Đế Bá
Chương 185 : Bí mật của Bảo Trụ Thánh Tông (3)
Vừa dứt lời, lấy tiết tấu bất khả tư nghị nhẹ nhàng cắn vành tai của nàng một chút.
- A...
Trần Bảo Kiều lập tức như mèo bị dẫm vào cái đuôi, thét lên thoáng cái, thoáng cái nhảy ra thật xa, trong chớp mắt này, ngọc khu của nàng một hồi nóng bỏng, ở trong nháy mắt này, tựa như xuân tuyền phun trào, loại
ảo giác này đánh thẳng vào cảm quan của nàng.
- Tiểu, tiểu quỷ, ngươi, ngươi có phải ngứa da hay không!
Lúc này, Trần Bảo Kiều mặt đỏ bừng, như là ráng chiều, nàng hận hận đối với Lý Thất Dạ quát lên.
Lúc này, Trần Bảo Kiều tư thái như vậy, khiến người ta hồn tiêu phách tán, bất kỳ người nào nhìn phong thái vũ mị tuyệt thế như vậy của nàng đều sẽ nhịn không được tâm thần chập chờn.
- Quả nhiên là loại thể chất này, Trần gia truyền thừa a.
Lý Thất Dạ thưởng thức Trần Bảo Kiều, bình tĩnh, vừa cười vừa nói.
Thật vất vả, lúc này Trần Bảo Kiều mới ổn định tâm thần, nàng lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, lạnh giọng nói ra:
- Tiểu quỷ, ngươi tốt nhất cho ta một lời giải thích, nếu không, ta tuyệt không tha cho ngươi!
Đối với Trần Bảo Kiều bão nổi, Lý Thất Dạ bình chân như vại, cười nói ra:
- Lấy tình huống của ngươi, ngươi có thể đạt tới thực lực Hào Hùng, vậy ý nghĩa ngươi bỏ ra cố gắng gấp mười lần so với người khác. Để cho ta đoán xem, ngươi nhất định là không cam lòng, luận tư chất, ngươi cũng không tệ lắm, nhưng mà, tu hành lại hết lần này tới lần khác không được. . .
- Ngươi đối với dạng sự tình này rất mâu thuẫn, bởi vì ngươi không hi vọng người khác nói ngươi là bình hoa ngực to mà không có não, cho nên ngươi chăm chỉ tu luyện, điên cuồng tu luyện! Một nữ hài tử, có thể khổ cực tu luyện như thế, hoàn toàn chính xác không dễ dàng. Mặc dù thực lực ngươi đến Hào Hùng, nhưng mà, ngươi không cam lòng, bởi vì ngươi nỗ lực xa xa không chỉ nơi này.
Lý Thất Dạ nói như vậy, lập tức để sắc mặt Trần Bảo Kiều biến ảo, trong nội tâm nàng cả kinh, đây quả thực là bất khả tư nghị, Lý Thất Dạ tựa như là nhìn thấu nàng vậy.
- Ngươi, lời này của ngươi là nghe ai nói!
Trần Bảo Kiều kinh hãi, lạnh quát lên:
- Ngươi, có phải ngươi phái người tìm hiểu ta hay không!
Lý Thất Dạ cười lắc đầu nói ra:
- Tìm hiểu ngươi? Ngươi nghĩ đi nơi nào. Ta cũng không phải người theo đuổi ngươi, càng không phải là người ái mộ ngươi, ta sao lại muốn tìm hiểu ngươi? Cho nên ta biết, rất đơn giản, đoán.
Lý Thất Dạ nhìn lấy Trần Bảo Kiều kinh nghi bất định, nói ra:
- Ta lại đến đoán một cái, thời điểm ngươi tu luyện mệnh công, lại xảy ra vấn đề, lồng ngực sưng ê ẩm, phía dưới đóng chặt, có cảm giác ngọc tuyền phun trào, quấy tâm thần của ngươi, hơn nữa, huyết khí ngươi chậm trễ, Chân Mệnh phun ra nuốt vào thiên địa tinh khí bị ngăn trở!
- Ngươi, ngươi, ngươi tiểu lưu manh....
Lý Thất Dạ lời này vừa ra, Trần Bảo Kiều thoáng cái nhảy xa xa, hoảng sợ nhìn qua Lý Thất Dạ, vô ý thức che chở bộ ngực của mình, tựa như là bị
Lý Thất Dạ thăm dò đến tinh quang.
Bộ dáng Trần Bảo Kiều như con mèo nhỏ bị kinh hãi, để Lý Thất Dạ không khỏi phì cười, lắc đầu nói ra:
- Ngươi khẩn trương cái gì, ta lại không nhìn lén ngươi. Hơn nữa, chính ngươi cảm thấy loại chuyện này, có ai biết sao?
Trần Bảo Kiều không khỏi hoảng sợ nhìn Lý Thất Dạ, hồi hộp chưa định, nếu như nói, trước đó Lý Thất Dạ nói chuyện còn có thể từ Trần gia nàng dò thăm, nhưng mà, lời Lý Thất Dạ vừa mới nói , đây là không thể từ trong miệng người khác nghe được!
