Dấu Cắn - Khúc Tiểu Khúc Full
Chương 94 : Kết Thúc (1)
Editor: Yyan
Beta: LinhNhi
Lúc trở về, Tần Lâu đi qua tổ làm việc của trợ lý thư ký, chỉ có Tống Thư với An Hành Vân ở lại. Hôm nay vốn theo quy định là An Hành Vân và Hứa Giai Giai trực, chẳng qua sáng nay xảy ra chút ngoài ý muốn.
Sau khi Tần Lâu từ tầng 23 xuống thì chuyện đầu tiên làm đó là gọi Hứa Giai Giai vào phòng làm việc, liệt kê lại từng sai phạm của cô ấy từ lúc bắt đầu vào làm, sau đó dứt khoát đem người đuổi đi.
Tống Thư từ chỗ của An Hành Vân biết được liền lập tức chạy đến, nhưng chỉ đến kịp lúc Hứa Giai Giai đang khóc đến hoa lê đái vũ* ở trong thang máy đi ngang qua nhau.
*hoa lê đái vũ: Miêu tả sự kiều diễm của con gái.
Cô gái nhỏ ở trước mặt cô che giấu lâu như vậy, cuối cùng trước khi đi còn cho cô một ánh mắt vô cùng oán giận, chắc là đem kết quả này đổ lên người cô rồi, điều này làm cho Tống Thư có chút tiếc nuối.
Cô vẫn là thích kiểu kết cục trước sau vẹn toàn, cho nên mới từ lúc bắt đầu liền giờ vờ không nhận ra những khác thường kia của Hứa Giai Giai.
Đối với sự kiện khai trừ không có ở trong kế hoạch này, Tần Lâu đưa ra giải thích là đã thúc đẩy toàn bộ đến bước cuối cùng rồi, anh ấy bắt buộc phải cam đoan sự trong sạch cho đội ngũ Cách Mạng.
Người đã đi lo liệu từ chức rồi, Tống Thư biết nhiều lời cũng vô ích, chỉ có thể đành ngầm thừa nhận.
Lúc Tần Lâu đi qua, An Hành Vân đang trong tổ làm việc, dạy dỗ Tống Thư: "Ban giám đốc bên kia đem cái đinh này chôn lâu như vậy, cho dù có hoảng sợ đến đâu thì chúng ta cũng chịu đựng đến tận bây giờ rồi. Vốn dĩ nói không chừng còn có thể phát huy chút tác dụng khác. Kết quả cô liền để mặc anh ta tùy tiện nhổ ra như vậy sao?"
"Dì An, dù sao thì anh ấy mới là tổng giám đốc"
"Cậu ta là tổng giám đốc cũng không được, cậu ta chơi đùa, cô cũng cùng cậu ta chơi đùa sao? Cậu ta hai mươi bảy tuổi hay sáu bảy tuổi, cô thế nào mà còn phải dỗ cậu ta như trẻ con, nuông chiều cậu ta như vậy?"
Tống Thư giúp Tần Lâu nói tốt: "Trên đại cuộc Tần Lâu vẫn luôn có cân nhắc, có một số chuyện vẫn luôn nhịn đến bây giờ. Hôm nay đến vòng cuối cùng rồi, tùy hứng chút liền buông tha chút?"
"... Cô này"
An Hành Vân nhìn Tống Thư chỉ tiếc rèn sắt không thành thép*: "Tính khí của cậu ta chính là trừ cô ra liền không có người nào có thể giữ chặt được, ban đầu tôi còn trông chờ về sau có cô, cậu ta có thể thu liễm lại một chút. Hiện tại xem ra cô rõ ràng chính là nối giáo cho giặc, nếu cứ tiếp tục như thế, tôi thấy cậu ta trái lại là bị cô chiều hư rồi"
*rèn sắt không thành thép: ví với việc yêu cầu nghiêm khắc đối với người khác, mong muốn họ được tốt hơn.
Tống Thư mỉm cười không nói.
Tần Lâu đứng ở ngoài tổ làm việc nghe đến nhịn không nổi nữa rồi, anh dơ tay gõ rồi đem cửa của tổ làm việc mở ra.
Tống Thư cùng An Hành Vân nghe thấy âm thanh liền quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông mà một giây trước các cô còn đang thảo luận hiện tại đang đứng dựa vào cửa bộ dạng cười uể oải, trong đôi mắt dấu chút nóng nảy tàn ác.
"Trợ lý An, sau lưng bàn luận về giám đốc của chính mình có phải là không tốt lắm không?"
Biểu tình của An Hành Vân bình tĩnh, nhìn thấy Tần Lâu đều lộ ra cảm xúc gì đó, giọng nói cũng đúng mực*: "Cho dù là đang ở trước mặt Tần tổng ngài, những lời này tôi cũng có thể nói ra miệng, cho nên không phải là bàn luận sau lưng"
*đúng mực: không tự ti cũng không kiêu ngạo.
Tần Lâu nhíu mày, muốn nói gì đó, vẫn là nén lại.
An Hành Vân thế mà không cho anh mặt mũi, mí mắt vừa giương lên, ánh mắt giống như không hề bận tâm*: "Tần tổng có muốn nghe lại từ đầu một lần nữa không?"
*không hề bận tâm: giếng cạn không có sóng( đối với ảnh hưởng bên ngoài không hề có phản ứng.
"... Không cần"
An Hành Vân cùng Bạch Tụng là nhân viên cùng thời kỳ, được cho là nhân vật kỳ cựu của công ty rồi. Hơn nữa năng lực làm việc quả thật rất mạnh, có bà ấy ở tổ trợ lý thư ký có thể giúp Tần Lâu giảm bớt không ít lượng công việc, cũng là vì điểm ấy, một người già không hợp với tính cách của Tần Lâu như vậy, có thể ngồi vững ở trên vị trí trợ lý đặc biệt
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Chẳng qua trước kia Tần Lâu cũng không có nghe lời như vậy, nhiều nhất là cùng An Hành Vân duy trì khoảng cách nước sông không phạm nước giếng, chỉ là từ lúc Tống Thư ở chỗ nào biết được An Hành Vân là bạn cũ của Bạch Tụng, lại cũng xem là ân nhân cứu mạng năm đó của Tống Thư, cho nên hiện tại Tần Lâu mới đối với bà ấy xem như là có chút tôn trọng.
Vốn là Tần Lâu nghĩ giúp tiểu vỏ trai nhà mình bị đối xử bất công khó có được đụng phải vách tường, đứng ở cạnh cửa cũng không nói chuyện, liền yên tĩnh mà nhìn Tống Thư.
Tống Thư đã quen anh không biết xấu hổ như vậy, An Hành Vân lại chịu không nổi. Khó có được bà ấy có nhiều chút biểu tình, nhíu mày quay đầu qua nhìn Tống Thư: "Có phải cậu ta có chuyện?"
Lúc này Tống Thư đặc biệt không cho mặt mũi, khóe miệng hơi nhếch lên, giọng điệu lại thản nhiên nói: "Nếu anh ấy có chuyện quan trọng sẽ trực tiếp mà nói ra, lúc tìm không được viện cớ mới như thế"
An Hành Vân trầm mặc vài giây, thật sự bị kinh ngạc đến ánh mắt của bản thân chán ngấy xiêu vẹo. Bà ấy đưa tay đem ghi chép tay của Tống Thư với án kiện tài chính bản dự thảo pháp luật ví dụ thực tế tương tự năm đó cầm lấy xuống, chỉ ra ngoài cửa.
"Vậy cô cũng đem người dắt về đi, đừng để cậu ta ở chỗ này cản trở"
"..."
Bề trên lên tiếng, Tống Thư chỉ có thể đứng dậy, đi đến bên cạnh đem ý của người nào đó, dắt tổng giám đốc trở về phòng làm việc.
