[71] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (30) Tác giả: Bạo Vũ Thành Editor: Hoa Lạc Thiên Tế . Tả Ngôn thật không ngờ được, Hứa Dương vậy mà lại còn một tầng thân phận như vậy. Cho nên người đầu tiên bị giết căn bản không phải là Trung Học Hưng, mà là cậu. Lúc ấy thi thể của Hứa Dương được đặt trước cửa phòng vẽ tranh của Tạ Hào, còn nhận được một cuộc điện thoại nặc danh, cảnh sát lúc ấy cũng đến cực kỳ nhanh. Hứa Hướng Dương chết là một chuyện ngoài ý muốn, cho nên hung thủ muốn dùng Hứa Dương để đến thử phản ứng của Tạ Hào một lần. Tả Ngôn: “Tạ Hào biết thân phận của ta không ?” Hệ thống: “Ngươi đoán đi.” Nghe mấy chữ quen thuộc này, Tả Ngôn thật muốn quăng một đôi dép qua, bắt ông đây đoán à, đoán cái ʍôиɠ của ngươi ! Dựa theo tình huống hiện tại, cậu cũng hiểu phần nào. Có một câu gọi là Nợ cha con trả. Hung thủ đã xử lý hết những người tham gia sự kiện năm đó, sau đó tiến thêm một bước giá hoạ cho Tạ Hào. Rất khó nói, không biết gã có thể ở bên ngoài mà chế tạo một sự cố thoạt nhìn cực kỳ ngoài ý muốn cho cậu hay không. Cho nên dạo gần đây hành động không có việc gì mà đi bộ bên ngoài của cậu, khá mạo hiểm. “Đêm Trung Học Hưng bị giết, cậu ở ngoài chạm mặt Tạ Hào, cậu bảo cậu nhìn thấy một cái bóng đen, đối với cái bóng đó, cậu có ấn tượng gì không ?” Quý Minh Trí lấy một cuốn sổ ra, trực tiếp dùng bút viết lại. Tả Ngôn xem nhẹ bìa mặt hình Pikachu của cuốn sổ, nói: “Tôi chỉ thấy được thân cao của hắn, hẳn là thấp hơn Tạ Hào nhưng cao hơn anh một chút.” Cái phạm vi vừa được đề cập này có chút lớn, bởi vì ngoại trừ Lý Chí Quốc và ba nữ nhân kia ra, những người khác đều cao hơn Quý Minh Trí. Quý Minh Trí lại hỏi thêm vài vấn đề, cũng có vài manh mối lúc trêи núi. Mà những gì Tả Ngôn biết cũng không nhiều, mọi chuyện xảy ra lúc nửa đêm, lại bởi vì có nhang muỗi, nên cậu không hề có chứng cớ để chứng minh Tạ Hào không có ở đó. Quý Minh Trí gãi gãi đầu, “Tôi đi tiếp đến chỗ những người để điều tra thêm một chút, để xem xem có được niềm vui ngoài dự đoán nào không, cậu có muốn đi cùng không, tôi lái xe đến.” Tả Ngôn đáp muốn đi cùng, nhưng khi ra ngoài nhìn thấy chiếc xe mà hắn ta nói, hít sâu một hơi. Những người khác đều ở trong thành phồ này, án tử lại vẫn chưa được điều tra rõ ràng, bọn họ cái gì cũng không rời đi. Hai người từng bước từng bước đến hỏi chuyện, có vài ngược rất không muốn phối hợp với bọn họ, ví dụ như Lục Vy Vy, hay vợ của Trịnh Vĩ Hoa. Trong nhà của Trương Thuý Bình chỉ còn lại một mình bà, vợ chồng hai người bọ họ không có con. “Tôi tận mắt nhìn thấy hắn đẩy chồng tôi xuống.” Không cần biết hai người hỏi chuyện gì, bà đều chỉ đáp một câu như vậy, lúc nói chuyện bà vẫn luôn kéo