Đấu phá thương khung chi cơ huyền trọng sinh

Chương 145 : khảo sát nội viện (2)

Trong lúc rừng rậm rậm rạp im lặng, bỗng nhiên lá cây hơi rung rung, vài nhân ảnh theo trên nhánh cây phóng ra, chợt thân hình như linh hầu điểm lên thân cây, thân thể lại lần nữa vọt tới trước,sau vài cái như thế, thân hình đã rất nhanh biến mất trong rừng cây. - Các ngươi có cần như đúng vậy không? Đông như kiến vậy. Mất cả hứng ăn uống… Một người thanh niên mặc lam bào, tay cầm xiên thịt nướng thơm phức vừa định đưa lên miệng ăn thì khẽ nhíu mày, ánh mắt sắc bén liếc một vòng quanh khu rừng. Giọng nói phi thường khó chịu: - Lăn ra đây hết đi. Ở khoảng rừng cách đó không xa, bỗng nhiên có tiếng gió rất nhỏ truyền đến, chợt năm đạo thân ảnh dần dần hiện lên, ánh mắt lợi hại chậm rãi quét qua dò xét. Xem xét hơi thở từ trên người bọn họ thẩm thấu ra, mấy người kia thậm chí đều là ở cấp bậc một sao đại đấu sư. Cuối cùng một tiên trung niên cao to dừng lại ở Cơ Huyền nói: - Hắc, ngươi có phải kẻ trong lời đồn đơn thương độc mã hạ gục rất nhiều thành viên của nội viện đúng không? - Bớt mấy lời phế thoại đó đi. Lam bào thanh niên giọng nói lười biếng chặt đứt lời của tên trung niên. - Muốn chết. Trung niên cao lớn gầm lên một tiếng, ra lệnh cho đồng bọn lao tới phía lam bào thanh niên. Lam bào thanh niên thở dài một tiếng lẩm bẩm: - Đáng tiếc cho miếng thịt thơm ngon. Thân ảnh lam bào thanh niên nổi lên vô số sợi ngân sắc bao chùm lên cơ thể, trong nháy mắt lam bào thanh niên biến mất khỏi vị chí. Tốc độ khủng bố tới nỗi năm người kia cũng không cảm nhận được. Bỗng lam bào thanh niên đột ngột xuất hiện trước mặt trung niên cao lớn, thủ trảo như thiểm điện đã siết chặt cổ của người trung niên đem hắn nhấc bổng lên như con gấu bông. Sau đó lam bào thanh niên ném mạnh trung niên nhân xuống dưới đất. Tiếng xương cốt nứt vỡ vang lên trong không gian tĩnh lặng, trung niên nhân bị một đòn đánh gục. Mặt đất bị lam bào thanh niên làm lún lại một hố lớn. Bốn người còn lại nhìn đồng bạn của mình trong thoáng chốc bị đánh gục thì sống lưng chợt lạnh lẽo. Thân thể không tự chủ được run rẩy, nội tâm áp chế cảm giác muốn chạy trốn. - Các người yên tâm. Ta làm người rất có nguyên tắc. Các ngươi làm ta khó chịu thì ta cũng làm các ngươi đau đớn. Nên không ai trong các ngươi thoát được đâu. Lam bào thanh niên nhìn bốn người còn lại nở nụ cười tươi rói thập phần vô hại, nếu không phải chứng kiến cảnh vừa rồi bốn người họ sẽ cảm thấy cậu là người bình thường. Nhưng bây giờ thì nó không khác gì nụ cười của ác ma cả. Trong khu rừng vang lên tiếng chiến đấu kèm theo tiếng hét đau đớn như lợn bị chọc tiết. ….. - Chậc, chỉ mới một ngày ngắm ngủi mà mình đã kiếm được 565 hỏa năng rồi. Nhìn