Đấu Thần
Chương 70
Vừa nghĩ, nhãn thần của Lý Dật lại hướng về người nữ tử bên phải.
Nữ từ bên phải này, là một hình ảnh hoàn hoàn tương phản với người bên trái, Nàng mặc một chiếc áo giáp ngực trên người, trong kẽ hở lộ ra màu da thịt nhàn nhạt, còn thân dưới mặc một chiếc quần siêu ngắn, đôi chân thon dài thẳng tắp lồ lộ hiện ra trước mặt mọi người, Vóc dáng nàng cao ráo đầy đặn, làn da hồng hào hiện ra vẻ khoẻ mạnh, Điều hiếm thấy là, cả người nàng phát ra một cảm giác đẹp hoang dã, khiến bất cứ nam nhân nào nhìn thấy, đều có một cảm giác muốn đi chinh phục.
Hai nữ từ một người thuần khiết một người hoang dã đứng bên cạnh nhau, ngay lập tức hình thành một tuyến phong cảnh tuơi đẹp, khiến người khác phải mở to mắt nhìn.
Diệp Thanh Mã hiển nhiên rất động tâm, có điều hắn vẫn nhìn Long Ngạo Thiên và Lý Dật, mỉm cười nói:
- Hai vị nếu có hứng thú, có thể lựa chọn trước đi?
Lý Dật khẽ lắc đầu, nói:
- Hay là Diệp Thiếu gia chọn trước đi, quân tử không đoạt thứtốt của người, Diệp Thiếu gia nếu có hứng thú, có thể chọn cả hai người luôn.
Diệp Thanh Mã cười ha hả, lại liếc nhìn Long Ngạo Thiên, nói:
- Ngươi thế nào?
Long Ngạo Thiên hiển nhiên không có hứng thú với hai nữ tử này, hắn chỉ gật đầu nói:
- Diệp Thiếu gia không cần khách khí, tự ta sớm đã có an bài rồi!
Diệp Thanh Mã lại không ngờ hắn sẽ nói như vậy, nhãn thần của hắn khẽ dịch chuyển, rồi sáng lên:
- Xem ra Long Ngạo Thiên ngươi là kim ốc tàng kiểu rồi! Xem ra hôm nay phải xem thử, Ngạo Thiên ngươi rốt cuộc đang nuôi mỹ nhân nào.
Long Ngạo Thiên mỉm cười nói:
- Dĩ nhiên là không thể so bì với hai vị rồi, Diệp Thiếu gia thật sự không cần khách khí đâu.
Diệp Thanh Mã gật đầu, nói:
- Được, nếu các người không để ý, vậy thi ta cũng thật không khách khi nữa.
Nói rồi, hắn ra dấu tay, hai nữ từ vốn đang hầu hạ hắn đã ngoan ngoãn lui ra, còn hai nữ tử trong phòng đưa mắt nhìn nhau, rồi chậm rãi đều bước đi đến ngồi xuống bên cạnh Diệp Thanh Mã, dốc lòng hầu hạ.
Cảnh tượng này khiến Long Ngạo Thiên vô cùng hài lòng, hắn khẽ mỉm cười, lại liếc nhìn Lan Hữu Dung.
Lan Hữu Dung sắc mặt thản nhiên, chỉ khẽ tiếng nói:
- Long Thiếu gia, Hải Tịch đang thay ý phục tắm rửa, lát nữa sẽ đến.
Nói rồi, sắc mặt nàng có chút cổ quái nhìn Lý Dật, nói:
- Lý Thiếu gia, ngươi đang chuẩn bị thử hương vị mới sao? Hay là...
Lý Dật bên này chưa đáp lời, Long Ngạo Thiên đã cướp lời truớc:
- Đừng nhiều lời nữa, nếu đã đến rồi, dĩ nhiên là quy củ cũ, Lý Thiếu gia, ngươi không có ý kiến chứ.
Lý Dật có thể có ý kiến gì? Hắn chỉ khẽ mỉm cười, coi như là đã ứng lời.
Lan Hữu Dung vẻ mặt lộ ra vẻ như cười như không, nàng dường như nhìn xa xăm về Lý Dật một cái, rồi mỉm cười lui xuống...
