Đấu phá thương khung chi cơ huyền trọng sinh
Chương 90 : hậu song tu
Cơ Huyền bừng tỉnh lại phát hiện mình đang ngằm trên giường lớn, khẽ quay đầu thì phát hiện Nhã Phi đang nằm bên cạnh lười biếng như chú mèo nhỏ. Nữ nhân xinh đẹp nhất trường đấu giá, thân phận tôn quý của Thước Đặc Nhĩ gia tộc nay đang gối lên tay cậu, tựa vào lồng ngực say ngủ.
Tựa hồ hôm qua tiêu hao âm nguyên quá nhiều thần tình hơi hư nhược nhưng gương mặt ửng đỏ lên cực mê người. Cơ Huyền nhìn xuống thấy một khe hút hồn với hai ngọn núi đôi trắng ngần đang ép vào ngực mình. Nghĩ đến hôm qua trong lúc thần trí mơ mang đã cùng Nhã Phi làm những hoạt động " vĩ đại " thì hơi thở Cơ Huyền lại trở nên dồn đập một số chỗ lại vùng lên phản ứng.
Như cảm nhận được một số biến hoá, Nhã Phi thân thể quyến rũ như rắn nước không ngừng uốn éo trong lồng ngực Cơ Huyền khiến cậu hít một ngụm khí lạnh. Cuối cùng màu liễu nhíu lại không hài lòng, mở mắt ra lười biếng hướng tới Cơ Huyền nói:
- Tiểu hoại đản đã dậy rồi sao? Di, tiểu Cơ Huyền cũng theo đó thức dậy rồi... Sao muốn nữa sao? Có điều còn được không?
Nhã Phi hướng tới phía nào đó giọng nói mờ ám, khiêu khích Cơ Huyền.
Cơ Huyền bị Nhã Phi khiêu khích trắng trợn, thách thức trắn trợn liền tức giận, nam nhân kị nhất nói hắn không được. Gan Cơ Huyền bỗng to thêm, cúi đầu đặt môi lên làn môi mềm mại của nàng. Cánh tay cũng không an phận lần mò theo lan da mịn màng đi tới cầm đôi núi vê vun đầy kia.
Nhã Phi thân thể vặn vẹo một hồi, cũng hướng lấy nghênh đón nụ hôn của Cơ Huyền.....
Thấy Nhã Phi không từ chối còn nghênh đón, Cơ Huyền cũng hướng tới đào nguyên cốc tiến vào.
Sau đó, ừ thì làm gì còn sau đó.....
Sáng sớm làm một chút vận động tốt cho sức khoẻ
......
- Tiều bại hoại... bây giờ, tỷ tỷ đã bị người chiếm tiện nghi rồi... Ngươi nói, bây giờ... phải làm sao...
Nhã Phi giọng nói đầy lười biếng nằm trong ngực Cơ Huyền khẽ nói.
Cơ Huyền nhìn nữ nhân đang nằm trong ngực mình, nhu tình tràn ngập, cậu cười hắc sắc nói:
- Hình như hôm qua là nàng mạnh mẽ làm ta nga, ta đầu óc mụ mị không cẩn thận bị nàng đẩy ngã. Hình như người thiệt thòi là ta nga, ta vẫn còn là xử nam, nay bị một nữ nhân cưỡng ép... Ta còn mặt mũi nào, ta rất thiệt thòi nga.
- Phì.
Nhã Phi chứng kiến Cơ Huyền mặt dày đổi hết tội lên người nàng thì trợn trắng mắt. Lời để nàng nói tiểu tử kia lại nói hết sạch rồi, hơn nữa mặt mũi còn tràn đầy uỷ khuất như thực sự là hắn chịu thiệt thòi lớn. Nhã Phi cười nhẹ:
- Vậy thì đệ muốn thế nào đây?
- Đương nhiên là chịu trách nhiệm rồi.
Cơ Huyền ngay lập tức nói nhanh, đuôi cáo cũng lộ ra hết rồi. Sau đó nhìn tới ánh mắt của Nhã Phi thì hẵng giọng lẫm nhiên nói:
- Ách, dù sao ta là một đại nam nhân truyền ra ngoài bị nữ nhân đè cũng không vinh quang gì... Thôi đành miễn cưỡng để nàng chịu trách nhiệm với ta vậy... Hài, ông trời nói đúng ta không vào địa ngục thì ai vào.
Nhã Phi thấy vẻ bày đặt của Cơ Huyền cũng cạn lời, nàng dỗi ngón tay hướng tới trán của Cơ Huyền nhấn, giọng nói có chút bất đắc dĩ:
- Đuôi cáo nhà ngươi lộ ra hết rồi kìa. Đúng là oan gia.
