Đấu La Đại Lục 2
Chương 607 : Long Hoàng chấn Vực giới (hạ)
Mặc dù Tử Linh Hải chỉ có đường kính mười thước, Vương Tiểu Lỗi cũng thối lui đến biên đài thi đấu nhưng khi tiến vào đó Bối Bối lập tức cảm giác toàn thân rét run. Tiếng gầm rú thê lương khiến linh hồn hắn bất ổn,phảng phất như muốn thoát ra ngoài.
Sương giá tà ác điên cuồng xâm nhập ào thân thể của hắn, muốn đem thân thể và linh hồn hắn đông lại. Tốc độ của Bối Bối quả thật bị chậm lại, lôi điện trên người cũng nhanh chóng đối chọi với Tà Ác Sương Giá nhưng hắn vẫn lâm vào trạng thái di chuyển khó khăn.
- Khặc khặc khặc!- Vương Tiểu Lỗi cười, tiếng cười của hắn tựa như tiếng quạ khóc đêm khiến người ta sởn cả gai ốc:
- Đồ đần, sai lầm lớn nhất của ngươi chính là tiến vào Tử Linh Hải của ta. Hưởng thụ đi, Tử Linh Hải Tử Vong Điêu Linh.
Vừa nói hai tay hắn đột nhiên giơ lên cao, một đám khí màu tím đen thoát ra khỏi thân thể hắn rồi nhanh chóng lan ra mọi ngóc ngách của Tử Linh Hải. Hơi thở chết chóc khủng bố điên cuồng bao trùm lấy Bối Bối.
Trước đây Vương Tiểu Lỗi đã dùng một chiêu này đồng thời đánh chết hai cường giả cấp bậc Hồn Thánh khiến họ trở thành chủ hồn cho Tử Vong Tiên. Hắn chờ mong Bối Bối chết dưới tay hắn, sau khi linh hồn tràn đầy quang minh và phá tà lực của Bối Bối bị Tử Vong Tiên của hắn chiếm lấy, Tử Vong Tiên sẽ biến hóa thành hình dáng gì? Có lẽ sau này sẽ không còn sợ thuộc tính quang minh nữa.
Hôm nay mây đen giăng đầy trời, đối với Tà hồn sư như bọn hắn thì đây quả thực là một lợi thế. Nhất là đối với Vương Tiểu Lỗi, nếu là ngày có ánh nắng mặt trời rực rỡ thì thực lực của hắn sẽ giảm đi rất nhiều, thậm chí không thể đại biểu chiến đội xuất chiến mà chỉ có thể làm độ viên dự bị.
Mà lúc này, hắn tin tưởng bản thân mình vô cùng cường đại. Trong đầu hắn dường như đã mường tượng ra hình ảnh Bối Bối hóa thành một bộ phận của Tử Vong Tiên.
Thân là một Tà hồn sư có lực lượng mạnh mẽ, Vương Tiểu Lỗi có nặng lực phán đoán rất mạnh. Hắn có thể dễ dàng đoán được Long Hoàng Phá Tà Liệt của Bối Bối không thể sử dụng liên tục. Dùng tinh thần dung nhập hoàn toàn vào hồn kỹ há có thể đơn giản? Hắn ta đã dùng trong cuộc chiến trước, nếu giờ muốn dùng tiếp thì tối thiểu phải nghỉ ngơi trong chốc lát mới được. Đã không có uy năng của Long Hoàng Phá Tà Liệt, hồn kỹ thứ sáu thi triển trong hồn kỹ Tử Linh Hải thành Tử Vong Điêu Linh của hắn, hắn ta lấy gì mà ngăn cản?
Từ trong mắt Bối Bối, Vương Tiểu Lỗi thậm chí còn thấy được sự sợ hãi, linh hồn chi hỏa của hắn đã dao động.