Nhãn thần đầy thâm ý ấy khiến Lý Dật tê rần đầu, hắn thật sự không biết, tiểu Lý Dật trước đây rốt cuộc đã gây ra chuyện gì ớ đây, Ký ức của hai người sau khi dung hợp, tuy hắn đã biết rất nhiều chuyện, nhưng những chuyện nhỏ nhặt như vậy, hắn thật sự hoàn toàn không biết.
Lý Dật đang đau đầu, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên bên cửa, sau đó ‘rầm’ một tiếng, cánh cửa bên bị đẩy mạnh ra.
Sau đó chỉ nhìn thấy một thân hình yểu điệu nhanh chóng lao vào.
Nữ nhân này dĩ nhiên không giống với hai nữ tử trước, nàng đẹp như vầng trăng non, đôi mắt như hoa đào, khóe miệng hiện ra một nụ cười nhàn nhạt, Con mắt của nàng cơ hồ là màu lam, long lanh giống như lúc nào cũng có thể tuôn ra nước, mái tóc nâu chấm ngang vai, tạo ra một vẻ đẹp vô cùng khác lạ.
Lúc này, nàng đang mặc một chiếc váy dài tinh xảo, trên khuôn mặt xinh đẹp đầy vẻ tức giận, Đứng đó chỉ nhìn trừng trừng vào Long Ngạo Thiên, sau chốc lát nàng nghiến răng, đi lên vài bước, nghiến rằng ken két, trầm giọng nói:
- Long Thiếu gia, hôm nay ngươi mới nhớ đến Địch Hải Tịch ta rồi...
Trên khuôn mặt thoáng hiện ra vẻ tức giận, nhưng lại không hề làm mất đi vẻ đẹp của nàng, ngược lại còn khiến nàng càng trở lên thu hút.
Cho dù là Long Ngạo Thiên hiển nhiên cũng không ngờ, Địch Hải Tịch lại bước ra nhưvậy.
Hắn hơi xấu hổ nhìn Diệp Thanh Mã, rồi ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Hải Tịch, hôm nay có khách quý đến, đừng làm bừa.
Địch Hải Tịch hừ một tiếng, hiển nhiên rất khó chịu với Long Ngạo Thiên, có điều may mà nàng vẫn còn nhớ thân phận của mình, chỉ bĩu môi ngồi xuống bên cạnh Long Ngạo Thiên, không ho he tiếng nào.
Long Ngạo Thiên hiển nhiên rất hiểu tính cách của nàng, ngay lập tức hắn chỉ coi như không nhìn thấy, tự mình nâng lý rượu trước mặt lên uống.
Thế nhưng rượu vừa được nâng lên, sắc mặt của Địch Hải Tịch đã dịu đi, cổ quái nhìn Long Ngạo Thiên.
Long Ngạo Thiên nhìn thấy bộ dạng của nàng, lại cười ha hả, nói:
- Con mèo say nàng thật dễ đỗ, chỉ cần vừa nhìn thấy rượu, đã có tinh thần rồi.
Cảnh tượng này khiến Lý Dật không còn lời nào để nói, khẩu vị của Long Ngạo Thiên cũng thật đặc biệt, không những có hứng thú với Lan Hữu Dung, ngay cả người hiện tại hắn tìm, cũng vô cùng có cá tính.
Nghĩ tới đây, Lý Dật bắt đầu thẩm cầu khẩn, khẩu vị của tiểu Lý Dật đừng bao giờ quá đặc biệt, bằng không, bản thân cũng không biết có thể gánh nỗi không a!
Lúc này Diệp Thanh Mã và Long Ngạo Thiên đều đã có người ngồi cùng, dưy chỉ có Lý Dật một mình ngồi đó, so sánh một chút, lại có mấy phần gượng gạo.
Long Ngạo Thiên bên kia đã khẽ cười nói:
- Diệp Thiếu gia, thực ra nếu hôm nay không phải có Lý Thiếu gia ngồi đây, chúng ta còn không được gặp vị Nhược Vân tiều thư của Thiên Hương Lầu đâu.
Diệp Thanh Mã khẽ nhướng mày lên, cơ hồ đang muốn nói gi đó, nhưng cuối cùng lại không nói ra điều gì.
Nhưng trong lòng Lý Dật lại giật thót tim, cơ hồ lát nữa đây người sắp đến là Nhược Vân tiểu thư gì đó? Nếu khẩu vị không quá nặng, vậy thì bản thân có thể miễn cưỡng chịu đụng.
Đúng lúc này, chỉ nghe thấy tiếng gõ cửa nhẹ nhàng vang lên, sau đó trở lại vên tĩnh.