hỏa năng trong tạp phiến của mình, Cơ Huyền không biết nên dùng biểu cảm gì để miêu tả. Kẻ khác coi cậu là mồi ngon, kết quả con mồi lại chính là bọn chúng. Hôm nay cậu đã đánh bại ba nhóm người rồi, vậy mà không ai biết sợ cả. Vẫn liều mạng dâng điểm lên cho cậu. Thực bất đắc dĩ. Từ trên người năm người đó lấy ra một tờ giấy khô ráp, thấy phía trên vẽ loạn một đống đường cong lớn màu đen Cơ Huyền lắc lắc cái đầu thời dài: - Giống hệt của lũ kia, xem ra chả có kẻ nào có tấm bản đồ chi tiết lối đi cả. Cái khu rừng lớn như vậy sao mà tìm được đường đi. - Tinh. Đó là lí do hệ thống đã nói cái chứng lộ si này của ngài phải chữa. - Đây đâu phải lỗi của ta, do khu rừng này thôi. Dù người không bị mù đường thì vào tới đây vẫn lạc thôi. Cơ Huyền bĩu môi khinh bỉ cái hệ thống này. Cả ngày chỉ biết xiên xỏ, bới móc điểm yếu người khác. ….. Trong khu rừng rộng lớn này gần như kết thúc ngày thứ hai bỗng xuất hiện động tĩnh lớn. Tại vị trí Cơ Huyền đang nghỉ ngơi, đôi mắt đang nhắm nghiền của Cơ Huyền đột nhiên mở ra hướng về phía Bắc của khu rừng. Trong phạm vi linh hồn lực của cậu phát hiện ra có luồng khí tức mạnh lẽ đang tiến tới. Lời Cơ Huyền vừa nói ra thì rừng cây phía xa bỗng nhiên rung động mạnh, thì bóng người từ nơi đó như những cái bóng thiểm lược xuất hiện, bàn chân cơ hồ như đồng thời đạp mạnh trên nền đất mang theo hơi thở mạnh mẽ như sóng cuộn hướng tới vị trí Cơ Huyền. - Ầm! Cơ Huyền hừ lạnh một tiếng, ngay khi hơi thở kẻ này tiến tới thì trên người cậu xuất hiện màng đấu khí màu đen mỏng tự như màn sương ngăn chặn luồng đấu khí kia. - Quả nhiển là có chút bản lãnh, khó trách có thể kiêu ngạo như thế! Nhìn thấy khí thế áp bách như vậy mà không có nửa điểm tác dụng với Cơ Huyền, vị thanh niên trong mắt hiện lên một chút kinh ngạc khẽ cười nói. - Hắc, thường thôi. Tân sinh Cơ Huyền mời các hạ xưng danh. Cơ Huyền đứng dậy, Ẩm Huyết kiếm trong tay kình khí sắc bén quét nhẹ đem lá cây xung quanh thôi bay, đám lá kết lại thành một vòng tròn bao quanh hai người. Chắp một cánh tay sau lưng như ra thế mời. - Nội viện Tô Tiếu. Tô Tiếu cười một tiếng, chợt mũi chân điểm xuống đất một chút, thân thể giống như không có trọng lượng, đột nhiên vọt tới trước, trong nháy mắt liền tiến sát Cơ Huyền, tay áo bào khẽ chấn động, chỉ thấy hai thanh chủy thủ màu đen dài khoảng hai tấc từ trong tay áo bay vào trong tay của Tô Tiếu, bàn tay chợt huy động giống như một cái bánh xe gió, chủy thủ không một tiếng động mang theo từng đạo bóng mờ đến khi lốc xoáy lượn lờ trên mũi chủy thủ. Nhìn thấy hai thanh chủy thủ lao tới, Ẩm Huyết kiếm trong tay khẽ rung lên, Cơ Huyền vung mạnh kiếm theo một đường cong tuyệt mỹ đồng thời đánh bật chủy thủ của Tô Tiếu. Trong không