Cuối cùng hai người nhìn nhau cười.
.....
- Mặt trời sáng tới mông rồi kìa, đến lúc phải thức dậy rồi.
Cơ Huyền thấy mặt trời đã lên cao tới đỉnh đầu nhẹ giọng nhắc nhở Nhã Phi.
Nhã Phi cũng biết đã muộn rồi, thân thể lay động bước xuống giường, đôi chân vừa chạm xuống đất cũng như mất sức tí thì bước hụt ngã ra xuống, may mà có Cơ Huyền phản ứng nhanh đỡ Nhã Phi.
Cảm nhận sự đau nhức lợi hại của vòng eo, đôi chân bủn rủn không còn sức Nhã Phi liền oán giận Cơ Huyền, nàng giơ tay bấm mạnh lên trên đùi Cơ Huyền, tựa hồ tất cả nữ nhân đều có tuyệt chiêu trời sinh này.
Trên người nàng không mảnh vải che thân, đường cong tinh tế liền hiện ra hết. Cặp kiều đồn và ngọc nhũ bị Cơ Huyền dày vò nay vẫn chưa hết ửng đỏ, vòng eo nhỏ cũng không thoát khỏi số phận, thân thể thì chi chi dấu vết mờ ám người có kinh nghiệm nhìn vào sẽ phát hiện ra.
Tuy bắp đùi bị đau nhưng Cơ Huyền vẫn mở to ánh mắt háu đói về Nhã Phi, liếc ngang liếc dọc càng thêm không kiêng nể. Bỗng nghĩ gì đó liền cười hắc hắc nói:
- Nhã Phi, nàng biết ta là người có nguyên tắc. Nếu ta cởi đồ của nàng ra thì chắc chắn sẽ mặc lại cho nàng, vậy lại đây để ta giúp nàng mặc y phục.
- Nghĩ thật đẹp.... Quần áo của ta là ta tự cởi một chút cũng không liên quan đến ngươi.
Nhã Phi không khách khí từ chối thẳng thừng. Tiến ra phòng ngoài đã thấy một bộ hồng y cẩm bào và hắc bào, với mấy món đồ khác được đặt trong phòn. Nhã Phi không biểu lộ gì chầm chậm bước tới phía hồng y cảm bào, sau đó tự nhiên mặc lên y phục.
Cẩm bào màu đỏ tươi bó sát người, cẩm bào cao quý do thợ khéo hoa lệ tinh tế làm ra, vừa vặn vốn là đem đường cong hoàn mỹ tuyệt vời của nàng kia phô bày ra, dưới cẩm bào là một đôi chân dài tuyết trắng chói mắt, tại chỗ trong suốt mảnh mai kia có vẻ vô cùng mềm mại.
Nhã Phi mặc xong y phục liền cầm bộ hắc y hướng tới phía Cơ Huyền đang thẫn thờ kia chậm rãi mặc cho cậu. Mặc xong quần áo, nàng kéo Cơ Huyền ngồi trên ghế, bản thân nàng làm đi rửa mặt và chải chuốt lại, rồi giúp Cơ Huyền lau mặt.
Cơ Huyền thì cứ bất động tận hưởng sự phục vụ của Nhã Phi.
Làm xong những việc này, Nhã Phi nhìn Cơ Huyền si ngốc một lát, mới thấp giọng nói:
- Cũng sắp đến lúc ăn sáng rồi, chúng ta chúng ta đi thôi.
- Ta đỡ nàng
Cơ Huyền gật đầu cầm chiếc mặt nạ trên bàn đeo lên, bước theo cước bộ của Nhã Phi, nhẹ nhàng dìu nàng cùng nhau rời khỏi phòng.
Có điều Cơ Huyền không biết, sau khi họ rời khỏi phòng thì một nhóm nữ hầu nhẹ nhàng tiến vào, nhóm nữa hầu mau chóng dọn dẹp căn phòng, tấm ga có điểm đỏ trên giường thì thu gọn lại dường như không phải vứt đi. Xem ra đây là nhóm nữ hầu tâm phúc của Nhã Phi, mấy món đồ trong phòng cũng là họ giúp hai người chuẩn bị.
.....
Bữa ăn diễn ra trong yên lặng.
Sau bữa ăn sáng kết thúc, Cơ Huyền nghiêm túc nhìn Nhã Phi nói:
- Ta có một số tin tức muốn nói cho nàng.
Nhã Phi biết được Cơ Huyền bắt đầu vào chuyện nghiêm túc nên khuôn mặt nàng cũng túc lên.