Sắc mặt của người trong gian phòng này đều rất cổ quái, Lý Dật biết lúc này, bản thân quả thực không thể tiếp tục giả vờ nữa, ngay lập tức hắn chỉ ho khan một tiếng, nhàn nhạt nói:
- Vào đây đi.
Cánh của bên được nhẹ nhàng mở ra, sau đó có một nữ từ chậm rãi bước vào từ bên cạnh.
Nàng bước đi nhẹ nhàng, cơ hồ sớm đã biết Lý Dật ở chỗ nào, từng bước đi đến, ánh mắt si dại nhìn vê Lý Dật, khiến người khác có cảm giác chua xót khó tả.
Nữ từ này chỉ mặc một chiếc váy màu đen, trên người không có quá nhiều đồ trang sức, vô cùng giản dị, mái tóc nàng được vén bừa lên, khuôn mặt đẹp không hể trang điểm, mặt mộc hướng lên cao, nhưng chỉ là như vậy, dung mạo vô song ấy cũng khiến người khác phải đắm say.
Nữ tử này vừa lộ diện, những nữ tử khác trong gian phòng ngay lập tức đã ảm đạm thất sắc, cho dù là Địch Hải Tịch có mấy phân cá tính, cũng thoáng chốc bị nhạt nhoà.
Diệp Thanh Mã nhìn nữ tử này bước ra, nhãn thần vụt hiện tinh quang, Long Ngạo Thiên cơ hồ như sớm đã biết như vậy, vẻ mặt cổ quái trên mặt, khiến người khác không nhìn ra hắn rốt cuộc đang nghĩ gì.
Còn về những nữ nhân kia, vừa nhìn thấy nữ tử này ngay lập tức đã lộ ra vẻ ngưỡng mộ xen lẫn đố kỵ.
Nữ từ này cứ chầm chậm bước tới trước mặt Lý Dật, chỉ si dại nhìn hắn, đôi mày khẽ cau lại, nhưng lại không có vẻ gì thừa thãi, nhưng cho dù là vậy, vẻ mặt của nàng lại khiến người khác cảm giác tan nát cõi lòng.
Nữ tử này cứ nhìn Lý Dật như vậy, cũng không biết đã nhìn bao lâu, nhìn đến độ khóe mắt của Lý Dật cứ giần giật, cuối cùng dường như nàng lại thở dài, Chậm bước tới trước mặt Lý Dật, ngón tay thon dài chỉ vào trán của Lý Dật, chỉ oán hận nói:
- Lý Dật! Hay cho Lý Dật! Chàng thật là nhẫn tâm a!
Lý Dật đảo mắt nhìn, thiếu chút nữa là ngất ra đấy!
Xong rồi! Nữ tử này với tiểu Lý Dật đúng là có quan hệ cùng ngắm trăng sao trò chuyện ngọt ngào rồi!
Những người khác không nhìn ra sự thay đối của mình, nhưng nhân tình vừa xuất mã, còn có gì mà không thể nhìn ra?
Chi là nữ từ trước mặt sắc nước nghiêng trời, dù Lý Dật tụ phụ hai kiếp làm người, mỹ nữ đã gặp nhiều không đếm xuể, nhưng cho dù là người nào, cũng không thể so sảnh với người này.
Đặc biệt là vẻ mặt nhàn nhạt của tuyệt sắc giai nhân trước mặt, càng khiến người ta đau lòng đến cực điểm, Lý Dật bị cứng họng, nhất thời không biết nói gì cho đặng.
Vốn dĩ hắn còn muốn nói câu gi đó, nhưng cho dù là lời nào, đến lúc ra đến miệng, cũng lại bị hắn nuốt nghẹn lại.
Trong đầu Lý Dật hoàn toàn trống rỗng, lúc này trong lòng hắn chỉ còn lại một âm thanh, nữ nhân này, tại sao lại đẹp đến mức này!
Đúng lúc mọi người đang sững sờ vì vẻ đẹp của Nhược Vân, đột nhiên nghe thấy ‘rắc’ một tiếng, cánh cửa của gian phòng bị đập văng ra, thoáng chốc đã bay vào bên trong.
Long Ngạo Thiên vẻ mặt thoáng hiện dị sắc, hắn cười lạnh một tiếng, tiện tay vỗ một cái, ly rượu trong tay đã bay ra ngoài, đúng lúc đập vào cánh cửa đang bay ra, hai vật đập vào nhau, ngay lập tức vang lên tiếng nổ lớn, tửng mảnh của cánh cửa rơi sẩm xuống đất.