kéo quần áo trêи người của mình, tựa như đang rất lạnh. Mà sự thật là, máy thông gió trong phòng này cũng không quá tốt, lại không có điều hoà để thuận gió, hai người Tả Ngôn vẫn luôn đổ mồ hôi. “Bác rất lạnh à ?” Ánh mắt của Trương Thuý Bình cẩn thận nhìn thoáng qua xung quanh, sau đó gãi gãi quần áo, “Gần đây bị cảm chút.” Tả Ngôn cũng nhìn nhìn xung quanh, thứ gì cũng không có, không biết bà đang sợ thứ gì. Sau khi từ nhà của bà đi ra, Tả Ngôn và Quý Minh Trí đều cảm thấy có chút quái dị không nói nên lời. Vừa mới chạm mặt hàng xóm của bà, Quý Minh Trí cản người lại hỏi hai cậu. “… Xem ra tên Trịnh Vĩ Hoa này đối xử với vợ của hắn cũng chẳng ra làm sao.” Nhà cuối cùng là nhà của Thái Dũng. “Bác Thái, chúng cháu đến thăm bác.” Lúc Quý Minh Trí đi còn mang theo chút quà vặt, Thái Dũng nhìn thấy hắn ta thì có chút kinh ngạc. “Cảnh sát Tiểu Quý, cậu đến thăm thì đến đi, còn mang theo quà cáp làm gì.” Lúc này từ phía ra buớc ra một người phụ nữ, “Ai đó.” “Bác Thẩm, là cháu đây.” Tả Ngôn cảm thán nhân duyên của Quý Minh Trí, mọi người không ai là không quen biết hắn ta. Quý Minh Trí đứng bên cạnh trò chuyện, Tả Ngôn mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim. “Bác Tôn, lúc trước bác chạy lên núi, làm bác Thái bị doạ sợ, đêm hôm đó trời đổ mưa to còn đi ra ngoài tìm bác.” “Lúc đó tôi và ông Thái cãi nhau, nên cùng và chị em lên núi đi chơi, lúc trở về cũng không nói cho ông ấy biết, không nghĩ đến vậy mà sẽ xảy ra loại chuyện này.” Quý Minh Trí cười nói: “Vậy bác sao mà lại ném giày ở chỗ đó ?” Nữ nhân nói: “Lớn tuổi rồi, đi vài bước liền đau chân, tôi cởi giày ra nghỉ mệt một chút, không nghĩ đến trêи cây lại có rắn, còn rất hung hăn, bọn tôi liền bị doạ chạy, ngay cả giày cũng quên.” Quý Minh Trí như lơ đãng mà liếc mắt nhìn chân của bà một cái, sau đó thu hồi tầm mắt. Trong chốc lát sau, hai người ra về. Thái Dũng đi tiễn hai người bọn họ, “Lần sau lại ghé thăm a, Tiểu Quý, Tiểu Hứa.” Hai người đi xuống quán mì dưới lầu, ăn một bữa. Quý Minh Trí thuận tiện hỏi thăm những người khác về chuyện của Thái Dũng, nhưng xem ra danh tiếng của ông trong lòng những người hàng xám khá tốt, hơn nữa con trai của bọn họ còn làm việc ở sở cảnh sát. “Anh sao lại tin hung thủ không phải Tạ Hào như vậy ?” Quý Minh Trí nuốt một họng mì, trầm mặc một lát, “Bác sĩ Tạ mang đến cho tôi một cảm giác không phải hung thủ.” Huống hồ người kia lại dám giết người dưới mí mắt của hắn ta, đây là sự nhục nhã lớn nhất đối với một cảnh sát. Hắn ta nhất định sẽ điều tra rõ chuyện này ! Tạ Ngôn nghĩ nghĩ, từ góc độ của cậu, Tạ lão đại nhìn như thế nào cũng giống hung thủ. Sau khi ăn xong, Quý Minh Trí muốn chở cậu về. Tả Ngôn bảo không cần, Quý