[DBSK Fanfic] – Checkmate
Chương 19
Yunho không gạt tôi, cha thực sự đã tỉnh lại. Nhưng vì mê man bất tỉnh quá lâu nên dù tỉnh lại cơ thể ông vẫn rất yếu, không thể nói chuyện hay cử động gì được, sinh hoạt hàng ngày đều cần có người phục vụ chăm sóc. Nhớ lại hình dáng cha cao lớn khỏe mạnh trước kia, tôi đột nhiên ý thức được nghĩa vụ của mình. Vì thế tôi nói với Yunho muốn ngày ngày được chăm sóc cho thân phụ, Yunho nói, không thành vấn đề.
“Em chăm sóc phụ thân, anh xếp người hầu hạ em.”
Tôi lại bảo, ân oán giữa hắn và Yoochun tôi không xen vào, hắn lại nói, không thành vấn đề, “Chỉ cần em ngoan ngoãn ở nhà là được.”
Tôi nói, phòng ngủ rất lạnh, hai cái lò sưởi cũng không đủ ấm, hắn nói, không thành vấn đề, “Em sang phòng anh ngủ, anh ủ chân cho em.”
Tôi không nói gì, Jung Yunho bây giờ ngoan ngoãn phục tùng tôi tới mức tôi thấy nổi da gà. Tôi hỏi hắn, vì sao đột nhiên tốt với mình như vậy, hắn nói:
“Anh rất tiếc đã không thể chăm sóc cho em sớm hơn, bây giờ mới bắt đầu, liệu có muộn quá không?”
Nghe hắn nói vậy làm tôi thấy chua xót, nhưng mà, chua xót qua đi thì ngọt ngào kéo đến, ngọt lịm cả tâm can, lần đầu tiên cảm nhận có người đang thực lòng che chở bảo vệ cho tôi đến thế, loại cảm giác này cho dù đang say ngủ cũng khiến người ta trộm cười tỉnh lại được, có người nói đó là “Hạnh phúc”.
Từ khi trở về, ngoại trừ chăm sóc cha hàng ngày ra, tôi chỉ ở trong nhà đọc sách, đúng như Yunho mong muốn, cả ngày không bước chân ra khỏi cửa, kẻ phiền toái ngày nào cũng đến nhà Siwon làm phiền tôi trước đây thì bây giờ hễ thấy tôi là lỉnh mất, xem ra cảnh sinh hoạt giường chiếu mãnh liệt hôm đó làm nó ấn tượng. Aiz, thằng bé này cũng quá trong sáng rồi.
Tuy không gặp Junsu nhưng tôi lại thường xuyên đụng mặt một người tên là Nyeom Chun. Chỉ cần nghe mỗi cái tên là đã biết cậu ta làm nghề gì rồi, chưa kể vẻ bề ngoài của cậu lại càng chứng tỏ nhận định của tôi đúng hơn, da dẻ trắng trẻo mịn màng, đàn bà con gái so ra cũng kém cạnh. Tôi nghe bọn đầy tớ nói, sau khi tôi rời khỏi nhà họ Kim, vào một ngày nào đó mà họ không nhớ rõ Yunho đã mang Nyeom Chun về.
Tôi rất hiểu, là đàn ông ai mà không có nhu cầu chuyện đó. Mà Jung Yunho thì không chỉ là một người đàn ông, hắn còn là một người đàn ông tràn trề tinh lực, cho nên thôi, có ra ngoài ăn vụng thì tôi đây cũng thông cảm.
Khi tôi tâm sự với Siwon điều này, hắn không những không đồng tình mà còn tỏ ra khinh bỉ vào tấm lòng quảng đại của tôi.
“Cậu đúng là chỉ được cái mồm là giỏi, chứ bụng dạ thì nhỏ nhen muốn chết. Nếu thực sự thông cảm với người ta đến thế liệu mười ngày nay có không cho Yunho đụng vào người cậu không?”
Hứ, thông cảm là một chuyện, ai bảo tôi tha thứ hắn? Họ Jung chết tiệt dám nhân lúc tôi vắng nhà dẫn trai bao về nuôi, tôi để yên cho hắn mới là chuyện lạ đó?!
