Đấu Y
Chương 198
Đoạn thời gian vừa rồi liên tục ma luyện, giá trị nguyên lực của Lâm Khiếu Đường bất tri bất giác đã gia tăng khá nhiều, thậm chí đã miễn cưỡng vượt qua tiêu chuẩn giá trị của đại sư giai, chỉ là hắn chưa đem nội tinh ngưng kết thành nội dương mà thôi.
Đám người trên quảng trường kinh hãi nhìn Lâm Khiếu Đường. Trên người hắn tản mát ra khí tức càng mãnh liệt thì bọn họ càng cảm thấy địa vị tà ác của hắn càng cao hơn.
Mười hai vị thánh đường võ sư, tất cả lực chú ý hầu như đều tập trung trên người Lâm Khiếu Đường, về phần lão ải nhân, sớm đã bị quên lãng đứng một bên.
Những thánh đường võ sư này đều đã trải qua huấn luyện phi thường nghiêm ngặt. Bất luận là chiến đấu theo cá thể hay theo đoàn đội thì sức chiến đấu đều phi thường cường đại.
Bồng… Khí diễm màu vàng nhạt trên người Lâm Khiếu Đường rốt cuộc đã hoàn toàn bạo phát ra, từ khi hắn bắt đầu tu luyện Đấu Luyện tầng thứ năm, màu sắc nguyên khí mà Lâm Khiếu Đường phát ra càng ngày càng giống với màu sắc trảo long thủ, thậm chí ngay cả màu sắc của "liệt quang cầu" cũng dần dần chuyển từ màu hồng thành màu vàng nhạt.
Ba mươi sáu khỏa liệt quang cầu không biết từ khi nào cũng đã hiện ra, vờn xung quanh người Lâm Khiếu Đường chậm rãi phiêu phù trong không trung.
- Lên!
Mười hai vị thánh đường võ sĩ rốt cuộc cũng không chịu nổi khí áp càng lúc càng tăng, dưới áp lực nội tâm khiếp đảm có người kêu lên một tiếng.
- Phong hồi lộ chuyển!
Lâm Khiếu Đường thấp giọng lẩm bẩm, thân hình đột nhiên vũ động, thanh cự kiếm trong tay càng ông ông hưởng ứng.
Luồng kiếm khi giống như gió xoáy điên cuồng phóng ra, mười hai vị thánh đường võ sĩ căn bản không kịp né tránh đã bị kiếm khí lướt qua gây thương tích, thậm chí có một số người đã trở thành tàn phế. Loại chiến đấu không cùng cấp bậc này căn bản hoàn toàn không có ý nghĩa.
Thần thánh võ sư trong cảm nhận của mọi người giống như thần thánh quyền uy trong nháy mắt bị người khác chém ngã xuống đất, những người trong trấn có một số không thể chấp nhận được. Không biết ai đó hét lên:
- Tận thế tới rồi, người này chính là ma quỷ!
Những người khác nhất thời hoảng loạn liều lĩnh chạy tứ tán. Phảng phất giống như trời sập đất nứt đến nơi.
Lai Nhân Đặc kinh hoàng nhìn gã kiếm sĩ đội mũ che đầu giữa quảng trường. Thực lực của đối phương rất mạnh, thậm chí đã vượt qua phạm vi hắn có thể thừa nhận. Mà khí tức nguyên lực trên người đối phương tựa hồ không hề có lực lượng hắc ám tồn tại.
Lai Nhân Đặc bỗng nhiên cảm giác có chút tuyệt vọng, những người có thực lực cao như thế này giáo hội hầu như đều coi trọng chính sách lung lạc dụ dỗ, có một số khi theo giáo hội thường được giáo cho địa vị tương đối cao, ngay cả giáo hoàng cũng phải có chút lễ nghĩa.