Minh Trí bảo cậu không cần khách sáo như vậy. Tả Ngôn nói: “Nhà của tôi ở gần đây.” Quý Minh Trí nói: “Gần lắm không ?” “Là mấy toà nhà chỗ chúng ta vừa mới đi ra, có muốn đi lên ngồi một chút không ?” Quý Minh Trí đạp xe đạp chạy đi. Tả Ngôn lúc đi lên cầu thang vẫn luôn suy nghĩ, người mà Tạ Hào bảo cậu chờ rốt cuộc có phải Quý Minh Trí hay không. Anh bạn này thoạt nhìn không quá đáng tin a. Hệ thống: “Ít ra đáng tin hơn ngươi, đi nhầm rồi, lên tiếp một tầng.” Tả Ngôn nhìn nhìn biển số nhà, tiếp tục bước lên trêи. Nửa đêm đói không chiụ được, Tả Ngôn gọi một phần thức ăn ngoài, mười mấy phút đồng hồ sau, có tiếng bước chân vang lên. “Nhanh vậy à ?” Theo mắt mèo trêи cửa nhìn thoáng qua bên ngoài, một con mắt đầy tơ máu đỏ rực từ bên ngoài nhìn cậu ! Đệt ! Trong chốc lát sau, lúc Tả Ngôn nhìn lại thứ gì cũng không có. Tả Ngôn: “Đó là tên hung thủ kia !” Hệ thống: “Có thể.” Nhà của cậu đã không còn an toàn, mấy cảnh sát ở bên ngoài giám thị cậu kia lại càng không đáng tin, cậu nên đổi chỗ ở. Thức ăn ngoài vừa gọi được giao đến, cậu vừa ăn, vừa suy nghĩ, ở khách sạn vừa không đủ tiền lại không an toàn. Hệ thống: “Đến phòng vẽ tranh của Tạ Hào.” Tả Ngôn: “Tại sao ?” Hệ thống: “Phòng vẽ tranh của hắn có nuôi rắn có thể lấy ra để doạ người, còn có thể ở miễn phí.” Tả Ngôn suy xét mãi, cảm thấy ý kiến này cũng không tệ. Hai tên tổ tông nhà hắn mỗi ngày đều ăn của cậu uống của cậu, bản thân cậu còn không dám cho mình một ngày ăn hai con gà. Cả đêm nhìn qua cánh cửa đã đóng hơn chục lần, để chắc chắn rằng không có người lẻn vào, sáng ngày hôm sau, cậu liền thu dọn đồ đạc qua phòng vẽ tranh của Tạ Hào. … Vào ban đêm, Quý Minh Trí chuyên môn đi đến sở cảnh sát, hắn ta cảm thấy có một số việc Tạ Hào nhất định sẽ biết được nhiều hơn. Mà Tạ Hào nói muốn bút vẽ và giấy. Sau đó nhìn camera theo dõi Tạ Hào, liền thấy hắn vẫn luôn ngồi vẽ vẽ. Cả đêm, bên trong phòng liền nhiều ra thêm nhiều bức tranh. Những bức tranh đó thoạt nhìn khá lộn xộn, cứ như được tuỳ tay vẽ ra. “Nhìn đoán không ra, đại hoạ sĩ này còn rất nhàn hạ thoải mái.” Hai ngày liên tục, Quý Minh Trí đều chuyên môn đến xem hắn vẽ, bởi vì không thể lấy đi nên hắn ta chỉ có thể cố gắng nhớ kỹ. Có thể những người khác đoán không ra ý nghĩa trong những bức tranh kia, nhưng Quý Minh Trí biết. Những bức tranh đó là hình ảnh từ khi bọn họ bắt đầu vào khách sạn. Không trực tiếp vẽ ra mỗi người bọn họ là ai, nhưng ngược lại lại dùng động vật để diễn tả tính cách của mỗi người. Khi nhìn đến bức tranh cuối cùng, Quý Minh Trí nhíu mày. Vô cùng lo lắng chạy ra ngoài, ngay lúc vừa gặp được Tạ Hào liền hỏi: “Anh chắc chứ ?” Tạ Hào không trả lời câu hỏi của hắn ta, hỏi ngược lại: “Em ấy có cho rắn ăn không ?” Quý Minh Trí dùng ánh mắt phức tạp nhìn hắn, “Cậu ấy nhờ tôi nói với anh, mèo của anh bị rắn ăn, rắn bị cậu ấy nấu canh.” Tạ Hào đột nhiên nở nụ cười, quanh thân đều tản ra khí tức sung sướиɠ. “Vậy tốt rồi.” … Ban đêm. “… Tôi biết bà rất áy náy, vậy nên động thủ đi, chỉ cần biết đau một chút, bà sẽ không phải thống khổ như vậy.” Trương Thuý Bình đứng trêи băng ghế, trêи mặt không ngừng chảy xuống nước mắt, “Tôi có lỗi với cậu ấy…” “Năm đó bà lựa chọn giấu diếm, hiện tại lại khiến cậu ta vào tù, bà có lỗi với cậu ta.” Trương Thuý Bình nắm chặt dây thừng, “Tôi không muốn… là ông bắt tôi làm như vậy…” “Tôi có bắt ép bà ư, tôi nắm lấy tay bà để bà đẩy chết chính chồng của bà à ?” Thân thể nữ nhân run rẩy, ánh mắt nhìn nhìn xung quanh. Nam nhân bước đến bên người bà, “Có phải bà có thể cảm nhận được ông ta đang ở ngay bên cạnh bà không ? Bà giết ông ta khiến ông ta rất tức giận.” Nhớ lại hậu quả khi chồng bà tức giận, Trương Thuý Bình run rẩy càng lợi hại hơn. Cổ cũng duỗi duỗi về phía trước. Ánh mắt của nam nhân kϊƈɦ động lên, “Không sai, đúng rồi, cứ như vậy, nghĩ lại chuyện ông ta sẽ còn trở về đánh bà, dẫn theo con tiểu tam kia…” Nước mắt nước mũi của nữ nhân cùng chảy xuống, “Nhưng ông ta đã chết…” Nam nhân cau mày, không kiên nhẫn dạo tiếp một vòng bên người bà, muốn hút một điếu thuốc, lúc muốn đi lấy lại dừng lại. “Không sai, ông ta đã chết, bị chính tay bà đẩy xuống, còn có đôi vợ chồng Thẩm gia kia, hiện tại lại tăng thêm con trai của bọn họ, đều bị bà hại chết, bà không thấy áy náy à, tại sao lại không thể chết đi chứ ?!” Nữ nhân lắc đầu, chậm rãi đem đầu đặt vào vòng dây thừng. Nam nhân hưng phấn đến mức da mặt đều co rúm lại, “Đúng rồi, cứ như vậy, đá chiếc ghế dưới chân bà xuống đi, vậy là có thể được giải thoát rồi, không cần phải chịu tra tấn nữa.” Cả người Trương Thuý Bình run run, một bên đá đi chiếc ghế dưới chân, một bên nghẹn ngào nói: “Ông cũng giết người.” Nụ cười trêи mặt nam nhân càng lớn thêm, “Tôi và bà không giống nhau…” “Ông đúng là không giống với bà ấy, bà ấy ít nhất còn biết áy náy, nhưng ông đã là một tên biến thái không hơn không kém.” Nam nhân mãnh liệt quay đầu lại, “Ai !” Cánh cửa được đẩy ra, Quý Minh Trí đứng ở cửa nhà, lạnh lùng nhìn gã. “Bác Thái, lại gặp mặt.” Thái Dũng ngoài ý muốn nhìn hắn ta, lúc này cũng biết bản thân mình đã bại lộ, ngược lại cũng không nóng nảy, ngồi trêи ghế. “Sao cậu tra ra được ?” Quý Minh Trí từng trong túi lấy ra một xấp giấy, ném đến trước mặt gã, “Có muốn tự mình xem hay không ?” Thái Dùng lật lật, cười, “Cậu xem tôi là đứa trẻ ba tuổi à !” Chỉ là mấy bức tranh xấu xấu đám con nít vẽ mà thôi. Quý Minh Trí nhìn nữ nhân đang