Mà cái tên Nyeom Chun đang ở trong nhà tôi đó bộ dạng cũng không phải xinh đẹp bình thường đâu, cậu ta cùng lắm chỉ mười sáu mười bảy tuổi, nhưng tư sắc đã đẹp đến chim sa cá lặn rồi. Nyeom Chun suốt ngày mặc một bộ áo xanh, tuy đường nét khuôn mặt rất thanh tú nhưng cuối mắt đầu mày lại có chút gian tình lẳng lơ, như đám hồng hoa thêu trên áo, diêm dúa quá mức, nhìn thế nào cũng không ra người tử tế. Thái độ Nyeom Chun đối với tôi rất thù nghịch, ánh mắt nhìn tôi luôn buốt lạnh, rất giống với Yunho trước kia.
Thời điểm tôi chính thức va chạm với Nyeom Chun là một buổi chiều rất đẹp trời, thời tiết hiếm khi ôn hòa như hôm ấy. Tôi đang tắm nắng trong vườn thì nghe đâu có tiếng người đang đánh chửi, tôi bèn tìm đến xem thế nào. Đến nơi tôi thấy Nyeom Chun gầy yếu đang bị mấy tên gia nhân vây quanh, một đứa xấp xỉ tuổi vung tay tát vào mặt cậu ta. Tên đó vừa thấy tôi đến sợ tới mức quỳ mọp trên mặt đất, còn Nyeom Chun vẫn đứng như cũ, im lìm nhìn tôi. Tôi chỉ vào Nyeom Chun, hỏi bọn kia đang có chuyện gì xảy ra.
“Dạ dạ…tiểu nhân chỉ gọi nó đi làm việc, ai ngờ thằng này, thằng này nó dám nói nó không làm, cho nên tiểu nhân mới….”
“Ngữ chúng mày lại ra lệnh thay chủ nhân được cơ à?!” Tôi cười, “Thì ra bọn đầy tớ nhà này to gan thế đấy, chúng mày ăn gan hùm mật gấu vượt mặt cả chủ nhân? Lệ này định từ bao giờ, sao tao không biết thế hả? Hay Yunho dạy chúng mày như thế?”
Hai tiếng “chủ nhân” tôi nói mới sướng mồm làm sao, cuối cùng tôi còn lôi cả tên tự của Yunho ra nói nốt. Bọn đầy tớ sợ sun vòi, dập đầu ra tiếng, rối rít xin tha lần sau không dám thế nữa… Nhìn bọn này phủ phục trên mặt đất, một người bị áp bách lâu ngày như tôi bỗng dưng cảm thấy sảng khoái vô cùng, như vừa lấy lại khí phách đại thiếu gia ngày xưa, vì thế tôi tiếp tục dọa họ, tôi nói Nyeom Chun là khách quý của nhị thiếu gia, vậy mà giờ lại bị lũ gia nhân chúng bay tát tai như thế, nếu việc này mà rơi vào tai Yunho thì chỉ có nước chết. Bọn kia sợ xanh mặt, van khóc cầu xin tôi đừng mách lại với Yunho.
Tôi thấy rất khoái chí, nhưng vẫn ra vẻ nghiêm nghị nói với chúng: “Lần này tao cho qua, lần sau đừng để tao thấy laị. Cút!”
Mấy tên sụp lạy tạ ơn chạy đi, khi chúng đi hết rồi, Nyeom Chun mới mở miệng, giọng nói êm tai đến mức khiến người nghe mềm lòng đi.
“Vì sao phải giúp tôi?”
Cậu ta hỏi.
Tôi nhún nhún vai, suy nghĩ một hồi rồi hỏi: “Muốn lấy vợ không?”
Nyeom Chun có vẻ sửng sốt, sau đó mặt rất nhanh đỏ bừng lên. Toàn thân run rẩy, không nói được một lời, đến cuối thì bỏ đi với vẻ mặt phẫn hận. Kể từ ngày hôm ấy, mỗi lần trông thấy tôi là Nyeom Chun đều quay mặt bỏ đi như vậy. Sau tôi mới hiểu được, lần đó mình đã xúc phạm cậu ta. Người xinh đẹp như thế thì lấy vợ làm sao được?
Siwon từng châm chọc tôi, nói tôi là tiêu biểu cho những tên nói chuyện không dùng đầu óc, làm tổn thương người khác thế nào cũng không hay. Hiện tại coi như tôi thừa nhận.
Rời khỏi nhà Siwon, tôi không may đụng phải Yoochun trên đường. Bảo tình cờ gặp nhau chẳng bằng nói hắn đã phục sẵn ở đây đợi tôi. Trong khi tôi cảm thấy không mặt mũi nào gặp Yoochun thì hắn lại tỏ ra không chấp nhất.