gian lập tức liền nghe thấy những tiếng đinh đương cùng với tia lửa bắn ra. Ẩm Huyết kiếm trong đột nhiên bạo phát kình lực, tốc độ cực nhanh, xé không gian mà đi, giống như thái sơn áp đỉnh, mang theo một đạo bóng đen mờ ảo cùng với luồng kình phong dữ dội, trực tiếp đánh thẳng vào người Tô Tiếu. - Xuy! Tô Tiếu phản ứng không chậm. Hai thanh chủy thủ trong tay kết chéo lại thành hình chữ X. Ẩm Huyết kiếm đâm thẳng vào vị trí trung tâm của hai thanh chủy thủ, bị chặn đứng lại. - Chấn Đúng lúc này Cơ Huyền phi thân, nắm tới cán kiếm đang rung động không ngừng vì kình khí, cánh tay cậu siết chặt lại, chân chạm đất đứng vững, gầm lên một tiếng. Kình khí bạo phát mạnh mẽ, đem Tô Tiếu đẩy lùi về phía sau vài chục bước. Tô Tiếu bị đánh bật lại đằng sau rất nhanh lấy lại thăng bằng, hai thanh chủy thủ trong tay lại phóng tới phía Cơ Huyền không những vậy mà đợt tấn công bằng chủy thủ gần như liên miên bất tuyệt của Tô Tiếu. Tô Tiếu điên cuồng huy động được gần 23 lượt chủy thủ thế công như sấm sét. Cơ Huyền thấy vậy đấu khí ngân sắc vận chuyển bao bọc khắp cơ thể, cuối cùng hóa thành một ánh lôi quang kết hợp với Ẩm Huyết kiếm, đem toàn bộ chùy thủ của Tô Tiếu hoàn mỹ tránh né. Sau khi nhìn thấy một vòng công kích mãnh liệt không có hiệu quả, hắn vẫn không có lui lại. Ngược lại dựa vào thân pháp nhẹ nhàng giống như lá rơi của mình. Không ngừng đuổi theo Cơ Huyền. Chủy thủ trong tay đôi lúc lại tạo nên từng đạo đường cong lạnh lùng. Nhắm vào những khe hở mà Cơ Huyền tình cờ lộ ra không thể để cho Cơ Huyền có bất cứ cơ hội nào! Nếu đã đánh, thì cần phải áp bức cho đến khi đối phương không còn lực để phản kích! Ở trong nội viện những lúc cùng người chiến đấu, Tô Tiếu đều dựa vào thân pháp cùng tốc độ công kích mà mình tự hào. Làm cho không biết bao nhiêu kẻ khiêu chiến với hắn không thể phát huy ra được toàn bộ thực lực. Liền bị ép tới mức hoàn toàn rơi vào hạ phong. Trong khu rừng hai đạo ngân quang và lục quang điên cuồng đuổi theo nhau. Cơ Huyền cầm Ẩm Huyết kiếm thân hình linh động, không ngừng ngăn chặn thế công của Tô Tiếu. Dư quang trong ánh mắt không ngừng quan sát chung quanh. Mặc dù thân pháp cùng với tốc độ công kích của Tô Tiếu vượt ngoài dự kiến, nhưng đối với người lấy linh hồn lực làm mắt như Cơ Huyền mà nói. Mặc kệ đối phương xuất thủ lúc nào, đều bị cậu thu vào trong lòng. Bởi vậy, nhìn vào giống như là Tô Tiếu đang chiếm thế thượng phong. Nhưng đối với Cơ Huyền lại không tạo ra được nửa điểm uy hiếp. Trải qua hơn mười phút giao thủ, Cơ Huyền gần như đã hoàn toàn hiểu được phương thức công kích của Tô Tiếu. Hiện tại Cơ Huyền đang dùng toàn bộ sự tập chung của mình vào đòn tấn công liên hoàn của Tô Tiếu. Tìm ra kẽ hở. - Mười một…. mười