Đấu phá thương khung chi cơ huyền trọng sinh

Chương 161 : tài bảo trong rừng sâu

Trong một góc thâm sơn mờ mịt một mảnh màu xanh kéo dài đến cuối tầm mắt giống như màu xanh của hải dương vô tận. Bỗng nhiên rừng cây khẽ rung chuyển, một làn sóng như thủy triều màu xanh biếc thật lớn rộng gần trăm trượng từ xa quét tới, như ẩn như hiện khiến người ta líu lưỡi run sợ. Phía trên rừng rậm, bỗng nhiên một tiếng xé gió vang lên, từ đằng xa một đạo thân ảnh đang bay giữa không trung hiện lên, không phải ai khác chính là Cơ Huyền. Huyễn Dực sau lưng Cơ Huyền nhẹ nhàng khẽ lay động giúp thân thể trôi nổi giữa không trung, ánh mắt hướng nhìn xuống phía dưới không thấy được tận cùng của rừng rậm, trên mặt thoáng cười khổ, hắn không nghĩ rằng ở phía ngoài của Nội Viện lại có mảng rừng rậm to lớn như thế, thậm chí rộng lớn như ma thú sơn mạch trải ngang qua Gia Mã Đế Quốc cũng không hơn nó được. Ánh mắt Cơ Huyền dò xét động tĩnh xung quanh một lần, ẩn ẩn nghe được sâu trong rừng rậm vang lên một ít tiếng của ma thú kêu trầm thấp, gầm gú. Huyễn Dực sau lưng nhẹ nhàng rung lên, thân hình lại lần nữa hóa thành một bóng đen tiếp tục bay xuyên qua dãy núi liên miên bất tận trong rừng rậm. Cuối cùng sau một đoạn thời gian dài tìm kiếm Cơ Huyền tìm được một đầm lầy nằm giữa hai ngọn núi, nơi này khá ẩm ướt có lẽ do nước chảy từ trên núi hướng xuống mặt đất. Bùn đất dưới chân khá ướt át, đặc biệt khi đi đến chỗ dãy đất trung tâm, nơi này cơ hồ hoàn toàn bị biến thành đầm lầy phủ bởi số lượng lớn cỏ cây xanh tốt. - Cuối cùng cũng tìm được địa phương phù hợp. Nhìn đống bùn đất màu Cơ Huyền thở phào một hơi, sau vụ Long Lực đan thì Cơ Huyền tính nghỉ ngơi thì bị hệ thống bắt tiến vào nơi khỉ ho cò gáy này để luyện tập hoàn thiện tầng thứ nhất của Tam Thiên Lôi Động – Lôi Thiểm. - Haizz, chắc trong thời gian tới phải ở lại nơi đây rồi. Đúng như Cơ Huyền nghĩ, để đạt được tầng thứ nhất Lôi Thiểm quả nhiên là khó khăn. Nên cuối cùng phải khổ luyện một thời gian không ngắn ở đây. …. Gần như một tháng thời gian vội vàng qua đi…. Tại bên trong đầm lầy không lưu lại dấu vết gì, Cơ Huyền cước bộ như giẫm trên đất bằng hành tẩu tại đầm lầy đầy bùn đất. Quả thật một tháng thời gian này rất vất vả tập luyện. Phía trên đầm lầy, Cơ Huyền hai tay vẫy về phía sau, bàn chân đạp lên phía trên đầm lầy, quả thật giống như đang đi trên mặt đất bằng phẳng. Không có dấu vết, thật kỳ dị, làm cho người ta cảm thấy kinh ngạc. Tinh tế quan sát, nguyên lai tại chỗ bàn chân, có thêm hai luồng ngân sắc quang đoàn lớn bằng bàn tay nhỏ, quang đoàn hơi lóe ra, từng đạo điện mang giống như xúc tu không ngừng kéo dài mà ra, ngẫu nhiên tiếp xúc với bùn đất bên trong, khẽ làm cho chỗ đất bùn kia sôi trào lên. Đầm lầy hơi nhúc nhích, mấy con độc xà màu đen lặng lẽ ẩn núp nhìn Cơ Huyền vọt đi, nhưng mà ngay khi bọn chúng chuẩn bị mở chiếc mồm dữ tợn ra thì bàn chân cậu ngân mang khẽ run lên, vài đạo tia điện màu bạc bắn ra, đâm thẳng vào bên trong đầm lầy, dễ dàng xuyên thủng đầu mấy con độc xà. Đầm lầy nổi lên đầy xác của độc xà, Cơ Huyền khẽ nhếch miệng cười, co chân phải lên hít một hơi, rồi lại đạp thật mạnh xuống. Chỗ chân của Cơ Huỳen vừa đạp mạnh xuống, hiện ra quang đoàn màu bạc đột nhiên vỡ ra gần gấp đôi, khi thu nhỏ lại, vẻn