Đấu Thần
Chương 303
Ầm~~
Hai luồng đấu khí mạnh mẽ chạm nhau trên không trung, đấu khí nổ tung vỡ ra tứ phía. Cùng với âm thanh đó, hai luồng đấu khí nữa lại bổ về phía Lý Dật.
Lý Dật cười nhạt, đấu khí trên tay phải mạnh lên, đầu ngón chân dẫm lên trên mặt đất đã mạnh thêm vài phần, thân hình chồm về phía trước, nhẹ nhàng tránh được hai luồng đấu khí công kích kia, trong tay lại xuất hiện thêm hai luồng đấu khí
Xuy~~
Dường như đoán được sát ý trong lúc Lý Dật ra tay, ba người bên phía đối phương cũng nhanh chóng lánh đi, hai chiêu công kích của Lý Dật rơi vào không trung, phát ra một tiếng nổ vang dội khắp hang động.
Nhưng công kích bộc phát trong chốc lát, đã khiến tình thế thay đổi, luồng quang mang chói mắt phía sau cánh cổng đã dân dịu đi, khiến khung cảnh xung quanh chợt sáng bừng lên.
Tuy rằng, ai cũng muốn quay đầu xem bên trong căn phòng kia rốt cục có cái gì, nhưng lúc này, tuyệt đối không có ai dám quay đầu lại xem.
Trên khoảng đất trống kia, lúc này Lý Dật đã đứng dựa vào tường, vẻ mặt trầm lặng. Còn Lý Hạo, Tông Kiệt Khánh và Lý Dẫn Chứng đứng trước mặt hắn, hình thành thế bao vây hắn lại ở giữa.
Còn phía sau, Diệp Khinh Vũ cũng bước đến, ngăn Thần Thần lại, nói nhạt:
-Thần Thần Tiểu thư, ta biết nàng và Lý Dật đã từng có giao hảo... Nhưng năm người chúng ta lúc này là liên minh, cùng tiến cùng lùi. Ngươi có lẽ không vì một người ngoài mà phá vỡ quan hệ giữa chúng ta chứ?
-Ngươi... Vô liêm sỉ!
Sắc mặt Thần Thần thay đổi, đã hơi nhích chân, nhanh chong bổ về phía trước.
Nhưng Diệp Khinh Vũ chỉ cười nhạt một tiếng, tay phải đột nhiên vung lên chỉ thấy dường như chỉ trong nháy mắt, sau lưng nàng hiện ra một rừng dây leo dày đặc, kết thành một vòng đai, khóa hai người lại...
Nhìn thấy vòng đai dây leo này, sắc mặt Thần Thần hơi thay đổi thấp giọng hô lên:
-Thiên Mộc Độc Hỏa Võng của Diệp Gia...
Kiến thức khá rộng rãi...
Diệp Khinh Vũ vỗ vỗ tay, một luồng hỏa quang đã bao trùm vòng đai dây leo, khiến nó bốc cháy rừng rực.
-Thần Thần Tiểu thư, ngươi nếu như đã hiểu biết như vậy, có lẽ cũng biết. Thiên Mộc Độc Hỏa Võng của Diệp Gia ta mặc dù không có tính công kích gì, nhưng mà hôm nay có Thiên Mộc Độc Hỏa Võng ở đây, trừ phi ngươi có thực lực cấp bậc Đấu Vương, nếu không... ngươi sẽ không thoát ra nổi. Thiên Mộc Độc Hỏa Võng một khi đã dính vào người, nhất định sẽ đốt sạch toàn bộ đấu khí trên người ngươi, khiến ngươi biến thành phế nhân. Kết cục như vậy, có lẽ ngươi cũng không muốn đâu? Vì vậy... xin ngươi hãy nghĩ lại! Thẩn Thân Tiêu thư ta không hề có ý định động thủ với ngươi!
Diệp Khinh Vũ mỉm cười, chậm rãi nói.
-Vô sỉ! Đê tiện! Bi ổi! Mất mặt!
Thần Thần chửi nhỏ:
-Ly Dật một lòng giúp các ngươi, các ngươi lại đánh lén như vậy? Lẽ nào không hổ thẹn sao? Đế Đô Tứ Đại Gia Tộc? Vô liêm sỉ!