Lai Nhân Đặc biết bản thân đã gặp rắc rối lớn, nhưng hiện tại đã không thể thay đổi được gì nữa rồi. Mười hai vị thánh đường võ sư đều ngã trong vũng máu, những người này đều là lực lượng kiên trung trong giáo hội. Thoáng cái đã ngã xuống mười hai thánh đường võ sư, cho dù bản thân có bản lĩnh hơn nữa cũng không cách nào che giấu, chỉ có thể đâm lao phải theo lao mà thôi.
Cổ Đức đứng một bên vẫn luôn giữ bộ mặt tươi cười thường ngày không biết từ khi nào đã lạnh băng, đấu khí toàn thân mạnh mẽ bành trướng. Rút thanh cự kiếm xông đến.
Đương…
Hai thanh đại kiếm va chạm một chỗ, bất quá thanh kiếm của Lâm Khiếu Đường so với của đối phương lớn hơn một chút. Dưới sự chênh lệch thể tích, Tác Cáp Đồ đứng một bên có chút hưng phấn, dương dương tự đắc. Đó chính là kiệt tác của bản thân, coi như là chú kiếm sư của giáo đình cũng không thể sánh bằng.
Đấu khí hộ thể trên người Cổ Đức dày đặc dị thường, liệt quang cầu của Lâm Khiếu Đường căn bản không thể công phá dược.
Một thân hoàng kim đấu khí của Cổ Đức so với khí tức nội tinh của Lâm Khiếu Đường còn mạnh mẽ hơn rất nhiều, dù sao thì một người có tu vi đại sư giai tiêu chuẩn còn một người chỉ có sư giai.
Hoàng kim đấu khí chính là tiêu chí thông thường của tây đại lục sư giai tiến nhập đại sư giai, mọi người thường thích xưng hô đại đấu sư là đại kiếm sư.
Tốc độ của hai người càng lúc càng tăng cao, chỉ nghe thấy trong quảng trường liên tục phát ra những tiếng va chạm, nhưng không hề nhìn thấy hình ảnh thực tế.
Ầm Ầm, Cổ Đức bị Lâm Khiếu Đường tung một cước đá bay ra ngoài, va chạm vào một toàn nhà cạnh quảng trường…
Phanh, Lâm Khiếu Đường cũng bị Cổ Đức đánh trúng một đòn bay thẳng vào một cây cột to lớn cạnh quảng trường, cây cột lập tức bị va gẫy, sụp đổ. Hai người ngươi tới ta lui, đều dùng hết sức đối chọi.
Trong quá trình chiến đấu không ngừng, Lâm Khiếu Đường phát hiện ra rằng đối phương tuy rằng có tu vi đại sư giai, nhưng đấu kĩ của hắn lại không hề cao thâm, thậm chí có thể nói là rất bình thường, đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu vì sao hắn lại có thể quân bình với đối phương. Huống hồ Lâm Khiếu Đường cầm vũ khí trong tay là Lâm Khiếu Đường không phải trong trạng thái mạnh nhất, chỉ khi bỏ vũ khí đi mới chính là lúc Lâm Khiếu Đường phát huy thực lực chân chính của hắn.
Lai Nhân Đặc đứng một bên càng nhìn càng kinh hãi, trong miệng bắt đầu thì thầm tụng niệm chú ngữ, đúng lúc này góc áo lại bị một người nào đó lôi kéo. Tác Cáp Đồ không biết từ khi nào đã bước lên trên đài cao, tùy tiện nói:
- Phó giáo đại nhân, đối thủ của người hẳn là ta mới đúng.
Lai Nhân Đặc thiếu chút nữa thì nhảy dựng lên, một bị quang minh ma pháp sư lại bị một ải nhân chiến sư đến gần người, điều này có ý nghĩa kết quả trận chiến đã được định sẵn.
- Lôi điện…
Lai Nhân Đặc kêu to, bất quá lão ải nhân cũng không dự định cho hắn nhiều thời gian để tụng niệm chú ngữ, một thanh thiết chùy nhanh chóng bổ xuống.