tám… hai mươi ba… là lúc này. Bỗng Cơ Huyền dẫm mạnh chân xuống đất, thân hình không lùi bước nữa mà tiến thẳng tới hướng Tô Tiếu, Ẩm Huyết kiếm tự như linh xà trong khoảng khắc ngắn ngủ đem những thanh chủy thủa chưa kịp thu vào tay của Tô Tiếu đánh bật ra ngoài. Ẩm Huyết kiếm thế như trẻ che chém tới tay của Tô Tiếu. Tô Tiếu bị đòn tấn công này làm cho giật mình, hắn không ngờ có người nắm được sơ hở của mình. Có điều tâm không hoảng, thay vì lùi bước hắn dũng mãnh tiến tới. Nắm tay siết chặt thành quyền, phong hệ đấu khí ngưng tụ lại toàn cánh tay. - Toàn Phong Liệt quyền. - Đinh. Cánh tay gió khổng lồ va chạm với Ẩm Huyết kiếm. Phong nhận từ cánh phong thích loạn xạ, đem mặt đất, cây cối,… cắt nát. Cùng lúc này Ẩm Huyết kiếm rực sáng huyết quang…. Rồi bạo nổ…… Huyết quang đỏ rực xen kẽ phong khí lục sắc thắp sáng cả khu vực, năng lượng dư chấn đem cả vị trí xung quanh chấn động không nhẹ. Rừng cây đồ ầm ầm, vị trí va chạm lõm lại thành cái hố đủ nhẽ một người vào. Có điều đòn tấn công này không quá mạnh mẽ, có lẽ là Tô Tiếu muốn mượn lực phản chấn để tạo khoảng cách. Và đúng với suy nghĩ, Tô Tiếu thực sự mượn sóng xung kích vừa rồi làm bàn đạp để trốn thoát đòn tấn công của Cơ Huyền…. Có điều Cơ Huyền cũng như đã đoán được trước vậy. Nhìn thấy Tô Tiếu nhảy lên, Cơ Huyền khóe miệng xuất hiện một nụ cười lạnh, đầu hơi hơi ngửa ra phía sau, miệng hút vào một hơi, chợt đột ngột mở ra, ngay lúc đó, một đạo kỳ dị sóng âm ẩn chứa tiếng long ngâm từ miệng Cơ Huyền bạo rống mà ra. Tiếng hô vừa mới từ trong miệng Cơ Huyền rống ra, đem Tô Tiếu đang ở đối diện với hắn cảm giác như bị một đạo tiếng sấm mạnh mẽ tại trong đầu ầm ầm vang lên, trong nháy mắt, đầu óc Tô Tiếu đường như là rơi vào một loại trạng thái ngây ngất, mơ mơ màng màng. Nhưng tiếng long ngâm này so với lúc đầu thì yểu hơn rất nhiều. Có lẽ Cơ Huyền đã đem uy lực của tiếng ngâm này áp chế xuống, vì dù sao nó cũng là con dao hai lưỡi. Nhưng chỉ việc này đã đủ để tập kích bất ngờ rồi. Mặc dù trạng thái ngẩn ngơ của Tô Tiếu chỉ kéo dài trong nháy mắt, nhưng trận chiến quyết liệt lần này, chỉ trong một cái chớp mắt, thắng bại liền đã phân biệt rõ ràng! Cơ Huyền sao có thể bỏ lỡ cơ hội này, mặc kệ cổ họng nhức nhối, cậu phi thân tới phía Tô Tiếu. Bàn tay nắm chặt, hoàn mỹ mang theo một lực lượng đấu khí vô cùng hùng hồn, hung hăng đánh xuống đỉnh đầu Tô Tiếu. Giống như bàn tay của Cự Nhân, kình khí ẩn chứa bộc phát trực tiếp xé rách không khí, tiếng xé gió bén nhọn tạo ra âm thanh trầm thấp, hội tụ lại cùng một chỗ, làm trong lòng nảy sinh cảm giác sợ hãi không thể chống cự. Khoảnh khắc thất thần trong chốc lát biến mất, Tô Tiếu nhất thời khôi phục lại một chút thanh tỉnh. Hắn rõ ràng dưới