Diệp Khinh Vũ, thở một hơi dài nhìn Lý Dật chậm rãi nói:
-Nếu như được chọn lựa, ta cũng không muốn làm như vậy... Chỉ là, Thất Tinh Giới Chỉ ở trong tay người này... Thù của đại ca ta, ta nhất định phải báo! Việc này không thể trách ta được, có trách, chỉ có thể trách hắn quá ngu ngốc mà thôi!
-Ngươi... Hỗn đản!
Quát xong, thân hình Thần Thần lóe lên, bổ về phía Diệp Khinh Vũ. Nhìn thấy vậy, Diệp Khinh Vũ chỉ cười nhạt, rút trường kiếm ra, đánh về phía Thần Thần. Trong chốc lát, hai luồng đấu khí một lam một lục cùng lúc bay lên.
Đảo mắt nhìn ba người trước mặt, Lý Dật cười, nói:
-Ha ha... Lý Dẫn Chứng các hạ, ngươi giở mặt còn nhanh hơn người khác giở sách đấy, ta thật khâm phục, khâm phục... Vừa rồi còn lấy danh nghĩa Chư Thiên Đấu Thần mà thề... Còn bây giờ, lại cùng với Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo ra tay với ta... Ha ha ha, nói thật ta luôn cho rằng Tông Kiệt Khánh đã đủ bi ổi rồi, không ngờ, ngươi còn vô sỉ hơn cả hắn... Chẳng trách Tông Kiệt Khánh lại thần phục ngươi, đây gọi là núi cao còn có núi cao hơn vô sỉ còn có kẻ vô sỉ hơn!
Nghe ý tứ châm chọc của Lý Dật, biểu hiện trên mặt Lý Dẫn Chứng cũng không có thay đổi gì. hắn chỉ lắc đầu nói:
-Kẻ mạnh hiếp yếu cường giả vi tôn, kẻ thắng làm vua kẻ thua làm giặc... Đạo lý từ trước đến nay vẫn vậy... Lý Dật các hạ, có trách cũng không thể trách ai! Chỉ có thể trách ngươi quá tham lam, cũng quá ngu xuẩn. Nhưng mà, dù sao cũng phải cảm ơn ngươi vì quá ngu xuẩn, nếu không, chúng ta cũng không dễ dàng có cơ hội giết ngươi như vậy!
-Thật không?
Lý Dật cười nhạt, ánh mắt bình thản nhìn Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo, nói:
-Nói ra việc này... Ta không biết hai gã phế vật bên cạnh ngươi đã nói gì với ngươi, nhưng mà, Tông Kiệt Khánh, Lý Hạo... Các ngươi không quên chứ, kết cục của lão bất tử Bốc Lang đó như thế nào? Lúc đó thấy các ngươi chạy cũng nhanh, nên ta tha cho các ngươi một lần... Thế nào, bây giờ lại đến tìm chết sao? Nếu muốn chết, cũng không nên vội như vậy chứ?
Sắc mặt Lý Hạo hơi hơi đổi, chỉ cười khổ một tiếng, vòng tay lại nói:
-Lý Dật Thiếu gia, thật xin lỗi... Hiện nay ngươi đã có thực lực như vậy, nếu để ngươi sống mà rời khỏi đây, vào được Đấu Thần Điện rồi, hai người chúng ta sẽ không dễ sống... Có lẽ tự ngươi biết rõ, nếu ngươi đắc thế, những người như chúng ta, ngươi chắc chắn sẽ không bỏ qua!
Lý Dật mỉm cười, nói:
-Lý Hạo Thiếu gia quả thật nói rõ ràng rồi... Nhưng ta cũng không ngại nói thật với các ngươi, ta thật không có ác cảm gì với Lý Hạo Thiếu gia, dù sao Vạn Triêu Lý Gia ta và Đế Đô Lý Gia các ngươi cũng có chút quan hệ, cứ cho là ta báo thù cũng không nhằm vào các ngươi... Lý Hạo Thiếu gia ngươi hà tất phải như vậy?
