Đế Bá

Chương 217 : Thiên Cổ Thành (2)

- Thiên cổ thi địa? Nghe được muốn đi thiên cổ thi địa, Ngưu Phấn cũng động dung, hắn ngây ngốc một chút, phục hồi tinh thần lại thì cảm thán: - Đây là nơi rất cổ xưa, truyền thuyết có một vị tổ tiên của chúng ta chôn cất trong thiên cổ thi địa, về phần có kéo dài duyên thọ hay phục sinh không thì chẳng ai biết. - Sau khi lão tổ các ngươi chôn trong thiên cổ thi táng có đi tế bái không? Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói. Ngưu Phấn không khỏi cười khổ một tiếng, lắc đầu nói ra: - Trên thực tế, chúng ta không biết lão tổ chôn cất ở đâu! Chuyện bái tế chưa bao giờ đề cập qua. - Chôn cất trong thiên cổ thi táng có người tế bái sao? Trần Bảo Kiều cũng động dung, cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Bái tế người thân đã qua đời, bái tế trưởng lão đã xuống mồ, đây là chuyện bình thường, nhưng mà cho tới bây giờ chưa bao giờ nghe có người đi tế bái trong thiên cổ thi táng, bởi vì căn bản không ai đề cập tới. - Trên nguyên tắc là có thể. Lý Thất Dạ vừa cười vừa nói: - Trên thực tế thao tác ban đầu không dễ dàng, rất nhiều tình huống là điều kiện không cho phép. Trần Bảo Kiều không có ngốc, chuyện người ta có thể đi vào thiên cổ thi táng bái tế trưởng bối quá khó tưởng tượng, phải biết rằng, chỗ đó chính là núi thi biển mộ, thi khí tràn ngập, cho nên không ai dám vào bái tế. Tuy cùng tồn tại trong trung tâm vực, nhưng mà Tẩy Nhan Cổ Phái cách thiên cổ thi địa rất xa rất xa, cách xa tới ức vạn dặm, có thể nói là vượt qua hơn phân nửa trung tâm vực, muốn bay qua là chuyện căn bản không có khả năng. Đám người Lý Thất Dạ lần này đi về thiên cổ thi táng, chỉ có phải thông qua đạo đài rồi! Truyền tống khoảng cách lớn như thế, tinh bích cần thiết rất kinh người, đối với Tẩy Nhan Cổ Phái đang xuống dốc là gánh nặng quá lớn, nhưng mà lúc này Cửu Thánh Yêu Môn toàn lực giúp đỡ, cho nên nói phương diện tinh bích sẽ do Cửu Thánh Yêu Môn giải quyết, Lý Thất Dạ không cần đi quan tâm. Thiên cổ thi địa, ở khu vực miền tây trong thiên cổ thi táng, có thể nói có thiên cổ thi địa tồn tại, cho nên phía tây đã hoang dã. Thiên cổ thi táng tọa lạc tại trung tâm phía tây trung tâm vực,giống như ma vực không cách nào vượt qua, vướt ngang qua thiên địa. Mặc dù nói thiên cổ thi táng làm cho người ta biến sắc, nhưng mà bên ngoài thiên cổ thi táng còn có tòa thành cổ xưa nhất -- Thiên Cổ Thành! Thiên Cổ Thành thậm chí là tòa thành cổ xưa nhất tại trung tâm vực, đã tồn tại ở niên đại thật xa, thậm chí còn không biết Thiên Cổ Thành xây dựng ở thời đại nào. Thiên Cổ Thành còn được người ta gọi là thi thành, đây là trừ người muốn tới gần thiên cổ thi địa ra, còn lại có rất nhiều tu sĩ sắp chết muốn chôn cất mình trong thiên cổ thi địa mới đi tới Thiên Cổ Thành, đây cũng là trạm dừng chân sau cùng của người sống sắp biến thành người chết, cho nên sinh ý quan tài tại Thiên Cổ Thành rất nóng, cho nên giá bốn tấm ván gỗ và mấy cây đinh cũng có giá mấy văn tiền, đắt thì có quan tài dùng thần mộc chế thành, quan tài thế nào cũng có! Chỉ cần trên thế gian có tài liệu này có thể làm thành quan tài, tại Thiên Cổ Thành sẽ có thể tìm được. Trong giới tu sĩ từng có lời nói đùa rằng, tu sĩ sắp chết đều muốn mua quan tài vừa lòng đẹp ý, như vậy tốt nhất nên đi tới Thiên Cổ Thành. Mặc dù nói Thiên Cổ Thành bị người ta xưng là thi thành, nhưng mà nó không có không khí trầm lắng, càng không hoang vu quạnh quẽ, trái lại Thiên Cổ Thành là phi