Đao Ly cũng cười gượng. Chuyện này không thể trách bọn họ, địa phương như Thiên Cổ Thành này bọn họ vừa tới lần đầu tiên, lần đầu tiên trải qua, giống như hai lúa, cũng không đáng trách.
- Mệnh cung, cổ mệnh cung xác ướp Thánh tôn nguyên vẹn, chưa bao giờ mở ra, có bảo vật, có công pháp hay không xem kỳ ngộ của ngươi!
Chưa đi hết con đường, đám tiểu tử Nam Hoài Nhân đã bị một ít kẻ bán hàng rong kéo tới cửa hàng của bọn họ.
Chỉ thấy nơi đó có bài ra một cái quan tài gỗ, bên trong có xác ướp cổ, đầu lâu xác ướp cổ vô cùng nguyên vẹn, trong đầu lâu tỏa ra từng sợi thần hỏa, giống như có bảo vật tồn tại.
- Mệnh cung có thể tồn tại sao? Tu sĩ chết, mệnh cung sập!
Khuất Đao Ly thấy một màn này thì động dung.
Người bán hàng rong vội vàng nói:
- Tu sĩ chết, mệnh cung sập, thọ luân toái, cách nói này là đúng. Nhưng mà trong tình huống đặc biệt, pháp tắc bị phong ấn bên trong, tu sĩ chết vẫn có tỷ lệ nhất định lưu lại mệnh cung, thọ luân. Đã từng có tiên đế lưu lại mệnh cung cho hậu đại! Đây là xác ướp cổ ta móc ra từ trong thiên cổ thi địa, theo ta suy đoán khi còn sống hắn là Thánh tôn. Mệnh cung của hắn bảo toàn hoàn hảo, chúng ta chưa từng mở ra. Có đồ tốt hay không thì không biết. Cho nên chúng ta không bán giá cao, xem như đánh cược mệnh cung này một phen, không biết mấy vị có hứng thú đánh cược một lần hay không?
So với tên bán hàng rong vừa rồi, tên bán hàng rong này không chỉ xuât thân tu sĩ, hơn nữa càng chuyên nghiệp hơn.
- Đại sư huynh tâấy thế nào?
Hứa Bội nhìn qua Lý Thất Dạ, thấp giọng hỏi thăm.
Lúc này đám người Nam Hoài Nhân cũng học khôn, đều nhìn qua Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười gật đầu, nói ra:
- Vị đạo hữu này nói không sai, trong điều kiện nhất định, cho dù là tu sĩ chết đi, mệnh cung, thọ luân có tỷ lệ nhất định bảo toàn xuống, tình huống như vậy vô cùng hiếm thấy. Nếu như mệnh cung nguyên vẹn vẫn bảo tồn xuống, như vậy nó sẽ mang theo đạo uy cả đời của tu sĩ! Nếu như nói một vị tiên đế thực lưu mệnh cung của mình cho hậu bối, vậy quá dọa người, chân khí tiên đế còn chưa chắc vượt qua nó!
- Đúng không, vị đạo huynh này là người biết hàng, hạnh ngộ, hạnh ngộ.
Ta làm người làm ăn, tuyệt đối sẽ không lừa gạt chư vị, đây tuyệt đối là xác ướp cổ Thánh tôn ta đào móc ra trong thiên cổ táng địa a.
Người bán hàng rong bộ dáng thong dong, vừa cười vừa nói.
Lúc này đám người Nam Hoài Nhân cũng động dung, mệnh cung Thánh tôn cho dù bên trong không có vật, vậy cũng vô cùng kinh người a, trong lúc nhất thời, bọn họ hai mắt nhìn nhau.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương