Đấu Thần
Chương 927
Thì ra là Bách hoa tông, tông tộc phụ thuộc Thiên Khu tông, bốn tông chữ thiên sau khi thành lập thất tinh tông, bách hoa tông tự nhiên cũng trở thành tông tộc phụ thuộc thất tinh tông, nhưng thất tinh tông một phen nội loạn, đối với mấy cái tông tộc phụ thuộc này lực khống chế tự nhiên giảm xuống, cộng thêm hai thế lực lớn cửu huyền tông cùng Luch cực môn, hiện tại Bách hoa tông rốt cuộc có thái độ gì, cũng rất khó nói.
Nhưng ít ra trên mặt mũi, Bách hoa tông vẫn tôn trọng địa vị của Thất tinh tông chủ tông. Bách hoa tông tông chủ mang theo trưởng lão hộ pháp trong tông tự mình xuất cốc nghênh đón, lễ nghi cũng tuân thủ nghiêm ngặt tông quy phụ thuộc.
Bách hoa tông tông chủ thoạt nhìn có chút hèn mọn bỉ ổi, hình tượng của hắn rất dễ dàng làm cho người ta nhớ tới một người luôn cười nịnh nọt, làm cho người ta có một loại cảm giác không thành thực. Khi hắn đứng ở sau lưng ngươi, làm sau lưng ngươi có dự cảm bị chọc một con dao nhỏ vào.
Lý Dật không nghĩ tới Bách hoa tông tông chủ là một nhân vật như vậy, loại nhân vật này, thoạt nhìn khôn khéo cực độ, nhưng khôn khéo quá mức, ngược lại khiến cho hắn biến thành giả tạo, bởi vì bất kỳ một người nào, đều sinh ra đề phòng. Như Đấu Thần điện tổng Điện chủ bề ngoài đôn hậu, mới là người chân chính khôn khéo.
Cung kính đem người thất tinh tông đón vào trong Vô Hoa cốc, tiệc rượu bày lên, khách và chủ nhập tọa, lúc này cũng không nói chuyện chính sự, mà tán gẫu trời cao biển rộng của thần chi lĩnh vực.
Ba tuần rượu qua đi, Lý Dật hứng thú hỏi thăm:
- Vô Hoa cốc rõ ràng nhiều loại hoa như vậy, vì cái gì gọi là Vô Hoa cốc?
Lúc này Bách hoa tông tông chủ hồi đáp:
- Lý Dật các hạ có chỗ không biết, ngay cả ta đây là Bách hoa tông cũng gọi là Vô Hoa tông. Nhưng Vô Hoa cốc vài ngàn năm trước thổ nhưỡng cằn cỗi, cơ hồ không có một ngọn cỏ, ngay cả chim bay cũng không ngừng trú, nơi này mới gọi là Vô Hoa cốc.
Lý Dật càng thêm kinh ngạc, không khỏi hỏi:
- Vậy hôm nay lại thành tình huống này sao?
- Mấy ngàn năm qua, Vô Hoa cốc cũng không biết đã trải qua bao hồi tranh đấu, vô số máu huyết cường giả rơi xuống, thi thể hư thối thành bùn, mới dần dần tạo cảnh tượng như ngày hôm nay. Vô Hoa tông cũng bởi vì thế đổi tên là bách hoa tông, nhưng Vô Hoa cốc cũng vì thế truyền lưu xuống.
Lý Dật không khỏi líu lưỡi, làm cho một cái không có một ngọn cỏ biến thành nhiều hoa như gấm, thìcần bao nhiêu huyết nhục đây? Bách hoa tông tông chủ nói có khoa trương không, nhưng cũng có thể tưởng tượng được chỗ tam tông giao giới, Vô Hoa cốc đã từng phát sinh quá nhiều trận chiến đấu thảm thiết rồi.
- Không thể tưởng được, Vô Hoa cốc còn có một cách nói như vậy.
Lý Dật cười cười.
- Chỉ sợ Vô Hoa cốc còn có thể càng ngày càng nhiều loại hoa hơn.
Bách hoa tông tông chủ âm dương quái khí nói.
Ngải tông chủ lại nói:
- Chỉ mong sau hội minh lần này, tam tông từ nay về sau thái bình. Minh tông chủ, cửu huyền tông cùng lục cực môn còn chưa tới sao?
- Hồi bẩm Ngải tông chủ, cửu huyền tông cùng lục cực môn đã đến ngoài Vô Hoa cốc, chính chờ hừng đông ngày mai nhập cốc cùng Ngải tông chủ gặp gỡ.
- Bọn họ, vì sao không nhập Bách hoa tông?
Ngải tông chủ lời nói tuy bình thường, nhưng trong đó tự có thâm ý. Tại thế giới tông tộc quan niệm thâm căn cố đế này, Bách hoa tông là tông tộc phụ thuộc thất tinh tông, nếu như tiếp nhận tông tộc trưởng lão khác nhập cảnh, cần phải thông báo chủ tông. Cho nên Ngải tông chủ mới hỏi như vậy, làm Bách hoa tông Minh tông chủ mắt ti hí quay tròn nhanh hơn.
Hắn không thể không cân nhắc những lời của Ngải tông chủ có hàm nghĩa gì, rốt cuộc có phát hiện cra Bách hoa tông cùng cửu huyền tông lục cực sáu thông đồng hay không, hay là cố ý thử chính mình?
- Hồi bẩm Ngải tông chủ, vấn đề này, chỉ sợ ngài cũng không nên hỏi ta, thời điểm ngày mai hội minh ngài hay là tự mình hỏi cửu huyền tông chủ cùng lục cực môn chủ đi.
Đối mặt với Bách hoa tông chủ trả lời láu cá, Ngải tông chủ nhẹ nhàng cười, nói:
- Minh tông chủ lúc này có thể thất lễ, đem hai vị khách quý ở ngoài, ngày mai bổn tông nhất định phải xin lỗi cửu huyền tông chủ cùng lục cực môn chủ, hảo hảo yến tiệc chúng ta dừng lại.
Nhẹ nhàng nói ra một câu vui đùa, Bách hoa tông cũng là nhạy bén, nói:
- Chẳng lẽ Ngải tông chủ cảm thấy đêm nay còn chưa đủ phong phú sao.
- Đều là nhân kiệt.
Lý Dật trong nội tâm cảm thán, nguyên một đám cẩn thận trong bông có kim, xem ra, ngày mai hội minh cũng không phải nhẹ nhàng như vậy.
Ngoại trừ điểm tiểu sự ấy ra, cả yến hội coi như khách và chủ tận hoan, gần thời điểm cuối cùng, Bách hoa tông thiếu tông chủ Minh Hạo rốt cục lộ diện.
Hôn phu của Ngải du tiểu thư, vô luận tướng mạo hay là khí chất đều cùng phụ thân hắn giống nhau, hơn nữa thật đáng tiếc là nhận hết tất cả khuyết điểm của Bách hoa tông chủ... Chỉ sợ, cũng là nguyên nhân Ngải du không có nhìn thấy qua vị hôn phu nàng. Tin tưởng bất kỳ một thiếu nữ nào, đều không nguyện ý cùng một người như vậy trở thành vị hôn phu của mình, cho dù hắn là một thiếu tông chủ.
Lý Dật cũng không phải là người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng Minh Hạo bộ dạng quá xấu, lớn lên xấu không thể tả, đối với Ngải Du đúng là con cóc muốn ăn thịt thiên nga.
Nhưng, Minh Hạo thật cũng không sai, ít nhất hắn khẩu tài không tồi.
Đến khi tiệc rượu chấm dứt, Bách hoa tông chủ đem mọi người thất tinh tông đến chỗ ở, thái độ cung kính làm người không thể bắt bẻ được.
- Lý Dật các hạ, có chuyên gì các hạ cần, cứ việc phân phó bách hoa tông đệ tử.
Tựa hồ cũng rõ ràng, Lý Dật tại trong thất tinh tông địa vị đặc thù, sau khi an trí Lý Dật đén một căn phòng xa hoa, đều gần với Ngải tông chủ, thậm chí hơn Âu Dương tĩnh miễn nhiều.
- Minh tông chủ, tại hạ thật là có chút chuyện.
Lý Dật ý vị thâm trường cười:
- Chờ ngươi an trí xong mọi người rồi đến phòng ta nhé... Đúng rồi, đừng quên mang theo thiếu tông chủ Minh Hạo.
Bách hoa tông chủ hoàn toàn khách sáo, hắn cũng không ngờ Lý Dật nói ra như vậy, để cho hắn mang con trai đến, cái lão cáo già phỏng đoán tâm tư người khác quá quen, nhưng đối với Lý Dật, hắn cũng không hiểu ra sao cả.
- Lý Dật các hạ, có chuyện gì cứ phân phó, những khách nhân cũng đã an trí rồi.
- Tốt lắm, ngài gọi thiếu tông chủ tới.
Lý Dật cũng bày ra một bộ chủ tông tông chủ, nói xong liền dẫn Tiểu thiên đi vào phòng ngủ. Tiểu thiên có chỗ ở khác, nhưng vì kinh sợ Minh thị phụ tử, Lý Dật đặc biệt đem hắn mang tại bên người.
- Tiểu tử, có phải tính sai ta sao, xử lý hai cái tặc mi gia hỏa, giết bọn hắn ta rất muốn, không tính trong bảy sự kiện... Mẹ nó, hai người này làm cho người ta cảm giác thực không thoải mái.
Thì ra Tiểu Thiên cũng có cùng cảm giác, Lý Dật khoát khoát tay nói:
- Cho dù muốn giết bọn ho, hiện tại cũng không phải lúc, ngươi không cần nhiều lời, có gì cần nói, ta sẽ nhường ngươi triển lộ hai tay, hù dọa bọn họ một chút là được.
- Cần ta tới dọa người? Lý Dật tiểu tử, ngươi cũng có nhiều chủ ý nhỉ.
- Cũng không nhất định dọa người, nếu như đàm phán không thành, lòng ta không tốt, diệt phụ tử bọn chúng cũng được.
Lý Dật thái độ không sao cả, nhưng ngữ khí thật sự ẩn chứa sát ý, với tiểu thiên cường giả như vậy, tự nhiên cũng cảm giác được.
- Còn không sai biệt lắm.
Tiểu thiên lẩm bẩm một câu, có lẽ là Dương Cao nhốt hắn quá dài, không có giết, cho nên linh hồn mới sát sinh, sat ý dày đặc.
Bách hoa tông chủ xử lý hiệu quả khá cao, lúc này Lý Dật mới cùng Tiểu thiên nói mấy câu, Minh gia phụ tử đã chạy tới.
- Minh tông chủ, mời vào bên trong.
Lý Dật mở cửa, khoát tay chặn lại, mời hai người tiến vào.
- Không biết Lý Dật các hạ tìm phụ tử ta có gì muốn nói?
- Đương nhiên là chính sự.
Lý Dật tùy tiện ở trên giường êm ngồi xuống, vẻ mặt vui tươi hớn hở nói:
- Nghe nói thiếu tông chủ ít ngày nữa sắp thành hôn, ta trước chúc mừng một chút.
Minh thị phụ tử là Bách hoa tông tông chủ, thiếu tông chủ, cũng không phải mạnh về tu luyện đấu khí tu vi, mà là phỏng đoán tâm tư người khác. Lý Dật lời nói rõ ràng có ý tứ trêu tức, nhất thời làm hai người khẩn trương lên, nhất là Minh Hạo.
- Đa tạ Lý Dật các hạ, tại hạ cưới vợ đúng là con gái của Ngải tông chủ, chắc hẳn Lý Dật các hạ cũng đã sớm gặp qua, đến lúc đó kính xin Lý Dật các hạ vui lòng uống chén rượu mừng...
Lý Dật phất phất tay, ý bảo hắn không cần nói thêm gì nữa:
- Chính là ta nghe nói, Ngải du tiểu thư cũng không nguyện ý gả vào bách hoa tông?
Lý Dật nói những lời này, sắc mặt cùng ngữ khí đã hoàn toàn thay đổi.
Minh thị phụ tử sắc mặt cũng đại biến.
- Lý Dật các hạ có ý tứ gì? Minh Hạo con ta cùng Ngải du tiểu thư sớm có hôn ước, hôm nay là theo như ước hẹn thành hôn... Cái này, cũng không phải do Ngải du tiểu thư nguyện ý hay không.
- Ý tứ Minh tông chủ, các ngươi muốn bức hôn sao?
Lý Dật ngữ khí lạnh lùng làm cho Minh thị phụ tử giật mình, nhưng hai người cũng không đơn giản thỏa hiệp. Minh Hạo nói:
- Lý Dật các hạ, ngươi chỉ sợ là nghe lời đồn, Ngải du tiểu thư làm sao không muốn...
- Ngải Du chính miệng nói với ta.
Lý Dật cũng không che dấu. "Ngải Du" hai chữ vừa ra khỏi miệng, Minh thị phụ tử biết được chuyện này chính là sự thật rồi.
Trong phòng nhất thời im lặng, Lý Dật giống như cười mà không phải cười nhìn Minh thị phụ tử, mà Bách hoa tông chủ giống như bị người tát, vẻ mặt xấu hổ cùng cứng ngắc. Còn trong đôi mắt Minh Hạo, có một cổ đố kị không cách nào che dấu lóe lên, hắn quá rõ ràng mặt mày của mình, người khác không nói, ít nhất là trước mặt thiếu niên Đấu Thần cường giả này, vô luận phương diện nào hắn cũng kém quá xa.
Nhưng, buông tha cho hôn ước sao? Nếu chỉ là vì Ngải du một mỹ nữ như vậy, Minh Hạo có lẽ buông tha. Nhưng ở thần chi lĩnh vực, hôn ước nặng giống như quốc thư, đã ký kết, chính là thế lực mạnh nhất cũng không dám hủy hoại. Nếu là bách hoa tông cùng thất tinh tông bội ước, chuyện này lan truyền ra ngoài, mọi người khiển trách thất tinh tông, nhưng bách hoa tông cũng rất mất mặt.
Có thể nói, Lý Dật đối với hôn ước Minh Hạo cùng Ngải du, về công hay tư, Minh thị phụ tử đều không thể chấp nhận được.
- Lý Dật các hạ, ngươi nói giỡn sao.
Minh Hạo ngữ khí cũng lạnh lẽo, nơi này dù sao cũng là địa giới bách hoa tông, hắn cũng không có sợ hãi.
- Ta như là đang nói đùa sao? Minh tông chủ, hôm nay ta nói cho ngươi, chính là muốn nói cho ngươi biết, hôn ước Bách hoa tông Minh thiếu tông chủ cùng con gái thất tinh tông tông chủ, hủy bỏ.
Truyện khác cùng thể loại
416 chương
149 chương
36 chương
64 chương
137 chương