“Chuyện cậu và Jung Yunho tôi đã nghe Junsu kể qua rồi, tôi không trách cậu.” Yoochun nói, nhếch miệng cười, “Nhưng mà thật không thể không khâm phục thủ đoạn mua chuộc lòng người của Jung Yunho, ngày trước Junsu vì hắn đã trở mặt với tôi, bây giờ ngay cả cậu cũng chọn hắn.”
Tôi nói với Yoochun, tôi không nhúng tay vào chuyện này, ai cũng không giúp.
“Jaejoong, cậu không hiểu, cho dù cậu không làm gì, nhưng chỉ cần cậu chọn Jung Yunho thì tức là cậu đã giúp hắn.”
Lời Yoochun nói tôi không hiểu lắm, giống như ngày xưa Siwon từng nói thành bại của hai người mấu chốt là ở tôi, thực khiến cho người ta cảm thấy bí hiểm.
Yoochun còn nói:
“Jaejoong, cậu tin là Yunho thực sự quan tâm đến mình sao?”
Tôi im lặng rồi mỉm cười nhìn hắn.
“Đương nhiên.”
Tôi không thể xác định là Yunho có yêu mình không, nhưng tôi tin rằng hắn có quan tâm tới mình, bởi vì có tin như vậy thì cuộc sống tôi mới dễ chịu hơn được. Bởi vì tôi, chỉ cần nghĩ đến tất cả những gì Yunho đối với mình là giả dối, tất cả đều có mưu toan mục đích, thì tôi sẽ có cảm giác như là bản thân sắp chết đến nơi. Vì ở bên cạnh hắn, tôi đã cố gắng hết sức mình rồi, một Kim Jaejoong như vậy đã không còn có thể thừa nhận việc bị Yunho phản bội thêm lần nào nữa.
Thời tiết ngày càng lạnh, Yoochun ban đầu còn sùng sục đi khó dễ Yunho thì giờ đây cũng bắt đầu chơi bài lặng lẽ, Thượng Hải tạm thời sóng yên bể lặng. Chẳng mấy chốc đã đến tết âm lịch, chúng tôi đón mừng năm mới trong tuyết rơi đầy trời.
…
Đêm ba mươi rạng sáng ngày mồng một, bọn trẻ chạy ùa ra sân và bắt đầu hoan hô, tuyết rơi tuyết rơi, cả nhà họ Kim náo nhiệt hẳn lên. Cơn buồn ngủ đang trĩu nặng mi tôi đột nhiên bay đi, tinh thần tỉnh táo lại, tôi khoác áo thật dày đi đến chỗ cửa sổ, vén màn lên, thấy thế giới bên ngoài trắng xóa.
Trong sân, bọn trẻ thi nhau chơi bóng tuyết, đắp tượng người. Một cu cậu tí hon, cái đầu be bé chân tay ngắn tũn, mặc áo bông thật dày lon ton chạy theo các anh chị, giống như quả bóng tròn tròn, cậu bé vấp ngã, còn lăn thêm một vòng, dính hết tuyết lên người, trông hệt như một quả bóng tuyết lớn.
Tôi phì cười.
Không biết từ khi nào, Yunho cũng chui ra khỏi chăn, đi tới sau lưng, gác cằm lên vai tôi.
“Em cười gì?” Hắn hỏi
Tôi không nói, chỉ chỉ ra ngoài cửa sổ. Yunho nhìn theo, cũng cười, đuôi mắt cong lên, thật là đẹp trai. Hai chúng tôi dựa sát vào người nhau, cùng ngắm cảnh tượng náo nhiệt bên ngoài cửa sổ.
“Năm mới đã đến rồi.” Tôi nói.
“Đúng vậy, năm mới đã đến rồi.” Hắn cười.
“…Năm sau, còn có thể cùng nhau đón năm mới không?”
Tôi hỏi, vẻ mặt trở nên ảm đạm. Sang năm, chúng ta liệu có còn sống không…
Yunho ôm thắt lưng của tôi, cười nói: “Không chỉ sang năm, không chỉ hai hay ba năm sau, mà sau này năm nào chúng ta cũng ở bên nhau.”
“Ha.” Tôi cười, cụng ót vào đầu Yunho, hắn cũng cụng lại tôi, tôi lại cụng trở lại, Yunho không chịu thua, cuối cùng cả hai cùng quẫn nhau lăn trên giường.