Nghe vậy, sắc mặt Lý Hạo hơi đổi, sau đó cười khổ. Nhưng Tông Kiệt Khánh lại cười lạnh một tiếng:
-Lý Hạo, lẽ nào ngươi tin những lời hắn nói là thật? Hơn nữa, tuy ở bên ngoài hắn lợi hại, nhưng vào trong Tu La Đảo này hắn tuyệt đối không thể vận dụng ngoại vật được. Nếu như có thực lực cấp bậc Đấu Vương, tại sao hắn lại chịu chạy đến nơi này? Nhất định hắn cỏ thủ đoạn bí ẩn gì đó! Mà ở Tu La Đảo này, ngoại trừ thực lực của bản thân, nếu không những ngoại lực khác dù mạnh đến đâu cũng bị hạn chế! Nếu chúng ta muốn giết hắn chỉ có thể giết được ở nơi này. Mà nếu giết hắn rồi, có được những ngoại vật của hắn trong tay, hai người chúng ta cũng sẽ có thực lực cấp bậc Đấu Vương! Đến lúc đó, ngươi còn sợ gì nữa?
Nghe vậy, sắc mặt Lý Hạo vốn dĩ đã nhợt nhạt lại hồng hào lên một chút.
Nhưng mà, rõ ràng Tông Kiệt Khánh này cũng không thông minh cho lắm, những lời này rõ ràng hắn chưa từng nói với Lý Dẫn Chứng, lúc này lại nói ra, khiến cho sắc mặt gã này chợt sáng lên một cách kỳ lạ. Hắn cẩn thận nhìn Lý Dật trong chốc lát, đột nhiên bật cười, nói:
-Tuy ta không biết Tông Kiệt Khánh rốt cục giấu diếm ta điều gì, nhưng mà Lý Dật các hạ ngươi dường như có thủ đoạn gì đó, khiến ngươi có thể phát huy thực lực lên cấp bậc Đấu Vương...
Lý Dật cười cười, cũng không phủ nhận, chỉ cười nói:
-Chỉ là một chiêu Đấu kỹ Bạch Hổ Hạ cấp thôi, có lẽ Lý Dẫn Chứng các hạ cũng không để mắt đến...
-Đấu kỹ Bạch Hổ... Thiên địa dị biến... Tốt lắm, Tông Kiệt Khánh... Ngươi quả nhiên giấu ta nhiều lắm!
Sắc mặt Lý Dẫn Chứng thay đổi, ánh mắt nhìn Tông Kiệt Khánh hơi có chút băng lanh, Tông Kiệt Khánh hơi run lên nói:
-Lý đại ca, lúc này không phải lúc truy cứu chuyện này, chỉ cần giải quyết xong tên tiểu tử này, Công pháp cấp Bạch Hổ trên người của hắn, chẳng phải là của chúng ta rồi sao?
-Hừ lát nữa ta sẽ tính chuyện này với ngươi...
Lý Dẫn Chứng rốt cục cũng là một nhân vật không tầm thường, trong nháy mắt đã bình tĩnh lại, thản nhiên nói:
-Lý Dật, tên Tông Kiệt Khánh này tuy không có bản lĩnh gì, nhưng cũng không tồi...
Trên Tu La Đảo này vì bị Đấu Thần Điện phong ấn, những sức mạnh không thuộc về mình đều không thể triển khai được... Còn Đấu kỹ cấp bậc Bạch Hổ, dường như cần phải phối hợp với thiên địa nguyên khí? Ở nơi này, có lẽ ngươi cũng không thể tìm thấy nhiều thiên địa nguyên khí đến như vậy... Vậy thì ngươi tự mình nhận thua đi, thành khẩn đem món đồ vật đó ra ta sẽ suy nghĩ để giữ mạng ngươi lại? Hay là muốn chúng ta động thủ?
Lý Dật mỉm cười nói:
-Ngươi nói xem! Có phải ngươi đần độn nên nghĩ mọi người trên thế giới này đều đần độn như ngươi? Lý Dẫn Chứng các hạ...
-Tốt lắm! Tốt lắm...
Lý Dẫn Chứng cười lạnh:
-Nếu ngươi đã muốn tìm chết, ta cũng không khách khí nữa!
Lý Dật thản nhiên nói:
-Muốn chết hay không, không phải ngươi nói là xong... Hai tên phế vật bên cạnh ngươi, đối với ta cũng không là gì cả, ngươi hiểu rõ chưa?
Cảm giác được vị trào phúng trong lời nói của Lý Dật, nụ cười trên mặt Lý Dẫn Chứng cứng đờ, vẻ mặt vốn mang nét cười chợt lạnh băng lại, sát ý sôi trào... Như một con sói đội lốt cừu, lúc này đã vứt bỏ vẻ hiền lành của mình hóa thành thâm hiểm vô song...
