Đế Bá
Chương 149 : Đế vật (3)
Lý Thất Dạ muốn chính là hiệu quả này, Tẩy Nhan Cổ Phái cưỡng ép tiến vào Ma Bối Lĩnh, Thánh Thiên giáo cũng tốt, Bảo Thánh thượng quốc cũng được, tuyệt đối sẽ không cam tâm, hắn chính là muốn cao điệu đưa bức họa tiên đế ra, ai muốn động tới Tẩy Nhan Cổ Phái, vậy phải nghĩ kỹ bản thân mình, có uy hiếp, ít nhất có thể làm cho đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái an tâm ma luyện trong Ma Bối Lĩnh trong một thời gian ngắn, miễn cho cả ngày đề phòng có người nhìn chằm chằm sau lưng.
Oanh -- oanh -- oanh --
Cuối cùng có không ít người nhìn chằm chằm vào, Lý Thất Dạ mang theo đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái cưỡi ốc sên biến mất, trong nháy mắt biến mất sâu trong núi rừng.
Làm cho mọi người không ngờ là, con ốc sên này nhìn thì cồng kềnh, nhưng mà tốc độ nhanh như thiểm điện, sẽ không thua kém bất cứ bảo vật nào.
Ngưu Phấn gánh vác mọi người, dưới chỉ thị của Lý Thất Dạ một đường tiến lên như điện, tốc độ cực nhanh, lập tức tiến vào khu vực nguy hiểm của Ma Bối Lĩnh, trong vùng đất này, cho dù là đại giáo bình thường cũng không dễ dàng tiến vào.
- Đây là nơi nào?
Thấy Lý Thất Dạ có mục tiêu rõ ràng như thế, Lý Sương Nhan cũng kỳ quái, nếu không phải Lý Thất Dạ còn nhỏ, nàng thật cho rằng Lý Thất Dạ đã tới đây.
- Xuôi nam.
Lý Thất Dạ ngồi trên lưng ốc sên, nhìn qua chân trời xa xa nói ra.
- Chúng ta bây giờ đã tiến vào khu vực nguy hiểm, lại tiếp tục xâm nhập thì sợ rằng sẽ tiến vào địa vực không người.
Cổ Thiết Thủ nhìn qua bốn phía, lo lắng nói ra:
- Lại tiếp tục đi vào đây chúng ta sẽ gặp phải thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm a.
- Thiên thú trăm vạn năm?
Nghe được lời này, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái hít sâu một hơi, nghẹn ngào nói ra:
- Nghe nói thiên thú trăm vạn năm có thể nuốt sống Thánh Tôn, chúng ta chẳng phải đi vào chịu chết sao?
- Sư tỷ, có đại sư huynh ở đây, thiên thú trăm vạn năm thì như thế nào.
Lạc Phong Hoa ở trên lưng ốc sên nói ra:
- Có Đại sư huynh ở đây, chúng ta nhất định có thể hóa hiểm thành an.
Lạc Phong Hoa nói ra lời này khiến mọi người và Lý Sương Nhan im lặng, đệ tửu trẻ tuổi đều sùng bái Lý Thất Dạ mù quáng, phải biết rằng Lý Thất Dạ chỉ mới Uẩn Thể Cảnh mà thôi, ngay cả đệ tử đời thứ ba còn có đạo hạnh cao hơn hắn.
Ngưu Phấn cõng mọi người tiến lên như bay, tốc độ cực nhanh, đám người Cổ Thiết Thủ cũng không biết cụ thể là đi đâu.
Trên thực tế trên đường đi, bởi vì đám người Lý Thất Dạ xâm nhập vào địa bàn của thiên thú, thọ tinh, đã có không ít thiên thú, thọ tinh đang âm thầm quan sát bọn họ, nhưng mà vừa thấy bức họa Minh Nhân tiên đế thì thiên thú cũng tốt, thọ tinh cũng thế, cũng không dám tới gần. Minh Nhân tiên đế chính là tồn tại vô địch ở đây, bất luận cái gì thiên thú, thọ tinh đều phải nhượng bộ lui binh trước bức họa này.
Sau khi đi nhanh về phía nam, tốc độ của Ngưu Phấn chậm lại, trầm giọng nói:
- Chúng ta tiến vào địa bàn của thiên thú, thọ tinh trăm vạn năm.
Quả nhiên thời điểm này có khí tức hung thú mênh mông như biển tỏa ra, lúc này mọi người cảm thấy linh hồn như bị bóp chặt, giống như có thể hút lấy linh hồn của mọi người, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái không ít người ngồi xuống trên lưng ốc sên.
- Đây là thọ tinh!
Lý Sương Nhan cũng động dung, bảo khí nơi tay.
- Chư thần tránh lui --
Hiện tại Lý Thất Dạ tiếp bực họa trong tay Cổ trưởng lão, hét lớn một tiếng, lúc này đế uy tỏa ra ngoài, đế uy càng tăng lên, từng đạo vặn đan vào nhau, hóa thành một chữ "Lui" huyền phù trên đầu Lý Thất Dạ.