Tu hành vốn chính là chuyện riêng tư, loại chuyện giống như nàng này, vậy thì càng tư nhân, căn bản không thể hướng người ngoài nói, ngay cả người thân mật nhất cũng khó mở miệng!
- Ngươi, ngươi, ngươi là thế nào biết đến!
Nhìn lấy Lý Thất Dạ, Trần Bảo Kiều cũng không khỏi vì đó hồi hộp, thời điểm ánh mắt Lý Thất Dạ nhìn tới, nàng luôn cảm giác mình không có bí mật gì đáng nói.
Lý Thất Dạ lắc đầu, nói ra:
- Cái này không trọng yếu, trọng yếu là, ngươi có được Bá Tẫn Tiên Tuyền thể! Bởi vì ngươi trời sinh thể chất này, cho nên mới làm cho ngươi có tình huống như vậy. Ngươi không có loại thể thuật này, cho nên, thời điểm ngươi tu luyện, huyết khí chậm trễ, Chân Mệnh bị ngăn trở! Mặc dù tư chất ngươi không tệ, nhưng mà, bất luận ngươi cố gắng như thế nào, ngươi không có tu luyện đến thể thuật thích hợp ngươi, ngươi mãi mãi sẽ không có khả năng bước vào Đại Hiền cảnh giới, thậm chí là không có khả năng bước vào Thánh Hoàng cảnh giới!
- Bá Tẫn Tiên Tuyền thể?
Trần Bảo Kiều lầm bầm nhớ kỹ cái tên này, nhưng mà, nàng chưa từng nghe qua loại thể chất này.
Lý Thất Dạ cười cười, nói ra:
- Ngươi chưa từng nghe qua loại thể chất này cũng không lạ, Trần gia tổ mẫu ngươi sẽ không nói cho hậu đại, bởi vì loại thể chất này trên căn bản là không có khả năng tái xuất hiện, tỷ lệ nó xuất hiện so với Tiên thể còn nhỏ!
- Ngươi, ngươi là người nào?
Lúc này Trần Bảo Kiều không khỏi kinh hồn bất định nhìn chằm chằm vào Lý Thất Dạ, cảm thấy bất khả tư nghị.
- Ta? Tẩy Nhan Cổ Phái thủ tịch đại đệ tử, Lý Thất Dạ.
Lý Thất Dạ cười cười, ở trên một tảng đá ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh, nói ra:
- Tới ngồi xuống, cùng ta nói chuyện Trần gia của ngươi một chút.
Trần Bảo Kiều kinh nghi bất định nhìn lấy Lý Thất Dạ, nhìn tiểu nam nhân trước mắt so với mình còn nhỏ, lúc này, vị tiểu nam nhân trước mắt này nhìn lục súc vô hại, lại làm cho nàng kinh hãi! Người tiểu nam nhân trước mắt này đáng sợ đến làm cho người hoàn toàn nhìn không thấu.
Cuối cùng, Trần Bảo Kiều chậm rãi đi tới, ở bên cạnh cách Lý Thất Dạ không xa ngồi xuống, phòng bị mà nhìn xem Lý Thất Dạ, lạnh lùng nói ra:
- Ngươi muốn nói cái gì?
Gặp Trần Bảo Kiều giống đề phòng cướp đề phòng mình, Lý Thất Dạ cũng không khỏi phì cười, sau đó khoan thai nói:
- Không cần phải khẩn trương như vậy, chúng ta chỉ là tâm sự việc nhà mà thôi.
Nói đến đây, hắn nhìn Trần Bảo Kiều, nói ra:
- Trần gia các ngươi bây giờ tại Bảo Trụ Thánh Tông như thế nào, còn chấp chưởng quyền hành Ngọc Tẫn cương quốc sao?
- Chấp chưởng Ngọc Tẫn cương quốc?
Trần Bảo Kiều không khỏi đắng chát thoáng cái, nói ra:
- Hiện tại quyền hành của Ngọc Tẫn cương quốc, do Bảo Trụ Thánh Tông quản hạt. Trần gia ta, chẳng qua là một phương Quận Vương của Ngọc Tẫn cương quốc mà thôi, quản hạt bất quá là vạn dặm chi địa.
Phải biết, tổ tiên Trần gia nàng, là Thủy tổ của Bảo Trụ Thánh Tông,
Ngọc Tẫn cương quốc càng là sản nghiệp của Trần gia bọn hắn, nhưng đáng tiếc, Trần gia nàng đã xuống dốc rất lâu, làm Bảo Trụ Thánh Tông Thủy tổ nhất mạch, hiện tại chỉ có thể là một phương Quận Vương.
Trần Bảo Kiều nàng tuy là công chúa, cái kia bất quá là về sau tứ phong, bởi vì nàng có giá trị lợi dùng, Thánh Thiên Đạo Tử muốn lấy nàng, mà
Bảo Trụ Thánh Tông lại muốn cùng Thánh Thiên Giáo quan hệ thông gia, đối với Bảo Trụ Thánh Tông mà nói, lão tổ Thánh Thiên Giáo là một núi dựa cường đại! Chính là bởi vì như thế, nàng vốn là làm một phương quận chúa, được tứ phong công chúa, đơn giản là vì xứng với Thánh Thiên Đạo
Tử mà thôi.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương