Có đôi khi những kí ức đau thương lại thay phiên nhau tìm đến nhỏ trong những cơn mơ : Sự ra đi đột ngột của mẹ,sự chịu đựng,đau đớn khi bị bạn bè bắt nạt,sự khinh bỉ của hai người dì.Tất cả cứ bủa vây lấy nhỏ.Nhỏ run người,vơ tay loạng xoạng như thể tìm kiếm sự bám víu của ai đó. Vô tình mẹ cậu đi ngang qua,bà ngạc nhiên khi thấy hành động lạ thường của nhỏ.Cảm thấy bất an,bà gọi tên cô: -"Nấm à,con ngủ chưa,cô...cô vào với con có được không?" *Không tiếng trả lời* Sự bất an ấy cứ ngày càng dâng lên,nó như gọi núi lửa càng ngày càng phun trào trong lòng bà.Giờ đây,từng lời nói của vị bác sĩ lại vang vọng khắp tâm trí: "Cháu sẽ hay đau đầu và mất kí ức ở thì hiện tại trong vài tiếng.Sau đó cô bé trở lại bình thường và không nhớ những gì xảy ra trước đó.Và có thể bé sẽ hay gặp ác mộng vào mỗi đêm. Mong bà chú ý" Bà phát hoảng,thật sự phát hoảng,vội chạy vào phòng lay gọi cô dậy: -"Nấm à,Nấm...tỉnh lại đi con,tỉnh lại đi nào" -"Mẹ...mẹ đừng...đừng đi.Con...con nhớ mẹ.MẸ"-Tiếng "MẸ" cô kêu thất thanh rồi bừng tỉnh.Người cô túa mồ hôi như tắm.Cô hoàn toàn không nhớ mình đã thấy gì.Nhưng nó có vẻ làm cô khó chịu. Nhỏ ôm lấy bà.Ở bà luôn có sự ấm áp dịu dàng của mẹ.Nhỏ thèm được mẹ ôm mỗi tối khi ngủ,được nghe mẹ kể truyện cổ tích cho nhỏ nghe.Nhỏ thèm nghe tiếng mẹ gọi,... Nhiều lắm nhưng mà mẹ nhỏ đang ở trên bầu trời đầy sao kia.Nhỏ khóc rồi ôm bà thật chặt. Vô tình Chan nhà ta nhìn thấy được.Sự ghen tức dồn nén bao lâu giờ chuẩn bị bùng phát.Chuyện là Chan cảm thấy khát nước nên đành lết thân vàng ngọc của mình xuống nhà bếp.Vô tình cảnh tượng này lọt vào mắt cậu.Mẹ cậu chưa bao giờ ôm cậu khi ngủ.Vậy mà...vậy mà mẹ lại ôm nhỏ.Còn nhỏ,cái mặt đang ngủ trông đáng ghét làm sao.Cậu giận.Nhưng biết làm sao giờ.Khi tình thương của mẹ đã không còn dành cho cậu trọn vẹn nữa.Tình thương của mẹ đã dành cho ai đó hơn cậu.Và ai đó không phải ai khác mà là con nhỏ đáng ghét kia Tách...tách.Từng giọt nước mắt rơi xuống.Chan khóc.Cậu tự nhủ là sẽ không bao giờ khóc từ khi ông cậu qua đời-Người mà cậu yêu quý nhất.Nhưng giờ đây,cậu lại khóc.Nhưng đó là giọt nước mắt ghen tị.Cậu ghen tị với nhỏ.Tại sao nhỏ chỉ là người ngoài mà mẹ lại thương cậu như thế.Không thể thế được.Cậu chạy nhanh lên phòng.Khóa trái cửa lại,cậu lục trong balo một bộ trang phục hoá trang hình mặt quỷ.Cậu quyết định dọa nhỏ một vố.Thay bộ trang phục xong,cậu nhìn thử vào gương còn muốn té xỉu.Trong gương là khuôn mặt xấu xí dữ tởn đậm chất dã thú.Đã thế còn có mái tóc phía sau nữa.Nhìn mà khiếp.Chắc chắn nhỏ đáng ghét đó sẽ sợ cho coi.Hahaha Sau khi chắc chắn Nấm đã ngủ.Bà vội đặt em xuống giường,nhìn con bé hồi lâu rồi bà thì thầm: - "Ngủ ngoan con nhé.Mẹ của con luôn bên cạnh và che chở cho con.Mạnh mẽ lên nào cô gái nhỏ".Rồi bà đặt lên trán cô một nụ hôn khẽ. Sau khi biết chắc mẹ mình đã rời khỏi phòng.Cậu nhè nhẹ bước vào phòng của nhỏ.Nhìn khuôn mặt nhỏ đang ngủ mà phát ghét.Cậu khều nhỏ-nhỏ vẫn ngủ.Cậu khều lần nữa-nhỏ vẫn ngủ.Cậu khều nó gần nửa tiếng mà nó vẫn còn ngủ. -"Con này nhìn tướng ốm yếu vậy mà ngủ kinh" Lắc đầu than thở.Cậu tìm cách khác.Cậu bấu nhỏ một cách đau điếng,nhỏ nhăn mặt.Nhỏ bắt đầu mở mắt thì -"Aaaaaaaaaaaaaaaa Ma.Ma gì mà vận đồ siêu nhân dậy.huhu" "Oái,con này tinh nhỉ.Mình phải dọa lẹ không thì lộ."-Suy nghĩ đi đôi với việc làm.Cậu giơ tay lên dọa -"Ta là ma đây,ma đây,ta sẽ giết ngươi,giết ngươi" -"Đừng...đừng giết ta,mi...mi giết cái tên đáng ghét trên đấy đấy.Tha cho ta đi.Huhu"-Nấm rúc toàn thân nhỏ bé của mình vào trong tấm chăn bông kia "Grrrrr,con chết bầm này,dám trù ta chết.Được rồi,ta sẽ cho mi biết tay" -"Tên đáng ghét mà ngươi nói ta đã tha cho hắn.Vì hắn không thơm ngon bằng ngươi,mau theo ta về diêm phủ." -"Oa...tên trên đó vừa trắng lại vừa béo.Vậy mới thơm ngon,ta ốm nhom mà còn đen xì nên không thơm ngon đâu.huhuhu.Tha cho ta đi mà" -"Style của ta không thích mập.Mở nhiều béo không thích,mà ta mập rồi,không cần mở.Mau theo ta về lẹ lên." Cậu tiếng lại gần hơn,Nấm càng sợ.Đó giờ cô chỉ nghe là ma mặc đồ trắng mà sao con ma này lại mặc đồ siêu nhân chứ.Chắc là ma trẻ con.Mà có là ma gì đi chăng nữa cô cũng sợ.Huhuhu.Mau đi đi mà. Về phía cậu,thấy nhỏ run rẩy trong cái chăn doraemon ấy mà cũng thấy tội.Nhưng ai bảo nhỏ dành mẹ với cậu chi.Cho đáng đời.Dọa nhỏ thêm một xíu nữa rồi về phòng ngủ.Chắc chắn mai sẽ có trò vui để vui cho xem mà thôi.Rồi cậu từ từ chìm vào giấc ngủ với nụ cười mãn nguyện.Có lẽ đây là ngày hạnh phúc và tuyệt vời của cậu...