Đấu phá thương khung chi cơ huyền trọng sinh
Chương 116 : giết đấu vương
Cơ Huyền nhìn Ngạn Phong bị đánh xuống vách vực liền cười lạnh, hung hăng chửi thế một câu. Cánh tay cẩm Cửu Dương Long đỉnh yêu thích không nỡ buông tay, cậu cười nham nhở nói:
- Hắc hăc, đúng là bảo bối quá bền rồi. Đem đấu vương cường giả đập một cái khiến hắn thổ huyết cũng không hề hấn gì.
- Tinh. Kí chủ có thấy xấu hổ không? Bảo vật để luyện dược mà người lấy ra để đập nhau. Nếu bị kẻ khác biết được sẽ hung hăng tấu ngài một đốn rồi cướp đi thần đỉnh.
Hệ thống kinh bỉ Cơ Huyền một trận.
- Đây là tận dụng đồ tốt. Cửu Dương Long đỉnh bất phàm vậy sao chỉ dùng để luyện đan được, ta đang tạo thêm chức năng cho nó, khai phá hết tiềm lực của đỉnh.
Cơ Huyền cảm thấy mình làm rất đúng nên rất to tiếng đáp lại hệ thống:
- Haiz, khi nào có cơ hội ta sẽ đem một tên đấu vương nhét vào dược đỉnh luyện thử xem có đốt chết đấu vương được không.
- Tinh. Nói nhảm đủ rồi.... Tử Tinh Phong Ấn thuật của kí chủ chỉ có thể duy trì được chưa tới năm phút đồng hồ thôi đó. Nếu không muốn táng thân nơi này thì bớt nói nhảm đi.
Cơ Huyền nghe xong cũng tỉnh lại từ cơ đắc ý, khuôn mặt trầm xuống nhìn về phía vách đá. Cậu không ngây thơ cho rằng đòn tấn công đó có thể giết chết Ngạn Phong đâu.
Cơ Huyền trong tay đã nhanh chóng kết thành ấn ký.
Hai tay hắn vừa khẽ vỗ vào nhau, đột nhiên, thiên địa nguyên khí cơ hồ đều động đậy sau tiếng vỗ bầu trời ánh nắng đang chói chang đột nhiên trở nên tối sầm lại!
Không biết tầng mây lơ lửng từ đầu đến, che đi mặt trời chói chang. Trong tầng mây dày đặc, quang mang huyết sắc đang không ngừng sôi trào, khiến ánh sáng xung quanh đều mang thêm mấy phần huyết sắc.
Thấp thoáng có mấy tia thiễm điện huyết sắc không ngừng lấp lóe, cơ hồ lúc nào cũng có thể từ trên không đánh xuống.
Cơ Huyền trên người chốc chốc lại có điện quang bắn ra, cơ hồ hình thành một sợi dây cảm ứng nào đó với thiểm điện huyết sắc trên bầu trời! Tay phải của hắn khẽ phất ra, giống như không mang chút sức lực nào, thế nhưng chỉ một động tác như vậy, đã tóm hết thiễm điện huyết sắc vô cùng cuồng bạo vào trong tay!
Thiểm điện huyết sắc vang lên từng tiếng xèo xèo, không ngừng bập bùng nhấp nháy. Thế nhưng dưới sự điều khiển của Cơ Huyền, những tia thiểm điện vốn vô cùng cuồng bạo ấy, lại từ từ thu lại, cuối cùng giống như một đứa trẻ nghe lời, thu hết vào trong lòng bàn tay của Cơ Huyền, hình thành một chùm quang mang huyết sắc hình bán nguyệt!
.....
Ngạn Phong ở bị Cửu Dương Long đỉnh đánh bật xuống trọng thương, đang giằng co với Tử Tinh Phong Ấn của Cơ Huyền. Tuy ấn thuật này Cơ Huyền có thể Phong Ấn nhưng đối khoảng cách cảnh giới là không thể san lấp, nên ấn thuật này chỉ có tác dụng đình trệ đấu khí của Ngạn Phong trong một thời gian ngắn.
Đấu khí lưu li vận chuyển điên cuồng bên trong kinh mạnh đem tử sắc đấu khí kì dị đánh tan hết. Trong phút chốc nhưng đấu khí màu tím bị Ngạn Phong đem xóa hết khỏi cơ thể của lão.