Ba người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, trong lòng các bên đều sửng sốt, với thân phận của Lý Dật và Long Ngạo Thiên, trong Vạn Triều Thành còn có ai dám gây gỗ với họ, đúng là một chuyện không thể tưởng tượng!
Cho dù là người của Mạc Gia, biết người của Lý Gia và Long Gia ở đây, cũng không dám có hành vi ngang tàng như vậy.
Chỉ có điều trong ba người không có nhân vật nào đơn giản, ba người đưa mắt nhìn nhau, nhăn thân nhàn nhạt lại cùng nhìn về hướng cánh cửa, đang muốn xem thử, rốt cuộc người nào dám làm việc này.
Một lát sau, chỉ thấy một tráng hán râu ria huyên hoang bước vào, người hắn cao gần hai thước, mặc một bộ thiết giáp, sau lưng đeo một cự kiếm cao bằng người hắn, vẻ mặt hung ác như ác quy của hắn hiện ra một nụ cười dữ tợn, đảo mắt trong phòng, rồi nhìn thấy Nhược Vân, đôi mắt sáng lên, rồi càng cạc cuời nói:
- Mấy con quy nhỏ Lan Hữu Dung còn dám nói với ta nàng không có ở đây? Hiện tại không phải đang ở đây sao? Cô em, ta nói cho nàng biết, Đoàn trưỡng chúng ta muốn nàng hầu hạ, là phúc khí của nàng, nếu nàng không đến, có tin đại gia ta hôm nay sẽ đập Thiên Hương Lầu của các nàng không.
Bộ dạng hung ác của hắn, khiến những nữ tử trong phòng đều thét lên thất thanh, rồi co rúm vào góc tường, cho dù là Nhược Vân nét mặt cũng hiện ra vẻ sợ hãi, nhưng nàng lại không kều thét như các nữ tử khác, Mà lui về sau hai bước, ở sau lưng của Lý Dật.
Diệp Thanh Mă ngồi ngay chính giữa, nhãn thần nhàn nhạt nhìn tên tráng hán, chợt khẽ cười một tiếng, nói:
- Tuy tên này cơ hồ là đến vì nữ nhân của Lý Thiếu gia, nhưng hôm nay dù gì cũng là Diệp Thanh Mã ta mời khách...
Nói đến đây, hắn khẽ mím cười, nhìn tráng hán nói:
- Nếu ngươi lúc nàỵ lui ra, tâm trạng ta đang tốt, còn có thể tha mạng cho ngươi, Nếu ngươi không biết tốt xấu, ta bảo đảm không chỉ là ngươi, ngay cả Đoàn trường gi đó của ngươi, hôm nay cũng phải đầu rơi xuống đất...
Lý Dật trợn ngược mắt, tuy hắn biết với bối cảnh thực lực của Diệp Thanh Mã mà nói, lời này không hề khoa trương, nhưng hắn nói chuyện như vậy, đối phương mà lui xuống thì đúng là lạ!
Quả nhiên, tráng hán kia cười lạnh một tiếng, điểm nhiên nói:
- Mấy tên tiểu quỷ không biết tốt xấu, nếu như hôm nay các người bòqua háng của đại gia ta, đại gia sẽ tha cho các ngươi thế nào?
Diệp Thanh Mã khẽ cười một tiếng, bất chợt vỗ tay, nói:
- Gan lớn thật! Lời này nhiều năm nay chưa từng có người nào nói với ta, xem ra hôm nay ta cũng không thể nhịn ra tay với một nhân vật nhỏ rồi.
Long Ngạo Thiên bên kia chợt cười nhạt nói:
- Diệp Thiếu gia cần gì phải động nộ? Loại hề kịch này, tự khắc sẽ có người thay chúng ta giải quyết, chúng ta cứ ăn uống no say là được rồi.
Dứt lời, hắn nâng ly rượu lên kính trước, rồi uống cạn một hơi.
Lý Dật cũng không biết lúc này vị Long Ngạo Thiên Thiếu gia này có chủ ý gì, nhưng hắn cũng không sợ hãi, nhãn thần hướng về tráng hán, rồi khẽ mỉm cười...
Truyện khác cùng thể loại
24 chương
29 chương
557 chương