Buổi sáng, tôi lau mình và thay quần áo mới cho cha, rồi ngồi lại trò chuyện với ông. Tinh thần cha lúc đó rất khá, miệng còn mỉm cười. Yunho và Junsu tất bật thu xếp trang trí nhà cửa, phân phó người làm chuẩn bị làm tất niên thật thịnh soạn. Mọi người ai cũng được Yunho hào phóng phát cho một phong bao thật lớn.
Buổi tối, tất cả cùng ngồi ăn cơm uống rượu và đùa vui đến tận khuya. Tôi uống rất nhiều nên đầu hơn váng vất, Yunho khuyên tôi nên về phòng nằm nghỉ. Nhưng tôi đang cao hứng, làm sao bỏ đi được, ồn ào nói không có việc gì, còn muốn uống tiếp. Yunho mặc kệ tôi và vẫn sai người dìu tôi về phòng nghỉ.
Vừa đặt lưng xuống giường, tôi đã lăn ra ngủ. Không biết quá nhiêu lâu, cổ họng tôi khô rát rất khó chịu, muốn gọi người cũng không kêu ra tiếng được, thế nên tôi đành cố gắng đứng lên tìm nước uống. Xuống lầu chợt nghe có tiếng người nói chuyện, tôi lại gần thì thấy là Yunho và Junsu.
Đã trễ thế này bọn họ còn tinh thần như vậy.
Hai người nói gì tôi không nghe rõ lắm, chỉ nhìn thấy Junsu liên tiếp nốc rượu. Yunho thấy vậy không ổn liền đưa tay giữ cốc nhưng bị Junsu đẩy ra. Mặt Yunho hơi cau vào, hắn đứng lên. Junsu không hề quay đầu nhưng vững vàng kéo tay Yunho lại. Yunho hơi chấn động, dừng lại không nhúc nhích. Junsu loạng choạng đứng lên đối mặt với hắn. Từ vị trí này tôi có thể nhìn rõ mặt Junsu nhưng lại không thấy mặt Yunho. Junsu hình như đang khóc, hai mắt đỏ đỏ, cánh tay ôm lấy thắt lưng của Yunho trong khi miệng liên tục gọi “Yoochun, Yoochun”. Sau đó tôi thấy đầu hai người vít lại cùng một chỗ.
Gần như ngay lập tức, cái đầu vẫn còn đang váng vất của tôi trở nên thanh tỉnh.
Đêm đó, tôi không ra ngoài, uống nước xong là trở về phòng, nằm trên giường tôi ra sức giục mình mau vào giấc. Mai là mồng một rồi, chị tám nói muốn đích thân xuống bếp hấp bánh chẻo cho cả nhà. Nếu dậy muộn, chị nhất định sẽ không vui, đến lúc đó đừng nói là bánh chẻo, ngay cả vỏ bánh cũng sẽ không cho tôi mó vào.
Nhưng mà, cho dù tôi có ép buộc bản thân hay nhắm đau cả mắt đến đâu cũng sao ngủ được. Đầu tôi hiện giờ rất loạn, như có rất nhiều thứ bị nhồi vào. Mà khi tôi tập trung tinh thần để ngẫm nghĩ thì đầu óc lại trống trơn. Vì thế, màn đêm tối đen, mắt tôi ráo hoảnh, tỉnh táo vô cùng. Hồi lâu sau tôi nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ngoài cửa phòng. Tôi hơi rướn người lên, nhìn chằm chằm vào cánh cửa đang đóng chặt, nhưng cuối cùng nó vẫn không được mở ra.
Sáng hôm sau tỉnh dậy, Junsu gặp tôi vẫn tươi cười chào hỏi, nói chúc mừng năm mới, Yunho cũng dịu dàng hôn trán tôi như thể chưa từng có chuyện gì xảy ra, như thể tất cả những gì tôi thấy đêm qua chỉ là ảo ảnh. Nhìn Yunho và Junsu chuyện trò vui vẻ, mà tôi lại không thể mở miệng hỏi bọn họ tối qua đã làm những gì. Nhớ cái hồi bắt gặp Sel Gi hôn Yunho, tôi từng tức giận đến mức muốn rút dao băm vằm bọn họ ngay lập tức. Vậy mà ngày hôm nay, tận mắt chứng kiến Junsu hôn Yunho thì ngay dũng khí chất vấn bọn họ cũng không có.
Thật sự là uất ức!
Chị tám tự tay làm một bàn bánh chẻo theo yêu cầu của tôi, nhưng đột nhiên tôi lại chẳng muốn đụng tới cái nào.