run rẩy phía sau gã, còn có con dao được đặt bên tay gã, bất động thanh sắc. “Tuy rằng Tạ Hào khiến những người này đều tụ tập lại, có lẽ hắn muốn báo thù, nhưng hắn căn bản chưa kịp động thủ thì đã có một người đoạt động thủ trước hắn.” Thái Dũng nghe xong cũng không phản ứng gì. Quý Minh Trí còn nói thêm: “Cùng ngày ban đêm đổ mưa to, ông la hét gõ cửa, bảo vợ của ông bị mất tích, mà ông thì ở bên ngoài tìm một hồi đều không tìm được.” Thái Dũng nói: “Sau đó thì sao ?” Quý Minh Trí bước hai bước về phía trước, chỉ vào một bức tranh trong xấp giấy, “Tìm lâu như vậy, quần áo ướt đẫm, thế nhưng dưới ống quần dù một chút bùn đất cũng không có.” Thái Dũng nhìn nhìn vài thứ trong bức tranh, ngẩng đầu tối tắm nhìn hắn ta một cái. “Chỉ bằng thứ này ư ?” “Đương nhiên là không, từ ban đầu lúc ông đề nghị tôi lên núi tìm người, tìm được đôi giày của vợ, sau đó khi trở về đột nhiên cầu treo bị gãy, tiếp sau đó chúng ta đi đến chỗ khu nhà gỗ nhỏ kia, những chuyện đó cũng không có vấn đề.” Trương Thuý Bình nghe hai người nói chuyện, run run rẩy rẩy muốn xuống dưới, Thái Dũng âm ngoan nhìn bà một cái. Quý Minh Trí nắm chặt nắm tay, “Những cái nhang muỗi đó đều là do ông tìm ra từ trong tủ quần áo, vết máu trêи tay áo của Lý Chí Quốc cũng là do ông nói cho tôi biết, đem mọi nghi ngờ đều dẫn đến trêи người Trần Gia Dữ cũng là ông, đương nhiên, những chuyện đó ông cũng có thể phản bác trở lại. Nhưng, còn chuyện ông vẫn luôn ôm đôi giày kia thì sao, hung khí vẫn luôn được đặt ở nơi gần hung thủ nhất, đôi giày kia chưa từng rời khỏi tay của ông, hơn nữa, chân của bác Tôn mang cỡ giày lớn nhất là tầm ba mươi lăm, nhưng đôi giày ông vẫn luôn ôm kia, có phải hơi lớn đúng không, sau đế giày thể thao vừa đủ đặt một con dao nhỏ trốn ở trong.” Da mặt Thái Dũng co rúm lại, tay chậm rãi duỗi về phía con dao nhỏ. “Nhớ ngược lại khá rõ ràng.” Quý Minh Trí nghiêng đầu nhìn thoáng qua một bức tranh dưới đất, trêи bức tranh đó là một con cá sấu ôm một đôi giày thể thao. Ngay sau đó chỉ thấy Thái Dũng đột nhiên nhào về hướng hắn ta… Chừng nửa giờ sau, Quý Minh Trí ngồi xổm trêи mặt đất thở dốc, “Chị Trần, lần này thật sự cám ơn chị.” Cảnh sát Trần bảo những người khác mang người đi, nhìn hắn ta nói: “Học nhân vật chính trong phim ảnh à, còn dám làm anh hùng quả cảm, nếu không nhờ Tạ Hào nói với chúng tôi một tiếng, mạng nhỏ của cậu hôm nay liền nằm trong tay của Thái Dũng.” Quý Minh Trí thở một hơi, ai ngờ được thân thủ của ông ta vậy mà khá tốt, bảo vệ Trương Thuý Bình để làm nhân chứng, khiến hắn ta càng không thể dễ dàng động thủ. Vài ngày sai, Tả Ngôn đang ngồi ở cửa nhà phơi nắng cho chú rắn, nhận được điện thoại của Quý Minh Trí bảo án tử đã