Sau ngày ông chú đi tù, ông bà tôi có vẻ trầm lặng hơn. Nhưng tôi biết, một thời gian sau họ sẽ lấy lại thăng bằng. Dù sao năm năm trong tù, cũng chẳng khác gì năm năm bỏ nhà đi của gã. Cơ bản, ông bà cũng không thể biết được tin tức gì của gã, trừ những lần trở về chớp nhoáng. Vừa bước vào nhà, bà tôi đã lên tiếng: “Có bạn con ghé qua đấy. Đang đợi con trong phòng”.  Lại đứa nào bỏ nhà đi nữa đây? Trừ một phòng ông bà vẫn để cho ông chú tôi thì nhà còn lại hai phòng trống. Lâu lâu lại có vài người bạn đến để trải nghiệm cuộc sống bình dị. Dịch vụ này nghe thì lạ lạ nhưng nói trắng ra chỉ là thuê phòng, rồi sống và sinh hoạt cùng gia đình tôi để hiểu một thường dân phải tự làm, tự chăm sóc, tự lo hết mọi thứ là thế nào.  Thay vì đi du lịch nước ngoài, đi trải nghiệm cuộc sống sang chảnh thì sống một ngày bình dân cũng là một kiểu trải nghiệm thú vị. Ai cũng có cách để cân bằng cuộc sống, và đấy là cách đám bạn quen được chiều chuộng của Nick muốn trải qua một lần. Đợt vừa rồi có hai đứa vừa trả phòng. Chúng sống nửa tháng, nếm mùi tự dọn phòng, tự nấu nướng, tự rửa chén, trồng rau, nuôi gà… rồi ra về với nụ cười trên môi, còn bảo là “Bao giờ chán quá sẽ đến đây nữa”. Thú thật, “chịu đựng” được nửa tháng đã là giỏi. Từ nhỏ sinh ra đã ngậm thìa vàng, mọi thứ đều có người hầu kẻ hạ, tự làm mọi thứ một mình vô cùng khó khăn với tụi nó. Nhưng… bạn bè của Nick, không hẳn chỉ là “phá gia chi tử”. Vừa thay dép đi trong nhà, tôi vừa suy nghĩ mien man. Mở cửa phòng thì nhận ra người đang quay lưng lại là Shiron – phó bang, đồng thời là kẻ đơn phương Nick.  Nghe bảo ngày xưa, hắn vì thích Nick, muốn tiếp cận mà không ngại chịu đấm ăn xôi để vào bang. Được cái hắn học võ từ nhỏ lại thêm đầu óc thông minh, nên nhanh chóng trở thành trợ thủ đắc lực của Nick. Nếu Ken là tả tướng thì hắn là hữu tướng, chẳng kém cạnh gì. Nhưng tôi không thích hắn, ai lại đi thích tình địch của mình cơ chứ. Và ngược lại, hắn cũng chả ưa gì tôi. Lần nào tôi xuất hiện thì vẻ mặt cũng hắn cũng như bị tôi ăn hết của, y như đưa đám. Dù không cạnh khóe tôi, nhưng luôn tìm cách ly gián tôi và Nick. Sao hôm nay, hắn lại xuất hiện ở đây nhỉ? “Anh đến đây làm gì?” Chào hỏi gì tầm này. Trước giờ chúng tôi chả có cái lễ nghĩa đó. Shiron quay lại, “Nghe đâu nhà cô có dịch vụ ‘trải nghiệm cuộc sống bình dân’, tôi muốn thử ấy mà” – Shiron cười mỉa mai. Tôi cười xùy, “Dịch vụ cũng bình thường thôi, nhưng sợ anh không thích hợp. Ai lại muốn sống cùng mái nhà với tình địch của mình chứ!” Nghe đến chữ “tình địch” thì nụ cười mỉa của Shiron tắt phụt.  “Sao cô biết?” “Anh nghĩ chuyện này không ai biết sao?” Shiron im lặng né tránh ánh mắt của tôi. “Nick có biết không?”  