Sau vài ngày trôi qua, tinh thần tôi luôn mệt mỏi, lúc nào cũng mơ mơ hồ hồ, tôi không thể nhớ nổi việc mình đã làm trong một ngày. Siwon phát hiện ra sự bất thường này của tôi liền khuyên nếu có rảnh thì nên đi khám ngay, tôi ngoài miệng thì gật gù đồng ý nhưng trong bụng lại mắng hắn, họ Choi chỉ lo bò trắng răng. Những ngày tiếp theo tình trạng đó vẫn tiếp diễn, rõ ràng cảm giác trời còn sáng, vậy mà chỉ chớp mắt một cái, màn đêm đã buông xuống rồi, mà tôi thì vẫn khó nhớ những chuyện đã xảy ra.
Một ngày nọ, khi chị tám bưng một bát mì trường thọ tới trước mặt tôi, tôi mới nhớ ra hôm đó là sinh nhật của mình.
Nhớ ngày trước, mỗi khi đến sinh nhật tôi, từ lúc trời còn chưa sáng, cả nhà họ Kim từ trên xuống dưới đã khua chiêng gõ trống tưng bừng, náo nhiệt như tân vương sắp đăng cơ. Khách khứa tứ phương nô nức kéo tới, đem theo không biết bao nhiêu quà mừng quý hiếm, họ phải trình thiếp mời được mạ vàng cho gác cổng xem mới được vào trong. Nhưng đó đều là chuyện đã từng xảy ra, giờ đây tất cả trong ngày sinh nhật của tôi chỉ là một bát mì trường thọ này. Tuy nhiên, tôi vẫn thấy vui sướng vì ngày sinh nhật của mình, dù sao, đây cũng là sinh nhật đầu tiên tôi và Yunho ở bên nhau, tôi muốn biến nó thành kỉ niệm quý giá.
Ăn mì xong, tôi định đi tìm Yunho thì thấy Junsu hớn hở chạy vào, trong tay ôm một áo khoác lông xù.
“Thân thể anh hay yếu, mùa đông lại sợ lạnh, vậy nên em đã đặc biệt nhờ người bạn lên phương bắc tìm mua chiếc áo về này tặng anh, anh xem có ưng không.” Junsu nói, hai tay bưng áo lông tới trước mặt tôi như đang dâng vật quý.
Chất liệu áo rất khá, cực kì mềm mại, quả nhiên là được làm từ chất liệu cao cấp nhất, kiểu dáng cũng rất tao nhã quý phái. Nếu là trước kia, tôi nhất định sẽ vô cùng thích thú, nhưng hôm nay lại chỉ thấy hết sức bình thường. Tôi không mặn không nhạt nói cảm ơn, một hai định cầm lấy áo khoác.
“Anh không thích?” Junsu hỏi, ánh mắt lộ tia ủ rũ. Tôi nhìn Junsu, trong đầu lại hiện lên cảnh nó cùng Yunho đêm ba mươi.
“Yunho đâu?” Tôi không đáp mà hỏi lại.
Junsu nhìn tôi, trầm mặc thật lâu, sau mới nói: “Anh ấy ra ngoài từ sáng sớm, bảo em nhắn lại với anh…” Junsu dừng một chút, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt lạnh lùng.
“Anh ấy bảo em nói với anh, hôm nay bề bộn nhiều việc, không về ăn cơm chiều, bảo không cần phải chờ anh ấy.”
“Yunho nói với cậu như vậy? Không biết hôm nay là sinh nhật tôi? Không ai bảo cho cậu ấy biết sao?”
Junsu quay đầu nhìn tôi, vờ cười, “Anh đâu còn là Kim đại thiếu gia như xưa nữa, chẳng ai có nghĩa vụ phải chiều chuộng anh, càng chẳng ai có nghĩa vụ phải nhớ sinh nhật anh?”
Junsu nói thực cay nghiệt, nhưng đó là sự thật.
Tôi khô khan dắt miệng,
“Cậu nói đúng, không ai phải nhớ sinh nhật của tôi, cũng không ai có nghĩa vụ phải chiều chuộng tôi, nhưng nếu thực sự có một người làm được như vậy, tôi hy vọng đó là Jung Yunho, ít nhất tôi hy vọng cậu ấy có thể nhớ sinh nhật của mình, trên đời này, tôi chỉ kỳ vọng ở Yunho một điều như vậy.”
Junsu nhìn tôi, cặp mày dần dần nhíu lại.
Truyện khác cùng thể loại
98 chương
42 chương
157 chương
9 chương
106 chương
72 chương