Dường như cảm nhận được sát ý đó, vẻ mặt Tông Kiệt Khánh và Lý Hạo cũng nghiêm nghị, sau đó lướt ngang nửa bước, phong kín toàn bộ khu vực Lý Dật đang đứng. Quả nhiên, trong kế hoạch của bọn họ, chủ lực đối phó với Lý Dật vẫn là Lý Dẫn Chứng, còn bọn họ bọn chỉ phụ trách khống chế không cho Lý Dật bỏ chạy mà thôi...
Trầm mặc trong chốc lát, thân hình Lý Dẫn Chứng hơi chấn động, bàn chân giẫm mạnh, giống như một mũi tên rời ná bắn tới, hướng thẳng về hướng Lý Dật. Đồng thời, một luồng đấu khí mãnh liệt cũng cùng lúc xông tới.
Lý Dật cười lạnh một tiếng, dường như trong nháy mắt. đấu khí màu lam tím trên người tuôn trào ra. Hắn không hề tránh né, tay phải hơi xoay tròn, đã hóa thành một quyền chưởng, sau đó sắc bén đấm mạnh về phía Lý Dẫn Chứng.
Ầm~~
Một âm thanh vang lên, đấu khí cường hãn giao nhau, đất đá xung quanh vỡ tan, tung lên mù mịt.
Kình khí trên nắm tay của Lý Dẫn Chứng quá mạnh khiến Lý Dật phải thối lui mấy bước, mới hóa giải được đòn công kích, nụ cười trên mặt cũng âm trầm hơn một chút.
Nhìn thấy Lý Dẫn Chứng cũng đang thối lui giống như vậy, ánh mắt Lý Dật có thêm vài phần ngưng trọng, Lý Dẫn Chứng này... Cũng thú vị...
Khóe miệng hắn nheo lại, đấu khí màu tím trên người Lý Dật xoay tròn, đã bao trùm toàn bộ cơ thể hắn, sau đó đầu mũi chân hắn điểm mạnh, toàn thân đánh về phía Lý Dẫn Chứng.
Lý Dẫn Chứng này, đã khiến hắn cảm thấy hơi nguy hiểm, trong lòng hắn sự cảnh giác dâng lên... Đối mặt với những người như vậy, cái nguyên tắc tiên hạ thủ vi cường, cũng không có gì là sai!
-Lý Dật, ngươi quả nhiên cũng chỉ là như vậy!
Cười lạnh nhìn Lý Dật chủ động đánh tới, Lý Dẫn Chứng cũng nhanh chóng khởi động đấu khí màu thủy lam trên người mình. Sau đó, tư thế cánh tay phải của hắn biến đổi, chộp vào hư không, vừa nhìn thấy Lý Dật từ phía trước đánh tới, cú chộp tay đó đã nhanh chóng quét ra...
-Liệt Thi Hóa cốt Trảo!
Cánh tay chộp ra, trong không khí có chút thủy ngân trào ra, cùng với cú chộp tay của Lý Dẫn Chứng, kình khí hung hãn hướng về Lý Dật, uy lực mạnh tới cực hạn. Lúc này, không khí dường như đều bị hắn xé rách.
Đối mặt với chiêu này, thân hình Lý Dật cũng không lánh đi. Cả cơ thể đang lơ lửng ở giữa không trung, hắn chỉ cười lạnh một cái, nháy mắt hai cánh tay hắn phát ra quang mang lam sắc sáng chói tột độ kình khí lợi hại vô cùng, bay nhanh lên phía trước.
Lúc cơ thể Lý Dật bay tới bên cạnh Lý Dẫn Chứng, hai tay Lý Dật đã nắm thành quyền, không một chút lưu tình đánh thẳng vào nắm tay của Lý Dẫn Chứng...
Đã đoán trước được động tác của Lý Dật, Lý Dẫn Chứng cũng chỉ cười nhạt, hai bàn tay hắn khẽ chuyển không chút nhân nhượng đánh thẳng về phía quyền phong của Lý Dật...
Truyện khác cùng thể loại
96 chương
104 chương
44 chương
109 chương
90 chương
83 chương
119 chương
245 chương