-----
"Sở Hướng Bân đi rồi?". Tống Thư đóng cửa phòng làm việc của tổng giám đốc, lúc quay người hỏi Tần Lâu.
"Chưa". Tần Lâu mở miệng, đứng ở bên cạnh chờ cô: "Đưa đến chỗ thang máy, vừa vặn gặp được Loan Xảo Khuynh lên đây"
Tống Thư ngẩn ngơ: "Sau đó?"
"Anh bảo hai người họ từ từ nói chuyện"
"... Anh liền đem bọn họ vút ở chỗ kia, một mình trở về?"
"Ừ"
"Vậy anh có hay không cùng Xảo Xảo nói rõ kế hoạch của chúng ta, hoặc là nói cho cô ấy Sở Hướng Bân thật ra là gián điệp hai bên, trước kia là cô ấy hiểu lầm cậu ấy?"
Tần Lâu thanh thản mà lắc đầu: "Không có"
Tống Thư: "..."
Tống Thư dở khóc dở cười: "Anh không sợ lát nữa Xảo Xảo ở thang máy đối với Sở Hướng Bân làm ra cái gì đó, gây nên thảm họa sao?"
"Cũng không phải là đối với anh, anh có gì mà phải sợ?"
"..."
Tống Thư hoàn toàn không còn lời gì để nói.
Hai người im lặng đối diện vài giây, Tống Thư không có biểu cảm mà xoa thái dương, quay mặt đi: "Thái độ thù địch của anh với Xảo Xảo là không thể tiêu tan sao?"
"Em mới biết sao?". Tần Lâu hừ cười ra tiếng: "Anh đối với tất cả sinh vật chỉ số IQ thấp kém có bản năng bài xích, với bọn họ không ở cùng trong một chủng gen, cũng không có cách nào giao lưu được"
"..."
"Hơn nữa, bắt đầu từ năm đó Loan Xảo Khuynh chiếm hơn nửa thời gian của em, anh cùng cô ta đã kết rõ là kẻ thù truyền kiếp rồi"
Cuối cùng Tống Thư không nhịn được cười: "Anh quá ngây thơ cũng quá mang thù rồi, Tần Lâu"
Tần Lâu đối với tất cả phán xét của Tống Thư từ trước đến giờ đều là vui vẻ tiếp nhận, lúc này nghe thấy cũng không phản bác, liền cam chịu nhận lời của cô, một bộ dáng cô cứ tùy tiện nói.
Tống Thư nghĩ, đối với năng lực cá nhân của Sở Hướng Bân vẫn là tương đối có tin tưởng. Loan Xảo Khuynh ngốc bạch ngọt* như vậy, ở đầu kia cất giấu tâm tư hồ ly ở trước mặt bá vương long khả năng có thể là bị lắc lư đến tìm không ra hướng bắc, cũng liền yên tâm một chút.
*ngốc bạch ngọt: là hình tượng nhân vật, chỉ người đơn thuần, đơn giản, không có quá nhiều tâm cơ.
Cô ngẩng đầu nhìn về phía Tần Lâu: "Anh với Sở Hướng Bân nói qua bồi thường rồi?"
"Ừ". Tần Lâu gật đầu, biểu cảm không đứng đắn mà lộ ra lười nhác: "Không phải là cho cậu ta Loan Xảo Khuynh sao?"
"... Tần Lâu!"
"Anh đã cho cậu ta cơ hội rồi, nếu như anh đoán không lầm, Sở Hướng Bân hiện tại ở trong thang máy tuyệt đối sẽ không cùng Loan Xảo Khuynh giải thích rõ ràng hiểu lầm"
Tống Thư sửng sốt: "Vì sao?"
"Áy náy". Tần Lâu cúi đầu mà phun ra câu này: "Đây thế nhưng là vũ khí sắc bén, đem nó cầm chắc, sau này Sở Hướng Bân mới có cơ hội chân chính để hoàn toàn bắt được ngốc bạch ngọt kia"
"Áy náy có thể được lợi dụng đến cái trình độ này?"