- Có lẽ trong khoảng thời gian gần sẽ có hai người tiến tới Gia Mã đế quốc có lẽ sẽ vào trường đấu giá của nàng để mua đồ, nàng hãy lưu ý.
- Hai người nào? Thân phận gì?
Nhã Phi truy hỏi.
- Hai người này nàng cũng có quen thuộc đó. Một người là Tiêu Viêm của Tiêu gia tại Ô Thản thành. Ba năm hẹn ước đã cận kề, chắc hắn sẽ đến Gia Mã đế quốc để chuẩn bị.
- Tiêu Viêm?
Nhã Phi nghe thấy danh tự người này có chút quen thuộc. Một hồi lục lọi trong trí nhớ, Nhã Phi cũng nhớ ra. Một thiếu niên mặt mày thanh tú, từng là tên phế vật gia tộc sau đó quật khởi, tạo ra kì tích, hơn nữa cũng là một dược sư thân phận bí ẩn. Nhã Phi gật đầu nói:
- Người còn lại?
- Người còn lại, có thể nói có quan hệ với đại trưởng lão của nàng thì đúng hơn. Một trong thập đại cường giả của Gia Mã đế quốc Hải Ba Đông.
Cơ Huyền không nhanh không chập quăng một quả bom ra.
- Keng.
Chén tràn trên tay rơi xuống, nét mặt không dấu nổi kinh hãi. Nhã Phi sắc mặt biến đổ liên tục vội vã hỏi lại:
- Thật là Hải Ba Đông. Không phải lão ta đã mất tích rồi sao?
- Đúng thật là lão ta. Có điều sau khi đánh nhau với Mỹ Đồ Toạ nữ vương của Xà nhân tộc thì bị nàng ta đả thương, hơn nữa trúng phong ấn thuật nên thực lực đại giảm. Cho đến gần đây tiếp xúc với Tiêu Viêm được trợ giúp đánh tan phong ấn trở lại đấu hoàng. Nhưng dù trở lại đấu hoàng thì cũng là đấu hoàng suy yếu thôi, không quá đáng sợ. Có điều chắc họ sẽ tới đấu giá để mua đồ luyện đan khôi phục lại thực lực của lão, nàng lưu ý một chút là được.
Cơ Huyền đơn giản tóm lược lại sự việc của Hải Ba Đông cho Nhã Phi, và nhắc nhở nàng lưu ý.
- Ta không phải kẻ ngày ngày có đấu hoàng kè kè như ngươi, nên đối với đấu hoàng vẫn có chút sợ được chứ.
Nghe Cơ Huyền nói Hải Ba Đôn không đáng sợ thì Nhã Phi giọng nói có chút chế nhạo. Nói đùa cả Gia Mã đế quốc này có bao nhiêu đấu hoàng, nay biết mình sắp phải tiếp xúc với một vị đấu hoàng trong lòng nàng có chút căng thẳng. Nàng không phải Cơ Huyền, có sư phụ cường hãn, sư tỷ mạnh mẽ... tiếp xúc với các cường giả bậc cao, Thước Đặc Nhĩ gia tộc cao nhất cũng là đấu vương thôi vẫn thua kém đầu hoàng một bậc.
- Đối với đấu giá hội cảnh giác cho ta, thấy người nào khả nghi, lạ mặt thì trực tiếp thông báo cho ta.
Nhã Phi đập bàn, hướng tới một thị nữ sai khiến.
- Tuân lệnh, Nhã Phi tiểu thư.
Thị nữ nghe xong gật đầu vội vã đi làm ngay.
Cơ Huyền nhìn Nhã Phi cẩn thận như vậy liền lắc đầu, trong mắt Cơ Huyền đấu hoàng cũng không đáng sợ đến thế. Đại khái do bản thân cậu tiếp xúc với quá nhiều đấu hoàng, bên cạnh lại có hai đấu hoàng bảo vệ nên miễn dịch.
- À, nàng có thể chuẩn bị thêm vài phần dược liệu như hôm qua được không, ta muốn thử luyện chế thêm.
- Được. Sau khi đến đấu giá hội ta sẽ phân phó chuyển dược liệu về phủ.
Nhã Phi gật đầu nói với Cơ Huyền, cước bộ nhanh chóng rời đi mặc kệ cái eo đau nhức.
- Nữ nhân vô tâm, đến chào tạm biệt cũng không nói với ta. Thôi, tối nay hướng nàng đòi sau.
Lẩm bẩm vài lời, Cơ Huyền đứng dậy về phòng chuẩn bị luyện chế đan dược.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
95 chương
104 chương
352 chương
20 chương
17 chương
200 chương
3 chương