vẹn chỉ là thời gian nháy mắt, ngay tại lúc chân phải đạp xuống, quang đoàn màu bạc trở nên vỡ tung, nhất thời một cỗ thanh âm sấm trầm thấp vang lên, khuếch tán mà ra, mấy thước phụ cận đầm lầy đều chấn động khiến cho nước hơi hơi dập dờn. "Xuy " Bàn chân hạ xuống, ngân quang lóe ra, thân thể Cơ Huyền bỗng nhiên quỷ dị xuất hiện một trận hư ảo, lúc này lại là sắc như lưỡi dao, nhìn qua cũng có thể thấy rõ. Cơ Huyền thân thể hư ảo, một đạo hắc sắc quang tuyến từ không gian bên trong lướt qua… Ước chừng mấy chục thước, bùn đất tại đầm lầy bỗng nhiên hiện ra hai luồng xoáy, mà ở phía trên, bóng đen vẫn như quỷ mỵ lặng lẽ hiện ra… - Thành công rồi sao? Hiện ra thân ảnh, Cơ Huyền chuyện thứ nhất đó là cấp tốc nhìn lại, đợi đến khi ánh mắt hắn nhìn thấy hơn hai mươi thước phía sau, nơi đó có một đạo hư ảnh màu đen tinh tế chém tới, không ngờ đó lại chính là hư ảnh của mình để lại... - Cuối cùng cũng thành công. ….. Tại trên đỉnh ngọn núi, có một thanh niên mặc áo bào trắng đang ngồi xếp bằng tu luyện. Hai tay kết ấn, hô hấp bình thản mà dài, sâu. Hơn nữa mỗi một lần thổ nạp, quanh thân không gian xuất hiện những luồng ba động rất nhỏ, một ngọn lửa nóng cháy từ từ thẩm thấu ra, cuối cùng theo hô hấp, xâm nhập vào cơ thể… Lăng lẽ một mình tu luyện, ước chừng kéo dài gần một canh giờ đồng hồ, Cơ Huyền từ trên đỉnh núi, áo bào tung bay chậm rãi hạ xuống, hai mắt đang nhắm chặt, run run nhè nhẹ mở ra Hai tháng tại thâm sơn tu luyện, thu hoạch cũng không nhỏ, khẽ vặn vẹo cổ, cảm thụ được trong cơ thể có một dòng nước ấm chầm chậm lưu chuyển không ngừng, Cơ Huyền khóe miệng nhịn không được khẽ cười. Hai tháng khổ tu, Cơ Huyền không chỉ có đem Tam Thiên Lôi Động tu luyện tới tầng thứ nhất Lôi thiểm cảnh giới, hơn nữa đấu khí trong cơ thể cũng càng ngày càng tinh thuần. Cơ Huyền đoán, hiện tại chính mình, trong thời gian tu luyện Tam Thiên Lôi Động, đấu khí đã đạt đến nhất tinh đỉnh phong Đấu Linh. Đang đứng ở trên tảng đá, Cơ Huyền khoanh tay, ánh mắt trông về phía rừng rậm mờ mịt phía xa kia. Gió đang thổi nhẹ, nhưng khiến cho một mảng rừng rậm cây cối dập dờn từ xa cuộn tới liên miên, cơ hồ như biển rộng đang cuộn sóng, làm cho người ta cảm thấy uy lực của thiên nhiên thật là đáng sợ… Bỗng nghe tiếng thú rống lên, nghe như tiếng sấm sét, mạnh mẽ. - Tiếng rống to thật, nghe tiếng kêu này, ma thú này cũng ngang với cấp bậc cường giả đấu vương? Cơ Huyền ngẩng đầu nhìn phía dãy núi xa xa, kinh ngạc nóiừ bên trong dãy núi xa xa vang lên. - Qua đó xem. Huyễn Dực máy động hơi hơi rung lên, thân thể phóng lên cao rồi phi hành tới hướng thú gầm mà đến. Hiện tại Cơ Huyền thực sự có hứng thú với ma thú, chính xác mỗi lần gặp một con ma thú cường đại nào đó thì cậu đều thu được lợi, thậm chí thu phục được ma thú đó. Vẻn vẹn chưa đến mười phút đồng hồ, liền tiếp cận nơi có tiếng thú kêu, hơn nữa khi nghe thấy tiếng thú kêu, còn có thể cảm ứng được mấy cỗ hơi thở khác, những hơi thở mạnh mẽ so có lẽ thực lực cũng khoảng Đấu Linh cao giai không sai biệt nhiều, thậm chí trong đó có một hai đạo hơi thở còn mạnh mẽ hơn. - Nơi này có thể có Đấu Vương cường giả sao? Hiện lên ý niệm này, Cơ Huyền hơi có chút cảnh giác, thật cẩn thận ẩn dấu đấu khí dao động của bản thân, tiếng hít thở cũng dần dần