- Ta nhất định sẽ khiến ngươi muốn chết không có chỗ dung thân.
Ngạn Phong gầm to, cánh đấu khí huy động mạnh hóa thành đạo hư ảnh lao nhanh lên trên, tốc độ này so vớ vừa rồi còn nhanh hơn bội lần.
Trong chưa đầy năm phút Ngạn Phong đã thấy được bầu trời, chỉ có điều trên bầu trời xanh thẳm lúc này được huyết quang che khuyết, những tia huyết khí lan tỏa khắp nơi trên bầu trời.
......
Cơ Huyền nhìn thấy sự xuất hiện của Ngạn Phong thì cười lạnh nói:
- Đúng lúc ta đang muốn tìm ngươi..... CON MẸ NÓ ĐẤU VƯƠNG CƯỜNG GIẢ ĂN THỬ MỘT ĐÒN NÀY CỦA THIẾU GIA XEM.
Cơ Huyền chỉ nhanh chóng giơ tay lên, chém mạnh xuống phía hư ảnh màu lưu li đang bồ tới. Nhát chém của cậu vừa đánh ra, trong lòng bàn tay của cậu đã bắn ra một đạo quang mang huyết sắc hình bán nguyệt. Nơi Huyết Nguyệt lướt qua, thiên địa như hoàn toàn bị xé toạc ra.
Ngạn Phong cảm nhận thấy vầng huyết nguyệt đang bổ tới phía mình cảm giác tử vong nồng đậm bao trùm toàn thân. Vầng huyết nguyệt này hoàn toàn bao kín lấy đường lui của lão.
Ngạn Phong cắn răng liều mạng, đấu khí nhanh chóng vận chuyển. Lão bấm thủ ấn biến hóa, trong thoáng chốc Đôi cánh đấu khí màu lưu ly sau lưng Ngạn Phong bỗng mở rộng theo đó, màu lưu ly trên cánh càng ngày càng đậm, cuối cùng gần như chiếu sáng toàn bộ hư không. Đấu khí trời đất đường như bị hấp dẫn bởi cái gì đó, đang điên cuồng tụ lại nơi thân thể Ngạn Phong.
- Liệt Không!
Theo sau tiếng hét ấy của Ngạn Phong, luồng đấu khí màu lưu ly dài mấy trượng bồ mạnh xuống. Vào thời khắc ấy, dường như nó đã phá vỡ giới hạn của không gian, xung quanh đường chém, không khí dường như xuất hiện vết rạn nứt.
- Ầm~~
Trong ánh mắt theo dõi của mọi người, Huyết Nguyệt và Liệt Không va ầm vào nhau, giống như hai dòng nước hòa nhập, huyết sắc và lưu li không ngừng quấn vào nhau, lúc này ngay cả âm thanh cũng như bị xé rách!
Giống như hai khóa lưu tinh khổng lồ, trong chốc lát chúng đập vào nhau, năng lượng xung kích từ hai bên giống như hỏa luyện khổng lồ lan tràn dữ dội!
- Ầm~Ầm~Ầm~Ầm~
Sau tiếng nổ lớn, từng trận oanh tạc năng lượng phát tiết cùng lúc bắn ra khắp bốn phương tám hướng. Hai cột trụ năng lượng vẫn không ngừng giằng xé nhau rồi phóng về đường chân trời xa xa!
Ở nơi chúng chạm vào nhau, từng luồng năng lượng cuồng bạo quét qua biến những tảng đá vỡ vụn xung quanh thành tro bụi. Trong không gian hư ảo, tiếng nổ liên tục vang lên.
Sau một hồi, năng lượng lưu li đã chặng đứng vầng Huyết Nguyệt lại. Trong không gian vang lên tiếng cười quái dị của Ngạn Phong:
- Cạc cạc, dù đấu kĩ của ngươi có cường hãn thì sao chứ.... thực lực không đủ sẽ không thể thi triển hoàn toàn uy lực của nó.... Tiểu tử, ta sẽ không để ngươi chết dễ dàng đâu, bí mật của ngươi ta sẽ moi hết ra, dị hỏa,..... sau đó luyện hồn ngươi khiến ngươi vĩnh viên không siêu thoát.
Ngạn Phong thổ huyết liên tục, người như hóa thành huyết nhân, xem ra lúc nãy lão đã liều cả mạng vận chuyển hoàn toàn đấu khí trong người để đánh ra đòn ngạnh kháng với đấu kĩ của Cơ Huyền.