thường náo nhiệt, xe rồng ngựa nước, tu sĩ vô số, tu sĩ đến Thiên Cổ Thành đều là người tới từ ngũ hồ tứ hải! Thậm chí tu sĩ các tộc, người đá, thiên ma đều có thể nhìn thấy ở nơi này. Có thể nói Thiên Cổ Thành là một trong những tòa thành lớn nhất trung tâm vực, cho tới nay đều là phi thường náo nhiệt, thậm chí xưng là bất dạ thành. (thành không bao giờ tối) Đám người Lý Thất Dạ thông qua đạo đài truyền tống tới môn phái gần Thiên Cổ Thành, cuối cùng cưỡi ốc sên đi tới Thiên Cổ Thành. Tiến vào Thiên Cổ Thành, tiếng động náo nhiệt người rao đồ vặt vang lên không dứt, trước mắt có vô số tòa lầu cao, đường đi rộng lớn, trên bầu trời có không ít thần lâu cổ điện chìm nổi. Trên đường cái, càng có xe rồng ngựa nước, bóng người trùng trùng điệp điệp, tu sĩ và phàm nhân có thể đi chung với nhau, người ở nơi này đông đút tới mức nóng chảy mồ hôi. Có thể nói phàm nhân trong Thiên Cổ Thành đã nhìn quan tu sĩ kỳ quái, cũng không có tránh né gì đó. Ngược lại lần đầu tiên đi tới Thiên Cổ Thành như đám người Nam Hoài Nhân thì ngây ngốc, bọn họ chẳng khác gì đồ nhà quê ra tỉnh, Chẳng khác gì hai lúa nhìn thấy đại quan viên. Tại Thiên Cổ Thành này có tu sĩ ra vào quá nhiều, đến từ chính ngũ hồ tứ hải, có người mang theo bảo vật phi hành, có người đi bộ, cũng có người cưỡi trùng vương... Chỉ thấy trên bầu trời không ngừng có tiếng nổ quang bay vào Thiên Cổ Thành, tiến vào các kiến trúc trên cao; trên đường cái có tu sĩ cưỡi con rết, có bò sát, thẳng từ đầu tới khi biến mất, trên đầu của mọi người càng có kiến trúc cổ xửa to lớn, ở xa xa có nhiều tòa nhà cao tầng đang đâm xuyên tầng mây, có tu sĩ đang tiến vào các kiến trúc cổ... Ngược lại đám người Lý Thất Dạ cưỡi trên ốc sên cũng không có thu hút gì, có thể nói là không có kẻ nào ngạc nhiên. Đám người Lý Thất Dạ bị hấp dẫn ánh mắt nhất chính là Lý Sương Nhan cùng Trần Bảo Kiều bên cạnh Lý Thất Dạ, hai đại tuyệt thế mỹ nữ, cho dù là đi tới nơi nào cũng vô cùng chói mắt, đều là kẻ khiến người ta chú mục. Lý Sương Nhan giống như hàn mai trong sương tuyết, khiến người ta phải dừng chân nhìn nàng, về phần Trần Bảo Kiều thì càng thêm không cần phải nói, nàng là vưu vật khuynh quốc khuynh thành, người ta nhìn qua phải thèm chảy nước miếng, làm cho người ta khuynh đảo. Trong Thiên Cổ Thành này người đi không dứt, đồng thời ở chỗ này có nhiều tửu quán nhà trọ, bên đường có nhiều người bán rong. Một khi tiến vào Thiên Cổ Thành cũng có tiếng rao vặt bán hàng vang lên không dứt.. - Phi thuyển hải bạo, thành lũy di động, do Cổ Thánh tế luyện, tổng cộng có ba mươi sáu tầng phòng ngự. Tám tầng công kích, đổi bảy viên Thất Biến Tề Mệnh Đan! - Sáu văn bảo kim, ba văn thành từ, hai văn sát phạt, một văn tẩy thánh chính là bảo kim hiếm thấy, chỉ bán lấy tinh bích cấp bậc Thánh Hoàng, giá cả có thể thương lượng. Trong Thiên Cổ Thành, trừ đại giáo cương quốc, đế thống tiên môn mở cửa hàng ra, bên ngoài phòng đấu giá có rất nhiều tu sĩ bán lấy tiền hoặc vật đổi vật. Tục ngữ nói, tài không thể để lộ ra ngoài, thứ tốt dám lấy ra bán nơi này, hoặc là có thực lực tuyệt đối, hoặc là sau lưng có chỗ dựa, hoặc là kẻ lừa đảo! Rất nhiều người bán hàng rong hét lớn, mời chào sinh ý, cũng có tu sĩ bày đồ vật của mình bên đường, có người hỏi thăm không nói không rằng, chỉ chờ người hữu duyên. Đương nhiên. Tại Thiên Cổ Thành này là rồng rắn lẫn lộn, ở chỗ này lừa đảo quá nhiều, đương nhiên đa số lừa đảo cũng chỉ có thể lừa gạt những kẻ chưa thấy các mặt xã hội.