chậm lại, sau lưng Huyễn Dực hơi rung lên, thân hình lặng lẽ đi vào bên trong rừng rậm. Đi vào trong rừng, Cơ Huyền nhanh chóng đem Tử Vân Dực thu hồi, sau đó nhanh nhẹn phi hành trên những cây cối này, trông giống như linh hầu đang chuyền cành. Không lâu sau, trước tầm mắt có một khu đất trống trải, mà đặc biệt Cơ Huyền ánh mắt quét nhìn về phía rừng rậm phía trên có một khe núi nhỏ. Ở chỗ khe núi nhỏ, có một sơn khẩu giống như một cái hồ lô, mà giờ khắc này tại chỗ sơn khẩu này có một con vượn màu trắng đầu to, thân thể to lớn cỡ ba bốn trượng đang đứng sừng sững. Vượn bạch khổng lồ hơi thở tản ra hàn băng sắc bén, hô hấp từ bên trong cái mũi to lớn, rồi lại thở ra giống như hai luồng sương khói màu trắng, hai cánh tay có chút thon dài. Thủ trảo to cỡ chừng hai cái đầu người lớn, thủ trảo ngẫu nhiên huy động liền có vài đạo kình phong hung hăng bắn ra, bổ thẳng vào tảng đá làm đám đá vụn bắn đi khắp nơi, đôi mắt màu đỏ tràn đầy cuồng bạo cùng sát ý, lúc này đây hung hăng nhìn chằm chằm vào sáu đạo nhân ảnh phía trước. - Hắc, con vượn này có chút ý tứ. Dao động năng lượng này khoảng Đấu Vương sơ gia. Mấy tên ngốc kia lại dám trêu chọc ma thú cỡ này đúng là tìm đánh… Có điều đúng là có chút thực lực. Núp một góc Cơ Huyền lẳng lặng nhìn cuộc chiến giữa người và thú kia bình phẩm. Có điều xem kịch vui không bao lâu thì ánh mắt cậu bắt được thân ảnh quen thuộc làm miệng cậu méo sang một bên: - Sao nữ tử kia lại xuất hiện ở đây vậy? Cơ Huyền thấy ở bên trái có một vị nữ tử dáng vẻ băng lãnh, mái tóc dài sáng ngọc màu bạc, mặc áo bào trắng, không phải là Nội viện đệ tử Hàn Nguyệt thì là ai. - Tên đại gia hỏa thật đúng là khó chơi. Hàn Nguyệt, bên trong thực sự theo lời ngươi nói có vật kia hả? Ngươi cũng không nên linh tinh để chúng ta chém giết hộ ngươi. Tuyết Ma Thiên Viên này cho dù là một ít trưởng lão của Nội Viện đều cũng khó đánh lại, chúng ta nơi này nếu là luận đơn đả độc đấu, cũng không thể đánh được nó, một khi nó nổi điên lên thì chúng ta có phiền toái không nhỏ. Trong lúc Cơ Huyền đang kinh ngạc thì truyền đến âm thanh Cơ Huyền nhìn thấy người này là một gã có dáng dấp cường tráng, trên khuôn mặt hơi xương xương, ước chừng so với thường nhân cao hơn hai cái đầu, một thân thể khổng lồ, làm cho người khác cảm giác áp bức, điều làm cho người ta chú ý, hắn tay phải đang nắm chặt một thanh thiết chùy thật lớn… Thiết chùy đen thui, tại ánh mặt trời chiếu rọi xuống, phản xạ ra những tia ám quang. Cánh tay của nam tử đường gân nổi lên cuồn cuộn, cầm thiết trùy to lớn kia rất nhẹ nhàng. - Nghiêm Hạo học trưởng yên tâm đi, ta rõ ràng biết trong đó nguy hiểm, cho nên sẽ không nói giỡn. Nếu là sai lầm, Nghiêm Hạo học trưởng muốn tới hỏi tội, Hàn Nguyệt sẽ không trốn tránh. Hàn Nguyệt nhẹ giọng nói, thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng như núi lạnh. - Ha ha, Nghiêm Hạo, loại chuyện này Hàn Nguyệt biết tính toán thế nào cả rồi, ngươi cũng không cần quá mức hoài nghi. Nếu là trong sơn cốc thực sự có vật kia, vậy đối với chúng ta chỗ tốt là không nhỏ, bốn tháng nữa là đến giải đấu, nếu lúc này thực lực chúng ta có thể tiếp tục tăng tiến, trong trận đấu sắp tới thật có khả quan. Tiếng cười trong sáng vang lên. Cơ Huyền bị tiếng nói này thu hút, người nói chuyện