[70] – Trời tối rồi, mau nhắm mắt (29) Tác giả: Bạo Vũ Thành Editor: Hoa Lạc Thiên Tế . Tạ Hào cúi đầu nhìn thoáng qua, “Không sai.” Người thẩm vấn hỏi: “Vậy nên cậu có dự mưu giết người.” Tạ Hào nói: “Các người có chứng cớ không ?” Chỉ dựa vào một thứ như vậy thì không thể phán quyết, nó chỉ là một chứng cớ không có tính quyết định. Người cảnh sát nam đập bàn hỏi: “Năm đó bốn người họ bắt cóc cậu, còn gián tiếp hại chết ba mẹ của cậu, hiện tại cậu thiết kế khiến bọn họ gặp nhau ở một nơi rừng núi thường có đá trôi, không vì báo thù thì là gì ?” Hai tay của Tạ Hào giao nhau, ý cười trêи mặt hạ xuống, “Vị cảnh sát này cũng cảm thấy tôi nên báo thù à ?” Người cảnh sát nữ lãnh tĩnh hơn nhiều, kéo đồng sự ngồi xuống. “Lúc ấy vợ của Thái Dũng mất tích, là cậu nghĩ biện pháp khiến vài người bọn họ đều tham dự vào nhóm người lên núi tìm người, có đúng vậy không ?” Tạ Hào nói phải. “Trung Học Hưng tử vong lúc trời tối, có người nhìn thấy cậu ở gần chỗ mà hắn bị giết, lúc ấy cậu đang làm gì ?” Tạ Hào nói: “Đi vệ sinh.” “Sau khi Trung Học Hưng cùng nhóm người các cậu nảy sinh mâu thuẫn thì bỏ đi, sau đó cậu liền đi ra ngoài, nhiêu đó thời gian đủ cho cậu động thủ.” “Chúng tôi có tra qua, nhang muỗi trong mấy căn nhà nhỏ trêи ngọn núi đó mỗi cái đều có thành phần đặc biệt, sau khi châm từ một đến hai giờ liền khiến người lâm vào trạng thái hôn mê, đêm Trần Gia Dữ bị giết, cậu là người đưa nhang muỗi cho Quý Minh Trí, cậu giải thích sao đây ?” Tạ Hào thản nhiên cười, “Vậy đại khái là, có lòng tốt lại thành làm chuyện xấu ?” “Ba mẹ của cậu đều là bác sĩ cho nên cậu rất hiểu biết dược vật.” Nếu không hắn cũng sẽ không nói mình là bác sĩ, mà những người khác còn rất tin tưởng hắn. “Không sai. Động cơ của tôi rất minh xác, thời cơ cũng rất hợp, nhưng lại thiếu một thứ quan trọng nhất, là chứng cớ mang tính quyết định và hung khí.” “Vậy nên cậu đây là đang định kéo dài thời gian đến phút cuối à ?” Tạ Hào lắc đầu, “Tôi chỉ muốn nói, người không phải do tôi giết.” Sau khi thẩm vấn xong, vài vị cảnh sát cùng họp mặt lại, thảo luận những thứ bọn họ vừa thẩm vấn ra được. “Tạ Hào không thừa nhận hắn giết người.” “Có tên hung thủ nào sẽ thừa nhận hắn giết người ? Huống chi chúng ta ngay cả hung khí đều chưa tìm được.” Người cảnh sát nữ lắc đầu, “Tôi cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy, còn Trương Thuý Bình thì sao, bà ta vẫn một mực khẳng định chính Tạ Hào là người đẩy chồng bà ta xuống nước à ?” Một người khác nói: “Cũng không hẳn, nhưng những người khác đều không chú ý đến, cũng có người hoảng hốt nhìn thấy hình như là ông ta bị đẩy xuống, nhưng lại không thấy được người đẩy là ai.” Người cảnh sát nữ nói: “Nếu một tên hung thủ có thủ pháp giết người kín đáo như vậy, vậy hắn sẽ khiến người khác nhìn thấy hắn giết người à ?” “Chị Trần, chị hoài nghi hung thủ là những người khác ?” “Không dễ nói, trước mắt phải tìm được hung khí rồi tính sau.” … Quý Minh Trí làm cảnh sát Tấn thành, đương nhiên cũng bị thẩm vấn điều tra, nhưng rất nhanh liền được rửa sạch hiềm nghi. Vài ngày sau Tả Ngôn cũng được thả ra, đương nhiên hiềm nghi của cậu vẫn không cạn như trước. Có người đi theo dõi cậu suốt hai mươi bốn giờ dưới đủ loại thời tiết. “Bọn họ chỉ là giải quyết việc chung.” Quý Minh Trí cũng vì tên đồng sự này mà đỏ mặt, cứ nối tiếp, như vậy trong chốc lát nhìn về phía gã ba lần, dù nhìn chằm chằm nhưng gã lại rất trấn định, giả vờ như mình không tồn tại. Tả Ngôn quay đầu, “Không sao, tôi quen rồi.” Quý Minh Trí muốn đến tìm cậu, không nghĩ đến đi được nửa đường liền đụng phải. “Cậu đây là muốn đi đâu ?” Tả Ngôn nhấc gói to lên, bên trong là hai con gà. “Cho rắn ăn.” “Gì ?” Hai người bọn họ đi đến phòng vẽ tranh của Tạ Hào, mở cửa, đã bị một thứ trắng mịn quấn lại hai chân. Cái đầu màu vàng ngoắc ngoắc theo dõi cậu. Quý Minh Trí la lên một tiếng, đóng cửa lại, “Không tin được lại nuôi rắn !” Vô nghĩa, vừa nãy đã nói anh biết rồi còn rồi. Tả Ngôn lao lực thoát khỏi vòng vây, mang gà ra băm nhuyễn sau đó đút cho Đại Hoàng. Quý Minh Trí trong chốc lát từ cửa nhà bước vào, thật cẩn thận tránh né cái thứ dài dài kia. Vừa muốn mở miệng nói chuyện với cậu, chỉ thấy cậu mang theo một cái gói nhỏ lên lầu. “Tôi nói cậu bận rộn cái gì vậy, không thể thành thật ngồi ở đây chút à ?” Tả Ngôn xoay người, chỉ chỉ vài chữ trêи gói nhỏ, “Cho mèo ăn.” Quý Minh Trí không còn gì để nói trong chốc lát, “Vừa nuôi rắn vừa nuôi mèo, không sợ con rắn vàng kia ăn con mèo à ?” Tả Ngôn ôm nhóc mèo con xuống lầu, “Nếu không anh nghĩ tôi tại sao lại sốt ruột đến cho nó ăn chứ ?” Tên nhóc kia ăn thức ăn của mèo, thỉnh thoảng ɭϊếʍ ɭϊếʍ ngón tay của cậu. Quý Minh Trí tranh trêи tường, còn có vải tranh sơn dầu được để ở một bên, “Đây là nhà của Tạ Hào ?” Tả Ngôn nói: “Là phòng vẽ tranh của hắn.” “Cậu sao lại có chìa khoá của chỗ này ?” Đương nhiên là Tạ Hào đưa cho cậu, vào buổi sáng hôm xuống núi đó, hắn không chỉ đưa chìa khoá cho cậu, còn nhờ cậu chăm rắn giùm hắn, mà nhóc mèo con lúc trước nhặt về ở khách sạn kia cũng được hắn mang về. Tả Ngôn: … Cậu rất muốn cự tuyệt. “Hôm nay anh tìm tôi có gì không ?” Khi Quý Minh Trí nói chuyện chính sự liền nghiêm túc lên, “Tôi hỏi cậu, rốt cuộc Tạ Hào có giết người hay không ?” Anh bạn, anh trực tiếp như vậy khiến tôi có hơi mơ hồ. “Không phải.” Đám người còn sót bọn họ cũng biết, cậu từ trước đến nay đều dính cùng một chỗ với Tạ Hào, nếu không cũng sẽ không bị xem là đối tượng quan trọng cần chú ý. Quý Minh Trí nhìn thấy phản ứng này của cậu, có chút ngoài ý muốn, “Vậy cậu tại sao lại không nóng nảy ?” Tả Ngôn nhìn hắn ta một cái, vẻ mặt kiên định, “Tôi tin rằng các chú cảnh sát nhất định sẽ tìm ra hung thủ thật sự, anh cứ nói xem ?” Quý Minh Trí đột nhiên không biết nên nói gì, cậu nói như vậy, khiến hắn ta cảm thấy không giống với những gì hắn ta đã nghĩ. Nói trong lòng Tả Ngôn không vội à, chắc chắn là không thể nào ! Miệng có hai vết sưng, ăn thứ gì cũng thấy không ngon. Nhưng trước đó Tạ Hào đã nói với cậu, sau khi trở về thì ngoan ngoãn trông nhà, tự nhiên sẽ có người đến tìm cậu. Tuy rằng, cậu cũng không biết lời của hắn có ý gì. Làm cậu mỗi ngày đều đi bộ trêи con đường gần đó, sau đó lại không có việc gì làm mà chạy qua chạy lại. Từ nhà cậu đến siêu thị, lại đến phòng vẽ tranh của Tạ Hào, chạy tới chạy lui. Hôm nay lúc Quý Minh Trí tìm được cậu, trong lòng cậu đã xoay tròn nhảy nhót bảy trăm hai mươi độ. Hệ thống đột nhiên nói: “Ngươi hình như vẫn luôn quên một chuyện.” Tả Ngôn nghi hoặc, “Chuyện gì ?” Hệ thống: “… Ngươi vẫn luôn lo lắng mục tiêu có thể ra ngoài hay không, nhưng ngươi quên rồi ư, hung thủ giết người vẫn còn ở bên ngoài.” Tả Ngôn: … Đệt ! Hệ thống: “Hắn rõ ràng đã đến giết ngươi, nhưng ngươi lại còn sống. Hơn nữa, ngươi quên lí do hắn tại sao lại muốn giết ngươi.” Tả Ngôn nuốt nước bọt, “Tại sao ?” Hệ thống: “Ngươi còn nhớ lúc trước Trương Thuý Bình từng nói có năm người tham gia vụ bắt cóc đó không, có một nguời tên là Hứa Hướng Dương đã sớm chết.” Tả Ngôn: “Vậy thì sao ?” Hệ thống: “Ngươi là con trai của Hứa Hướng Dương.” Sau khi Tả Ngôn nuốt vào một tin tức cực ngoài ý muốn, nghiêm túc tự hỏi, nếu được thì Tạ Hào vẫn đừng nên ra ngoài. Hệ thống lại có lòng nhắc nhở cậu: “Đừng quên trước khi mục tiêu bị nhốt lại có nhắc nhở ngươi ở nhà phải ăn nhiều một chút, đặc biệt là phải để ʍôиɠ có nhiều thêm miếng thịt, nếu không sẽ rất cấn tay.” Tả Ngôn: “… Ngươi câm miệng.”