phá rồi. Cậu hỏi đã xảy ra chuyện gì. Quý Minh Trí nói, chuyện của Thái Dũng đều đã được điều tra xong, người đều do ông ta giết, còn về phần nguyên nhân… Năm đó ba mẹ của Tạ Hào cứu một bà lão bị xe tông ven đường, sau đó bà lão chết, bọn họ chiếm được một phần lớn di sản. Mà người đụng bà lão chính là Thái Dũng, ông ta là con riêng của bà lão ấy, nhưng vì ông ta rất hư hỏng nên bà lão không tiếp nhận ông ta, ông ta liền có sát tâm. Không nghĩ đến sau khi bà lão đó chết, lại để lại toàn bộ tài sản cho người ngoài, ông ta cũng vì thiếu tiền đám cho vay nặng lãi mà bị bọn chúng nhốt vào lồng của chó, bị ngược đãi vài ngày. Sau khi thoát ra, ông ta cực kỳ chú ý người nhà này, phát hiện ra sự kiện bắt cóc kia, sau đó thừa dịp người một nhà bọn họ đang kinh hồn bất định, lái xe tông bọn họ. Sau khi Tạ Hào về nước, ông ta lại một lần nữa nhận ra hắn là đứa trẻ năm đó, sau đó mới có chuyện sau đó. Bởi vì do năm đó ông ta không nhận được số tài sản kia nên mới ghi hận trong lòng, suy nghĩ càng ngày càng cực đoan. Giết người, giá hoạ, thâm chí sau đó ông ta cũng bắt đầu tận hưởng cảm giác được giết người, mà còn trầm mê nhìn những người đó thống khổ mà chết đi. Trương Thuý Bình hoàn toàn bị ông ta mê hoặc, bởi vì trong lòng mang áy náy với vụ bắt cóc năm đó, lại bởi vì chồng của mình hằng năm đều lêu lổng ở bên ngoài cùng tiểu tam, sau đó trở về lại đánh bà. Hận thù một thời gian dài khiến Thái Dũng phát hiện ra, sau đó cổ động bà, đẩy Trịnh Vĩ Hoa xuống nước, vu tội cho Tạ Hào. Sau đó Thái Dũng lại sợ bà khai ra, liền khuyên nhủ bà đi tự tử, một bên tận hưởng kɧօáϊ cảm khi giết người mà không cần dùng dao nhỏ, một bên lại giải quyết được một mối hoạ lớn trong lòng, đương nhiên nếu Trương Thuý Bình không tự tử chết, vậy ông ta cũng sẽ tự tay giết chết bà, sau đó lại giả tạo thành một vụ tự sát. Tả Ngôn cúp điện thoại, trong lòng có chút phức tạp, cảm giác ấm áp của ánh mặt trời rọi lên người lại bị xua tan bởi sự rét lạnh, người này cũng thật sự quá biến thái, vậy mà lại một hại một nhà của Tạ Hào. Chú rắn màu vàng đặt đầu dán lên người của cậu, Tả Ngôn chợt lớn gan sờ sờ, “Chủ nhân của mày hôm nay trở về nè, có nên mang mày đi nấu canh để hắn bồi bổ không ?” “Nấu canh thì có thể, nhưng mà hẳn là phải cho em bồi bổ mới đúng.” Tả Ngôn ngẩng đầu, chỉ thấy Tạ Hào đang đứng ở phía đối diện, cười nhìn cậu nói. Tả Ngôn sờ sờ đầu của chú rắn, hỏi: “Tại sao ?” Tạ Hào bước đến gần, cúi người, hai tay đặt trêи tay vịn của xích đu, cúi đầu ở bên môi cậu, nói: “Rắn ăn mèo, em ăn rắn, làm chủ nhân của bọn nó, tôi chỉ có thể ăn em.” . HLTT: Anh Tạ về rồi, một nhà bốn người đoàn tụ :)) Làm gấp quá nên có đoạn nào lỗi thì beta sau nha~ :))