là một gã dung mạo tuấn tú, thân mặc áo bào xanh, người thanh niên này làm người khác có cảm giác đặc biệt. Vẻ mặt, ý cười, bộ dáng cực kỳ làm cho người khác có hảo cảm, áo bào màu xanh, ăn nói đi đứng nhỏ nhẹ, làm cho người ta kinh ngạc không thôi. Lúc này, Nghiêm Hạo có khuôn mặt hơi chút ngăm đen đảo cặp mắt trắng dã, mở miệng nói: - Ngươi nói thật thoải mái, ma thú này đủ sánh với cấp bậc đấu vương cường giả, xem như thực lực của chúng ta nếu đấu với nó mà chủ quan thì có người có thể mất mạng đều không phải không có khả năng. - Lâm Tu Nhai? Nghe được cái tên này Cơ Huyền đột nhiên nhớ ra cái gì đó, sau đó cậu vỗ mạnh vào đùi, trong đầu hiện lên năm chữ “ Địa Tâm Thối Thể Nhũ ”. Đúng rồi, cái món đồ trân tài địa bảo xuất hiện ở đây mà. Mắt Cơ Huyền sáng lên, nếu có được nó thì cậu có thể đột phá thêm cảnh giới rồi. - Bây giờ không phải lúc cãi cọ, các ngươi cũng đã đi theo ta đến nơi này, và vật kia đối với các vị, sự thật là rất có hấp dẫn, cho nên, hiện tại công việc hàng đầu là trước tiên đem đầu ma thú Tuyết Ma Thiên Viên này đánh bại. Các ngươi cũng đều rõ ràng sự trân quý của vật kia một khi tin tức bị truyền ra thì chỉ sợ ngay cả bên trong Hắc Giác Vực đều đã có không ít người tiến đến dòm ngó, lúc đó có hối hận cũng không còn kịp rồi. Nghe mọi người chung quanh có chút ý kiến bất đồng, Hàn nguyệt nhíu mày, âm thanh lạnh lùng nhàn nhạt nói. Hàn Nguyệt vừa nói ra, mấy người bên cạnh đều cười hắc hắc, nhún vai, cũng không ai cãi lại, quay lại nhìn về phía Tuyết Ma Thiên Viên ma thú. - Đợi năm người chúng ta ngăn chặn nó lại. Các vị có thủ đoạn gì thì cũng dùng ra đi, mấy người chúng ta cũng không phải vô dụng. Tuy Hàn Nguyệt so với mọi người ở đây thì có thực lực hơi yếu một chút, cũng không tham gia vào hoạt động vây giết này, cho nên ngươi chú ý giúp chúng ta quan sát động tĩnh chung quanh một chút. Lâm Tu Nhai nâng trường kiếm lên nhìn, khẽ cười nói. Khi nghe vậy, Hàn nguyệt có đôi chút chần chờ. Khẽ nghiêng cằm, chân dẫm lên trên tảng đá thân hình nhanh nhẹn phóng ra ngoài, cuối cùng thân thể mềm mại đứng thẳng ở chỗ trống trải, tập trung quan sát động tĩnh chung quanh. - Ha ha. Chư vị, đã lâu chưa từng liên thủ với nhau rồi, không biết có còn tốt không đây? Nhìn thấy Hàn nguyệt lui về phía sau, Lâm Tu Nhai ảm đạm cười, Thanh Sam tung bay, một cỗ khí thế mạnh mẽ đột nhiên từ trong cơ thể bạo dũng mà ra, xem cỗ khí thế này có có vẻ đã đạt cấp bậc Đấu Linh đỉnh phong, chỉ chờ đột phá đến đấu vương. - Không nghĩ tới ngươi đã bước một chân vào cấp bậc Đấu Vương, thật không hổ là quán quân trong giới tân sinh. Cảm giác trong cơ thể Lâm Tu Nhai tràn ngập ra khí thế mạnh mẽ. Nghiêm Hạo không khỏi than lên. Giữa sân, cảm giác được nguy cơ có thể sảy ra, đầu Tuyết Ma Thiên Viên to lớn kia trong mắt đỏ đậm lại càng nồng đậm them rất nhiều, trảo của nó như hắc thiết vỗ mạnh vào lồng ngực đầy lông mao của nó, nhất thời một cỗ kình khí phát tán ra làm cho những tàng đá lớn xung quanh bị đánh tơi tả. - Một lũ ngu xuẩn, vọng tưởng cướp đi Địa Tâm Thối Thể Nhũ của ta, ta có thể giết chết các ngươi. Tuyết Ma Thiên Viên nâng cái đầu thật lớn lên, ánh mắt màu đỏ gắt gao nhìn vào mấy người, sau nửa ngày trầm mặc, âm thanh cuồng bạo bỗng như tiếng sấm nổ vang bên tai của mỗi người.