Nhưng mà ngay sau đó Vương Tiểu Lôi lại thấy Bối Bối nở nụ cười, một nụ cười lạnh lùng mà khinh thường. Tuy rằng Bối Bối có vẻ bề ngoài ôn hoàn nhưng khi đối mặt với kẻ địch hắn vĩnh viễn mang theo sự kiêu ngạo. Sự cố chấp kia của hắn khiến khí thể của hắn tăng lên đến đỉnh điểm, đây mới là bản chất của Quân Lâm Thiên Hạ.
Nếu sự sợ hãi xuất hiện trong lòng hắn thì hắn dựa vào cái gì để khống chế Quân Lâm Thiên Hạ đây?
Thân thể Bối Bối thoáng trầm xuống giống như cả người co rút lại một chỗ. Cùng lúc đó đám sương màu đen bay lên, ánh sáng vàng kim chói mắt mãnh liệt tràn ra khỏi người hắn.
- Gào!- Tiếng long ngâm to rõ vang lên, Quang Minh Thánh Long đột nhiên tiến vào thân thể Bối Bối. Chỉ thấy toàn thân Bối Bối được bao trùm lên một tầng kim giáp vàng óng, cả người hắn cũng theo đó mà bắn ra như chớp.
Trước kia dù có hư ảnh Quang Minh Thánh Long nhưng hắn vẫn ở hình dạng con người, nhưng lúc này quả thực hắn đã trở thành Quang Minh Thánh Long chân chính. Trong quá trình xông về phía trước Quang Minh Thành Long bắt đầu xoay tròn với tốc độ cao, sau đó hoàn thành một đầu rồng khổng lồ. Chỉ có đầu rồng chứng tỏ Bối Bối còn chưa tiến vào cảnh giới Vũ hồn chân thân. Nhưng chính vì sự xuất hiện của đầu rồng này khiến vị Quốc sư thần bí đang ngồi trên đài hội nghị kia đứng bật lên.
Đầu rồng vàng kim cao quý, lãnh ngạo mang theo khí thế quân lâm thiên hạ. Quang Minh Thánh Long mạnh mẽ, bộc phát!
- Long... Hoàng... Chấn... Vực... Giới- Quốc sư thần bí nhả ra từng chữ khi Bối Bối thi triển hồn kỹ này.
Trên mặt đất đài thi đấu xuất hiện một vầng sáng vàng kim có đường kính đạt tới ba mươi mét, vầng sáng này hoàm toàn bao trùm lấy Tử Linh Hải. Trung tâm vầng sáng chính là đầu rồng khổng lồ kia, mà trong vầng sáng từng đầu Hoàng Kim Thánh Long như ẩn như hiện. Trong quá trình đó Tử Linh Hải như muốn ngưng trệ, Tử Vong Điêu Linh đang tràn ra cũng chậm lại. So với hồn kỹ tà ác của Vương Tiểu Lỗi thì hồn kỹ Bối Bối thi triển ra càng huyễn lệ chói mắt.
Hơn mười đầu Hoàng Kim Thánh Long hiện lên trong vầng sáng, lúc này Vương Tiểu Lỗi hoảng sợ phát hiện bản thân hắn không thể làm được bất cứ điều gì. Một cảm giác sợ hãi khó nói thành lời xuất hiện trong đầu hắn. Thấn chí Tử Vong Điêu Linh và Tử Linh Hải đã thoát khỏi khống chế của hắn. Hắn chỉ cảm thấy linh hồn mình dường như đang thăng hoa, không gian xung quanh biến thành một màu vàng mờ mịt.
Từng đầu Hoàng Kim Thánh Long xuất hiện xong cũng không có hành động gì khác, giống như những bức tượng điêu khắc dừng giữa không trung.
- Gào!- Đầu rồng khổng lồ tại trung tâm ngâm lên.