loại tình huống này mà xuất hiện một khắc thất thần ắt phải trả giá rất đắt…. Trong chớp mắt, cảm giác sợ hãi trong Tô Tiếu tràn ngập, quay mắt nhìn về phía đòn thế như trời giáng kia của Cơ Huyền đang đánh tới, tronh khoảnh khắc, chỉ kịp cấp tốc vận chuyển đấu khí trong cơ thể, cuối cùng tại lúc quang mang đại thịnh, một lớp áo giáp đấu khí màu xanh nhạt, ngưng hiện tại phía trên thân thể mà bao bọc tránh đi những bộ vị yếu hại…. Có điều MUỘN RỒI. Kình phong đánh tới trước mặt Tô Tiếu, một kích ngay ngực, đấu khí yên lặng trong giây lát, sau chợt giống như một ngọn núi lửa bùng nổ phun trào, phóng xuất ra một cổ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ! - Lãng Trọng Điệp.. Bạo Phá. Trong lúc nhất thời, một cổ năng lượng gợn sóng, đột nhiên từ một điểm tiếp xúc giữa hai người, hình thành một vòng tròn, mãnh liệt khuếch tán ra một bên rừng cây rậm rạp, năng lượng gợn sóng thổi quét qua, đại đa số đều cũng bị cắt đứt ngang thân, những chiếc lá cây xanh biếc bao phủ cả mảnh đất trống. "Răng rắc" Theo năng lượng gợn sống khuếch tán phát ra, bỗng nhiên những âm thanh răng rắc thanh thúy mà chói tai ở giữa không trung vang lên. Đồng tử Tô Tiếu đang bị che khuất liền ánh lên tia kinh hãi thật sự. Từng đạo vết nứt đang nhanh chóng lan tràn trên toàn bộ lớp áo giáp đang được che kín. Đấu khí rốt cục thì không chịu nổi gánh nặng. Răng rắc một tiếng. Những mảnh vụn từ trên người Tô Tiếu rơi xuống vỡ ra như những ánh sao băng tung bay đầy trời. Lặng yên hóa thành một mảnh hư vô. Khuôn mặt Tô Tiếu đột nhiên hiện lên một mảnh hồng nhuận, ngay tức thì một vết máu từ khóe miệng chảy xuống. Một lát sau, rốt cuộc cũng nhịn không được. Phun ra một ngụm máu tươi đỏ sẫm. Thân thể như không hề có trọng lượng bốc lên không trung sau đó rơi xuống mặt đất một cách vô lực. Cơ Huyền điểm nhẹ mũi bàn chân rồi chậm rãi đáp xuống đất, nhìn về phía Tô Tiếu bị đánh bại không xa ở đẳng kia không biết đang nghĩ gì. ….. Rừng rậm mịt mờ, hai vị lão nhân chậm rãi mở mắt, liếc nhau một cái, đều lắc đầu, hơi có chút sợ hãi cười than. - Chậc chậc, quả nhiên có chút bổn sự, mình hắn đem ba tổ đội làm thịt. Đến tiểu tử kia cũng bị hắn củ hành. - Ha ha, đúng thế, có lẽ sau khi cuộc săn kết thúc, chúng ta hẳn sẽ khiến cho lão gia hỏa Hổ Kiền kia đưa một ít tin tình báo về tiểu tử này. Ta xem tiềm lực của hắn, sau khi trải qua tu luyện trong Nội Viện, có lẽ có thể chen vào mười hạng đầu trong "Cường Bảng". Một vị lão nhân khác gật đầu, cười nói. - Có điều nếu ngươi cứ để tiểu tử đó chạy nhông nhông thế là không ổn tý nào đâu. Hắn đã diệt ba đội rồi, đến Tô Tiếu cũng bại rồi…. Tiếp tục thế này dù không Hắc – Bạch không bị diệt thì cũng ảnh hướng tới đợt tuyển sinh đó. - Hừ…..