Cơ Huyền lúc này mặt cũng đã trở nên tái nhợt không còn chút máu, đấu kĩ địa cấp như rút mòn hết đấu khí của cậu nhưng cậu không một chút hoảng hốt, đôi mắt ánh lên sự lạnh lùng. Cậu nói:
- Ngươi nghĩ địa cấp đấu kĩ cao cấp chỉ có tác dụng nhưng vậy sao.
Vừa dứt lời Cơ Huyền như đang bấm thủ ấn gì đó, cậu gầm lên:
- Bạo.
- Bùm~~
Luồng khí tức cơ hồ có thể hủy diệt cả đất trời tràn ra từ trong Huyết Nguyệt, sau đó khí tức âm lãnh lan ra. Nguyệt đấu khí huyết sắc giống như vầng thái dương nổ tung ra, khí tức âm lạnh chóp mắt trào ra, bao phủ khắp đất trời.
Huyết Nguyệt bạo nổ hóa thành một huyết cầu khổng lồ với sức hủy diệt vô tận đem cả Ngạn Phong vào bên trong. Huyết cầu bành chướng thành khổng lồ đem cả hai bên vách núi nuốt vào. Huyết cầu bạo bổ, đem cả không gian trấn mạnh tới rung lắc, âm thanh như xé rách màng nhĩ lan khắp bốn phương tám hướng.
Trận va chạm không biết đã diễn ra bao lâu, mọi thứ xung quanh lại trở về ảm đạm. Vách núi bị huyết nguyệt nuốt vào mất một khoảng lớn hình thành một nửa hình cầu. Mà ở trung tâm vụ nổ có một bóng hình thập phần chật vật, lớp da bên ngoài bị cháy đen thành, có nhưng vị trí máu thịt loang lổ. Giống như một huyết nhân lại giống như một hắc nhân. Đôi cánh đấu khí lưu li như bị tan vỡ chỉ còn lại một phần nhỏ.
Ngạn Phong giờ đây tựa như một quái nhân, nếu để hắn ra đường lúc này quả thực thập phần dọa người. Lão sống sót khỏi đòn tấn công của Cơ Huyền nhờ sinh mệnh lực cường hãn của đấu vương. Đúng lúc này hơi thở lạnh lẽo xuất hiện sau lưng lão, Ngạn Phong chỉ nghe thấy:
- Đây mới là đòn dứt điểm.
Cơ Huyền thân hình quỷ mị không biết từ lúc nào xuất hiện sau lưng Ngạn Phong, Ẩm Huyết kiếm nhanh như cắt đâm thẳng xuyên qua tim Ngạn Phong.
Ngạn Phong đến khi cảm nhận được thì đã bị Ẩm Huyết kiếm đâm xuyên qua tim, dù có sinh mệnh cường đại đến mức nào thì bị đâm xuyên qua tim tuyệt đối là chết chắc. Lão cầm chặt lưỡi kiếm, ánh mắt phẫn hận, giọng nói khàn khàn đứt quãng:
- Ta... không...phục.....
Cuối cùng Ngạn Phong đã tử vong. Một đỉnh phong đấu vương, sở hữu một ma thú đấu hoàng đỉnh phong lại bị một thanh niên đại đấu sư như nho nhỏ giết chết.
- Nhân vật phụ chết vì nói quá nhiều... Không phải không có lí.
Cơ Huyền lúc này cũng trở nên hư thoát, cậu xém cái xác của Ngạn Phong xuống nền đất, sau đó cậu cũng bay tới. Đặt chân lên mặt đất Cơ Huyền liền nằm vật ra đất thở dốc liên tục, trên mặt không ngừng cười lớn:
- Lão tử giết được đấu vương.... Tự mình ta giết được đấu vương.... cảm giác này sung sướng quá đi. Thì ra đây người ta gọi là vượt vài đại cảnh giới chém giết... sảng khoái.
Lúc này vẫn còn vài vấn đề nho nhỏ chưa giải quyết như Thương Tuyết Chi Ngao... như bí ẩn đáy vực... có điều lúc này Cơ Huyền mới không lo được nhiều thế.
Truyện khác cùng thể loại
132 chương
95 chương
104 chương
352 chương
20 chương
17 chương
200 chương
3 chương