Đế uy vừa ra, chân ngôn vô song, phải biết rằng tiên đế có miệng vàng lời ngọc! Khi chữ "Lui" huyền phù trên đỉnh đầu Lý Thất Dạ thì khí tức đáng sợ kia rút lui như thủy triều. Lúc này xem như thọ tinh trăm vạn năm cũng phải tránh luui.
Ở chỗ này không quản thọ tinh trăm vạn năm hay không, đối mặt chân ngôn của Minh Nhân tiên đế đều phải tránh lui!
- Ngươi làm sao có thể câu thông đế uy của sư tổ vậy, hiển hóa chân ngôn!
Nhìn thấy Lý Thất Dạ sử dụng đế vật, đừng nói là Cổ Thiết Thủ, cho dù là Đồ Bất Ngữ cũng động dung.
Bức họa Minh Nhân tiên đế vẫn nằm trong Tẩy Nhan Cổ Phái, tuy đám người Cổ Thiết Thủ có thể thúc dục đế uy của tiên đế, nhưng mà lại không thể trực tiếp câu thông như đế uy như Lý Thất Dạ, đây căn bản là chuyện không có khả năng, đế uy của tiên đế ở trình độ nhất định đại biểu cho ý chí của tiên đế, đây không phải là câu thông thông với phàm phu tục tử a.
Nhưng mà Lý Thất Dạ câu thông dễ dàng, đây là chuyện không thể tưởng tượng nổi. Trên thực tế đối với Lý Thất Dạ mà nói, chuyện này cũng đủ quái lạ, đạo thống của Minh Nhân tiên đế thì hắn quá quen thuộc, hắn còn không hiểu đế uy của Minh Nhân tiên đế hay sao? Huống chi, lần trước gặp Tô Ung Hoàng, bóng dáng Minh Nhân tiên đế xuất hiện, không chỉ thừa nhận Tô Ung Hoàng đơn giản như vậy.
Chuyện này làm cho Lý Thất Dạ câu thông đế uy không phải chuyện khó gì.
Lý Thất Dạ cười cười, không nói cái gì, bí mật trong đó người ngoài làm sao biết được.
Ngưu Phấn một đường chạy như điên, đã tiến vào khu vực không người, mà khu vực này thiên thú, thọ tinh cường đại kiêng kị chân ngôn của Minh Nhân tiên đế, cũng không dám dê dàng tới gần, tránh ra xa xa.
Cuối cùng mọi người còn chưa có chạy đi xa lắm, rốt cục đã đi tới nơi cần tới, chỉ thấy từ xa có một gốc đại thụ che trời, đại thụ to tới mức khó có thể tưởng tượng nổi, gốc cây này đâm vào vòm trời, nhánh cây như rồng mở ra bốn phía, cả gốc đại thụ này như cây dù khổng lồ, che khuất dãy núi ngàn dặm.
Đại thụ cực lớn làm rung động tâm thần mọi người, chỉ một nhánh cây cũng lớn như một tòa núi nhỏ, càng làm cho người ta thất thần là, trên đại thụ có thể nhìn thấy dòng thác đổ xuống.
Đây chính là cây hay sao? Cao trăm vạn trượng, che khuất bầu trời, đệ tử Tẩy Nhan Cổ Phái ở đây, ngay cả Cổ Thiết Thủ chỉ sợ cũng lần đầu tiên nhìn thấy cây cao lớn như thế.
Thời điểm mọi người tiến vào khu vực cây bao phủ, tất cả mọi người cảm thấy tinh thần thể xác buông lỏng, như trút được gánh nặng, thân thể nhẹ nhàng khoang khoái.
Vừa rồi Ngưu Phấn mang mọi người đi vào khu vực nguy hiểm, mặc dù nói thiên thú, thọ tinh không dám tới gần, nhưng mà khí tức đáng sợ vẫn làm cho mọi người run rẩy, nhưng mà thời điểm bước vào khu vực đại thụ bao phủ, giống như tiến vào khu vực an toàn, mọi người bình tâm tĩnh trí, có một loại cảm giác như về tới nhà.
Dường như cho dù là thiên thú, thọ tinh cường đại cũng không dám tới gần ngàn dặm quanh gốc cây này, nơi đây chẳng khác gì vùng đất lành của Ma Bối Lĩnh, không có hung thú ác điểu tới phạm.
Bước vào khu vực tịnh thổ này, cho dù làNgưu Phấn cũng thu hồi động tĩnh, vô thanh vô tức lao đi như tia chớp, thẳng tới gốc đại thụ.
Ở chỗ này đặc biệt yên lặng, càng làm thần trí mọi người an lành, nơi đây chẳng khác gì bến đỗ an toàn, cho dù là nai con cũng nhàn nhã nằm gặm cỏ, vô ưu vô lự, bạch hạc nhãn nhã đi dạo trên sông, rất khoan thai rỉa lông cánh của mình.
Truyện khác cùng thể loại
19 chương
136 chương
769 chương
1020 chương
128 chương