Tôi im lặng một phút như để tìm kiếm câu trả lời rồi lên tiếng: “Không rõ. Nhưng Nick không muốn mất một người bạn như anh”. Shiron chưa hết bàng hoàng nhưng rất nhanh lấy lại vẻ mặt trấn định ban đầu. Hắn hít một hơi thật sâu rồi nhìn vào mắt tôi. “Nghe nói Nick trở về rồi. Có liên lạc với cô không?” Đến lượt tôi há hốc mồm. Tất nhiên là tôi chẳng biết gì cả. Nhìn vẻ mặt của tôi chắc Shiron cũng đoán được câu trả lời nên nói tiếp. “Hóa ra cô cũng chẳng hơn gì tôi. Thôi tôi về đây”. Hắn bước nhanh qua tôi và rời khỏi phòng, ngay lập tức, tôi gọi giật lại, “Nói tôi biết, rốt cuộc là thế nào? Nick về thật à?” Shiron cười mỉa mai và liếc nhìn tôi với vẻ thương hại. “Tôi chỉ nghe nói thôi, còn thực hư thế nào thì cô tự tìm hiểu đi”. Nói xong câu này thì hắn rời đi. Tôi nghe loáng thoáng tiếng hắn chào ông bà nội ra về. Ông bà tôi cũng lịch sự chào lại, còn đưa hắn ra tận cửa. Đầu tôi giờ ong ong cả lên. Nick trở về thật sao? Tôi chẳng nghe bất kỳ tin tức nào cả. Nếu thật sự anh trở về, tại sao không liên lạc với tôi? Hay anh còn đang bận rộn việc gì mà chưa xuất hiện? Tôi lập tức gọi cho Ken, nếu nói tôi không hy vọng thì là tôi nói dối rồi.  “Alo” - Đầu bên kia tiếng Ken trả lời. “Nick trở về. Anh có biết không?” – Giọng tôi như lạc đi. “Em khóc đấy à?” “Trả lời em đi!” – Tôi quẹt nước mắt và hít mũi. Tất nhiên là tôi đang khóc rồi. Một phần vì ấm ức. Nếu thật sự Nick trở về tại sao không liên lạc với tôi. “Thằng Shiron báo em đúng không?” – Ken có vẻ biết rõ. “Vậy là Nick thật trở về? Sao anh không nói với em?” – Tôi như hét lên. “Bình tĩnh nào. Em thừa biết là thằng Shiron không thích em mà. Không lẽ em tin nó?” “Vậy việc như thế nào?” “Chuyện thế này nè…” Cái vận chó má gì đang đeo theo tôi thế này? Hóa ra lũ đàn em Shiron nhìn thấy một người giống Nick. Rồi bọn họ tưởng là Nick nên đeo bám tìm hiểu. Không ngờ trái đất tròn quá, đó là Alex – đối tác của tôi.  Shiron vì muốn tôi khó chịu mà cất công đến tận nhà để thông báo cái tin này. Hắn vẫn luôn đổ lỗi và bảo rằng tôi chính là nguyên nhân mà Nick biến mất. Không lúc nào mà hắn không tìm cách làm khó và khiến tôi buồn bực. Nếu tôi không biết Alex từ trước thì thể nào cũng sẽ tin đó là Nick và đi tìm. May mà Ken đã âm thầm tìm hiểu rồi. Hóa ra Alex trước giờ ở nước ngoài, vừa về thành phố M mấy tháng nay, đồng thời làm việc cho công ty của bà chị. Hèn gì lúc trò chuyện tôi thấy khẩu âm của cậu ấy hơi lơ lớ, còn tưởng đâu là dân di cư từ vùng khác đến.  Đúng là Shiron hận tôi thấu xương nên mới muốn tôi sống khó chịu đây mà. Tôi tiếp tục trò chuyện với Ken, dằn lại cơn buồn bực trong lòng. “Trái đất thật tròn, em quen Alex. Cậu ấy là khách hàng của em.” “Hahaha… thế em định làm gì?” Ken có vẻ hứng thú chờ đợi. “Shiron yêu Nick và vẫn luôn đổ lỗi cho em vì đã để Nick bỏ đi, dù rằng chúng ta đều không thật sự biết được nguyên nhân do đâu.”  Đầu dây bên kia là một khoảng im lặng. “Anh không ngờ là Shiron lại có tình cảm như thế với Nick. Anh luôn có cảm giác là lạ khi nhìn thấy hai người, hóa ra là thế.” “Em không sao rồi. May là em đã gặp qua Alex. Em cũng không phải dạng phụ nữ mù quáng.” "Vậy anh cúp máy đây. Nếu có tin tức gì, anh sẽ báo em biết.” Nhiều năm chờ đợi, hẳn Shiron cũng khó chịu không kém gì tôi. Tình yêu không thể xác định ai đúng, ai sai. Nhưng duyên phận thì phải đúng người. Tôi nghĩ cả đời này Shiron không thể có được Nick thì cũng chẳng muốn ai có được Nick. Tôi thở dài một hơi. Biến động nho nhỏ trưa nay làm tôi chẳng còn tâm trạng để làm gì cả. Có lẽ tôi nên đi dạo một chút.