Giống như nhận được mệnh lệnh, tất cả Quang Minh Thánh Long đồng thời phát ra đòn tấn công chí mạng. Chúng hóa thành từng tia chớp vàng kim tung hoành ngang dọc. Trong chốc lát, Tử Linh Hải cùng Tử Vong Điêu Linh bị thiên địa chính khí do Quang Minh Lôi Đình ngưng tụ từ đầu rồng xé cho nát bấy, hơn nữa tất cả đều tập trung về Vương Tiểu Lỗi.
- Oành, oành, oành...
Tiếng nổ vang vọng đài thi đấu, chỉ ba lần Tử Vong Thủ Hộ trên người Vương Tiểu Lỗi đã vỡ nát.
Lúc này Bất PháĐấu La Trịnh Chiến mới phản ứng lại, muốn đi lên cứu viện. Nhưng đúng lúc này vầng sáng vàng kim trên mặt đất chợt phát ra cường quang, một cột sáng kim sắc có đường kính ba mươi mét phóng thẳng lên không trung. Cho dù là Trịnh Chiến thì trong giây khắc này cũng không thể nhảy vào đó. Khi ông đụng vào cột sáng này toàn thân cũng bị lôi điện vàng kim vây quanh, phải sử dụng Hồn Đạo Khí phòng ngự để ngăn cản nhưng vẫn di chuyển khó khăn.
Cột sáng vàng kim này duy trì không đến hai mươi giây thì bắt đầu yếu dần rồi chậm rãi tiêu tán. Trên bầu trời, hư ảnh Quang Minh Thành Long như ẩn như hiện, hơn mười đầu Quang Minh Thánh Long dường như đã phi thăng đi mất.
Long Hoàng Chấn Vực Giới, hồn kỹ cường đại do Long Thần Đấu La Mục Ân sáng tạo ra. Lực lượng phá tà chuyên khắc chế Tà hồn sư.
Long Hoàng Chấn Vực Giới cùng Long Hoàng Phá Tà Liệt là hai tuyệt kỹ năm đó giúp Mục lão thanh danh, không biết đã đánh chết không biết bao nhiêu Tà hồn sư. Khiến cho Tà hồn sư nghe thấy mà sợ.
Mà giờ khắc này Bối Bối cũng dùng chính thủ đoạn như vậy, kế thừa y bát tổ tiên.
Thân thể Vương Tiểu Lỗi biến mất, hắn biến mất so với Cát Lợi còn yên tĩnh hơn, thậm chí không một ai thấy hắn biến mất như thế nào. Cột sáng vàng kim biến mất thì người hắn cũng không còn, ngay cả một chút cặn bã cũng không để lại.
Toàn trường lâm vào yên tĩnh, Bối Bối dùng biểu hiện cường thế của mình trước sau đánh chết hai tên Tà hồn sư cấp bậc Hồn đế. Ở thời điểm này đã không còn ai hô tên Vương Thu Nhi là hồn sư có võ hồn Long mạnh nhất trong giải đấu này rồi. Ít nhất trước khi nàng có thể chiến thắng Bối Bối thì sẽ không có ai dám nói như vậy.
Ngọc Thiên Long cũng hoàn toàn ngây dại, cùng là Long hồn sư, cùng có được vũ hồn Lam Điện Phách Vương Long hắn mới hiểu rõ thực lực Bối Bối bày ra mạnh mẽ đến chừng nào. Lực lượng kia thậm chí đã vượt qua uy năng hồn kỹ cường đại của Hồn thánh. Hắn biết rõ mình không phải là đối thủ của Bối Bối, thật sự không phải. Về phần Vương Thu Nhi, điều này cũng rất khó nói. Rốt cuộc Đường Môn đến từ đâu, sao có thể mạnh đến mức kinh người như thế?
Bối Bối dần hiện ra giữa trung tâm vầng sáng đang nhạt dần, sắc mặt hắn có chút tái nhợt nhưng lưng vẫn đứng thẳng, sống lưng thẳng tắp. Bất kể hơi thở hỗn loại hay sắc mặt không tốt đều không ảnh hướng đến ý chí kiên định trong mắt hắn.