Thân thể gày yếu của Lai Nhân Đặc bị một chùy lão ải nhân mạnh mẽ đập bay ra khỏi đài cao, rơi xuống con đường đất cách đó khá xa, không còn thấy nhúc nhích.
Cổ Đức cũng không hề lợi hại như trong tưởng tượng, thế nhưng Lâm Khiếu Đường cũng không có biện pháp nào đánh bại đối phương, cảm giác như một con mèo lớn gặp phải một con rùa. Một người có lực công kích rất không tồi, một người thì chỉ có lực phòng ngự mạnh mẽ mà không hề thấy công kích. Cả hai người đều không có biện pháp nào với đối phương.
Đúng lúc này, phía xa xa trên không trung, đột nhiên truyền đến ba cỗ khí tức cực kỳ cường đại, Lâm Khiếu Đường giật mình không còn tâm trạng chiến đấu. Ba cỗ khí tức này so với đối thủ trước mắt còn muốn cường đại hơn nhiều, tuyệt đối không phải bản thân hiện tại có thể đối phó được.
- Thiên vu độc!
Lòng bàn tay của Lâm Khiếu Đường đẩy ra một luồng sương mù màu xanh quỷ dị, lập tức bao vây Cổ Đức vào bên trong.
Thực tế cái này cũng không phải là thiên vu gì gì đó, chỉ là có hơi chút mà thôi, chính là độc nguyên lực của Lâm Khiếu Đường phóng ra mà hình thành, cũng có chút độc tính thế nhưng so với thiên vu độc còn khoảng cách rất xa, chủ yếu chỉ là để cản trở tầm nhìn của đối phương mà thôi.
Cổ Đức chỉ cảm thấy trước mắt chỉ có màu xanh cái gì cũng không thấy nữa, mạnh mẽ bạo phát đấu khí, đem vụ khí màu xanh thổi bay ra xa, nhưng điều này cũng cần có một chút thời gian.
Trong lúc đó gã kiếm sĩ và lão ải nhân không biết đã chạy đi đâu.
- Chạy đi đâu mà cần nhanh như vậy?
Tác Cáp Đồ bị kẹp lấy hiếu kỳ hỏi.
Lâm Khiếu Đường cũng không có thời gian để nói chuyện phiếm, vô tung quyết vận chuyển đến tầng cao nhất, tại rừng rậm ngoài thị trấn chạy như bay. Ba cỗ khí tức khổng lồ đang dần dần tiếp cận kia, nhất định là người ở nơi này có tu vi linh hồn giai, tốt nhất là chạy xa một chút.
- Người thanh niên, ngươi không cần quá lo lắng, kỳ thực lần này thánh đường sở thẩm phán cũng không phải chỉ đến để bắt ngươi, chỉ là gã giáo phó vô dụng kia muốn lập công sớm một chút mà thôi. Mục tiêu chân chính của bọn họ chính là luồng lực lượng hắc ám cường đại ba động mà gần đây mới xuất hiện trong phiến hải vực này. Lão ải nhân nghe nói chính là thánh nữ của Đạt Khắc giáo nhầm lẫn xông vào Phổ Lan Tây liên minh. Mấy ngày hôm trước còn có một đội vệ đội của thị trấn bên cạnh xảy ra xung đột, kết quả là toàn bộ bị tiêu diệt, thậm chí ngay cả cư dân trong thị trấn ấy cũng đã tử thương không ít.
Lão ải nhân không ngớt giải thích nói.
Nàng cũng tới? Lâm Khiếu Đường nhướng mày, tốc độ dưới chân lại một lần nữa đề cao.
- Người thanh niên, chậm một chút, chậm một chút, lão ải nhân ta đã già lắm rồi, ăn không tiêu việc lăn qua lăn lại như vậy, đầu khớp xương nhanh bị tan ra rồi.
Tác Cáp Đồ kêu la nói.
Phanh, lấy tay như đao Lâm Khiếu Đường bổ thẳng vào sau gáy của Tác Cáp Đô, thế giới xung quanh lập tức an tĩnh lại.
Ào ào, tiếng nước chảy, đem Tác Cáp Đồ từ trong hôn mê giật mình tỉnh dậy, mông lung mở ra hai mắt. Tác Cáp Đồ cảm giác thấy đầu óc có chút choáng váng, cổ phảng phất như bị chặt đứt, đau đớn không gì sánh được.
- Người thanh niên, ngươi thế nào lại vô lễ đối với lão ải nhân ta như thế?
Tác Cáp Đồ quay về phía Lâm Khiếu Đường đang ngồi bên cạnh dòng suối rửa mặt oán giận nói.
- Không muốn chết thì đứng nói nữa!
Lâm Khiếu Đường lạnh nhạt.
Tác Cáp Đồ lúc này mới chú ý thấy, nơi này cũng không phải là một chỗ hoang vũ dã ngoại nào đó mà là trong một khu rừng rậm cách thôn trấn khá xa. Có ba cỗ khí tức cường đại đang quét qua như tìm kiếm cái gì đó, đã đem phạm vi vài trăm dặm xung quanh tập trung lại.
- Người thanh niên, không phải lão ải nhân đã nói với ngươi rồi hay sao, bọn họ cũng không phải là muốn tìm ngươi và ta mà là một người nào khác, chỉ bằng ta và ngươi cũng không đủ tư cách để nhưng lão quái vật này động thân.
Tác Cáp Đồ hiên nhiên không có ý tức đình chỉ không nói nữa.
Lâm Khiếu Đường quan sát địa hình vùng đất xung quang đứng dậy nói:
- Cho dù mục tiêu không phải là chúng ta đi nữa thì chúng ta cũng đã giết nhiều người của bọn như vậy, ngươi nghĩ bọn họ sẽ bỏ qua cho chúng ta hay sao?
Lão ải nhân như một hài tử quyệt quyệt miệng nói:
- Tác Cáp Đồ đều là bị ngươi làm hại đến nỗi phải một lần nữa chịu cảnh luân lạc lang thang, ngươi nhất định phải đền Tác Cáp Đồ ta một bình rượu ngon, Tác Cáp Đồ mới có thể tha thứ cho ngươi.
Trên quảng trường rộng lớn trong thôn trấn, vẻ mặt Cổ Đức cung kính đứng một bên không nói gì, bên cạnh có hai nam một nữ đang đứng. Thần sắc ba người thong dong nghe Cổ Đức hồi báo lại mọi chuyện. Đồng thời bọn họ cũng đang dùng nguyên lực toàn thân đem phương viên mấy trăm dặm xung quanh phong tỏa, ngay cả phía ngoài hải vực cũng không bỏ qua.
Cổ Đức ngoại trừ tôn kính ra, thì sâu trong nội tâm càng sùng bái không gì sánh được ba người đứng trước mắt, đại kiếm sư cũng không thể nào so sánh được với bọn họ. Bọn họ chính là mục tiêu cũng là tấm gương suốt đời của hắn.
Da La đại giáo chủ chính là một trong chín vị đại giáo chủ trong Lai Đặc giáo, là một bị quang minh ma pháp sư linh hồn giai, thực lực trong chín vị đại giáo chủ hầu như là cực mạnh.
Áo Phỉ Khắc chánh án, chấp chưởng thánh đường sở thẩm phán, cơ cấu quyền lực lớn nhất của giáo đình. Quyền lực ẩn dấu thậm chí đã vượt qua chín vị đại giáo chủ. Một thân tử kim đấu khí sớm đã đại thành đăng phong tạo cực, có người nói hắn chính là người có khả năng lớn nhất trong vòng mười năm tiến vào địa vương giai kiếm sư.