Thắng, đúng vậy, hắn lại thắng. Liên tục hai trận, giết hai người, khiến tất cả người xem vì hắn mà sôi trào, hoan hô, ủng hộ.
Phá Tà, đây chính là nặng lực Quang Minh Phá Tà của hắn.
Mặc dù bất cứ Hồn đế nào cũng có thể sử dụng hồn kỹ thứ năm và sáu đồng thời, nhưng với hắn, khi sử dụng lượng tiêu hao lớn như thế trước nay chưa từng có. Bối Bối im lặng đứng tại nơi đó, thật vất vả hô hấp mới hồi phục một chút. Tay phải hắn chậm rãi nâng lên chỉ về khu chờ chiến của Thánh Linh tông. Vị trí ngón tay chỉ đến chính là vị trí của Đường Nhã đang ngồi đầu tiên trong khu chờ chiến.
Đường Nhã có vẻ như bị chọc giận, nàng đột nhiên đứng lên dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn Bối Bối. Mặc dù có áo choàng đen rộng thùng thình che đậy nhưng vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén vẫn xuyên qua vòng bảo hộ đang dần hạ xuống trên đài thi đấu chiếu thẳng vào người Bối Bối.
- Trận đấu vòng loại cá nhân thứ hai, Đường môn thắng- Khi nói ra mấy chữ này ngay cả bản thân Bất Phá Đấu La Trịnh Chiến cũng cảm thấy khó tin.
Hai trận đấu, ai có thể nghĩ rằng Đường môn vượt lên dẫn trước?
Bối Bối thở sâu chậm rãi thả tay xuống, xoay người mang sắc mặt hờ hững đi đến trung tâm đài thi đấu, chậm rãi đi đến trước mặt Bất Phá Đấu La, lại lấy ra Bình Sữa của mình rồi im lặng đứng tại chỗ khôi phục hồn lực.
Đường Nhã xoay người nhìn về khu nghỉ ngơi.
Khiếp sợ trong mắt Hạt Hổ Đấu La Trương Bằng dần dần biến mất. Ngay trước lúc Bối Bối bộc phát phóng ra Long Hoàng Chấn Vực Giới ông dường như nhìn thấy Long Thần Đấu La Mục Ân cường hoành áp chế mình, sợ hãi chính vì vậy mà đến. Y bát của Long Thần Đấu La vẫn còn truyền xuống dưới, may mắn tên oắt con này còn chưa thật sự trưởng thành.
Nghĩ tới đây ánh mắt Trương Bằng càng phát ra sự lạnh lẽo, ông ta gật đầu với Đường Nhã.
Đường Nhã gật đầu, mũi chân điểm xuống đất phóng thẳng lên đài thi đấu, thân thể mềm mại tự nhiên bước lên đài thi đấu, đồng thời vung áo choàng đen trên người nàng lên.
Khán giả đang hoan hô chợt yên tĩnh, nhưng ngay một khắc sau ánh mắt họ cũng tràn đầy kinh ngạc.
Đường Nhã lên đài, bọn họ đang nghĩ không biết tên quỷ xấu xí nào của Thánh Linh tông xuất hiện. Nhưng trước mắt bọn họ lại là một thiếu nữ tuyệt sắc có làn da trắng nõn, ánh mắt tản ra ánh sáng màu lam rực rỡ.
So với mấy năm trước Đường Nhã đã trầm ổn hơn rất nhiều, dáng người cao hơn một chút, đồng thời cũng càng thêm đầy đặn, đã có dáng vẻ của một đại cô nương rồi. Dung nhan tuyệt sắc mang theo sự lạnh lùng, chậm rãi đi về phía Bối Bối.
Truyện khác cùng thể loại
746 chương
97 chương
624 chương
108 chương
677 chương
87 chương
2 chương