Tạp Tây Lị Á thánh nữ, ba năm trước đây bắt đầu tiếp nhận chức vụ thánh nữ của Lai Đặc giáo hội. Trong vòng một trăm năm khả năng thay thế chức vụ này có thể nói là cực kỳ bé nhỏ. Ngoại trừ giáo hoàng ra thì thánh nữ chính là một người thuộc trung tâm quyền lực tối cao trong giáo hội, có thể nói chính là dưới một người mà trên vạn người, cũng chính là bộ mặt, tượng trưng của giáo hội. Làm một linh hồn giai thần thánh ma pháp sư, nàng có đầy đủ vốn liếng để kiêu hãnh. Là người có có khả năng nhất đạp nhập thần giai.
Cổ Đức không quá minh bạch vì sao những nhân vật cấp thủ lĩnh giáo hội này lại xuất hiện tại một thôn trấn nhỏ bé xơ xác gần như bỏ hoang này. Lẽ nào Đạt Khắc giáo muốn tấn công quy mô lớn hay sao? Trận chiến tranh đoạt thần khí không phải là đã kết thúc cách đây mấy tháng rồi hay sao?
Tạp Tây Lị Á cười tủm tỉm nói:
- Ta đã nói rồi mà, cỗ nguyên lực đột nhiên bạo phát kia tuyệt đối không phải là của Áo La Lạp, một điểm khí tức hắc ám cũng không có, nhưng rõ ràng không phải là ba động của ma pháp nguyên lực.
Da La nghiêm túc nói:
- Thà rằng giết nhầm cũng không thể buông tha, đến xem một chút cũng không có vấn đề gì. Thám tử đã thu được tin tức Áo La Lạp gần đây bị trọng thương, hẳn là đang ẩn nấp tại một nơi nào đó, nhất định phải bắt được nàng ta, huống hồ chúng ta cũng không biết được nàng có đồng đảng hay không.
Tạp Tây Lị Á mang chút nghi hoặc nói:
- Ai có thể đánh trọng thương Áo La Lạp đây chứ? Cho dù là ba chúng ta liên thủ cũng khó có thể đánh nàng trọng thương được! Lẽ nào Áo La Lạp không có chuyện gì làm, lại đến sào huyệt của thần thánh cự long du ngoạn một chuyến. Nếu không có mười cự long trưởng thành mà nói, muốn đánh nàng trọng thương thì tuyệt đối không có khả năng.
Khuôn mặt anh tuấn của Áo Phỉ Khắc kia hầu như lúc nào cũng giữ nguyên nụ cười nhàn nhạt mê người trên môi.
- Thánh nữ điện hạ mỹ lệ, nghe nói Áo La Lạp chính là từ hải ngoại chạy trốn, nhưng lại là sử dụng một loại không gian ma pháp thất bại nào đó, bằng không nàng ta nhất định không có khả năng xông lầm nào lãnh địa của chúng ta. Bản chánh án ta cho rằng, thương thế của Áo La Lạp so với tưởng tượng còn muốn nặng hơn rất nhiều, thậm chí làm cho nàng không có khả năng lại một lần nữa thi triển không gian ma pháp rời khỏi nơi này, vì vậy nghĩ muốn lẻn vào Phổ Lan Tây liên minh tìm kiếm một nguyên nhãn nào đó và các loại đan dược để chữa thương cho bản thân.
- A. Vị khốc nữ kia cư nhiên lại đi ra hải ngoại! Không phải là một nghìn năm trước đây, cái siêu cấp truyền tống trận ấy đã bị hủy diệt rồi hay sao? Ma nữ đó làm sao có thể đi đây?
Đôi mắt màu lam trong suốt của Tạp Tây Lị Á tản mát ra một loại ánh sáng nhàn nhạt.
Truyện khác cùng thể loại
14 chương
28 chương
20 chương
61 chương
846 chương
123 chương
10 chương
116 chương