"Đương nhiên". Tần Lâu dựa đến cạnh tai Tống Thư, khàn giọng cười: "Dù sao... Con gái các em rất dễ dàng mềm lòng"
Lời của anh vừa nói xong, Tống Thư đã bình tĩnh mà dơ bàn tay trắng nõn đem khuôn mặt tuấn tú kia đẩy ra.
Tần Lâu cũng không ngoài ý muốn, tiếc nuối mà đứng thẳng người.
"Em là một ngoại lệ"
Tống Thư cười như không cười liếc nhìn anh, hơi nghiêm mặt: "Anh đến cùng là bồi thường gì cho Sở Hướng Bân? Công của cậu ấy trong chuyện này không thể không có, hơn nữa cũng thực sự là nhân tài hiếm có, em không cho rằng là anh sẽ không có hành động"
"... Cho cậu ta phục chức". Tần Lâu thẳng thắn thành khẩn: "Sau đó chờ trần ai lạc định*, cho cậu ta một số cổ phần nhỏ của đám người bị xử lý vì có liên quan đến vụ án năm đó"
*尘埃落定 (trần ai lạc định): có nghĩa là tất cả bụi rơi xuống, chỉ sự tình sau khi trải qua rất nhiều biến hóa cuối cùng cũng xác định kết quả.
Nghe đến câu cuối cùng, Tống Thư có chút bất ngờ, chẳng qua nghĩ hai giây cô liền có chút hoảng hốt: "Anh vẫn là hy vọng cậu ta đến tiếp nhận ban của Lữ Vân Khai?"
"Lữ Vân Khai tuổi không nhỏ, cũng nên lui rồi"
"... Anh sẽ không bởi vì trong vụ án năm đó ông ta khoanh tay đứng nhìn mà đối với ông ta có ý kiến chứ?"
Tần Lâu không trả lời, trái lái rũ mắt xuống hỏi Tống Thư: "Em chẳng lẽ không có?"
"..."
Tống Thư im lặng.
Cô đương nhiên có, mới biết Lữ Vân Khai đối với tình hình chân thực có hiểu biết nhất định nhưng lúc đó cái gì cũng không nói, ý thù hận của cô đối với vị phó giám đốc này cũng không ít như đối với Lâm Phong kia - người có quan hệ trực tiếp.
Chỉ là có một số chuyện, nếu như chỉ nhìn từ góc độ của bản thân để suy xét và phán đoán thì khó tránh khỏi có chút bất công rồi.
Tống Thư không tiếng động mà thở dài, lại lần nữa giương mắt lên, trên khóe mắt đã đầy chút ý cười nhàn nhạt: "Chí ít ông ta cũng kiên quyết từ chối chuyện mưu hại mẹ em. Chúng ta và ông ta chung quy cũng chỉ là người ngoài, không có quyền yêu cầu ông ta vì chuyện của người ngoài mà mạo hiểm, ông ta cũng không có cái trách nhiệm và nghĩa vụ đó. Hơn nữa nếu ngay cả ông ta cũng muốn trách móc, vậy em phải ghi hận nhưng lại không có biện pháp, người báo thù lại quá nhiều... em không muốn chính mình phải sống mệt mỏi như vậy. Anh cũng không được"
Sau khi Tần Lâu nghe xong ánh mắt có chút kỳ diệu, hơn nữa rất lâu cũng không có nói.
(Truyện được edit bởi Diễm Sắc Cung Team.)
Cho đến khi Tống Thư bị anh nhìn đến có chút không yên: "Làm sao thế?"
"... Không có gì. Chỉ là đột nhiên cảm thấy, trong bản tính của em cuối cùng vẫn là giống mẹ em càng nhiều hơn một chút"
Tống Thư ngẩn ra: "Vì sao lại nói như vậy?"
Tần Lâu rũ mắt, khóe miệng khẽ nhếch lên: "Trải qua chuyện như vậy, lòng và hướng đi của em có thể càng đi càng rộng..."
Tống Thư nhíu mày.
Lời của Tần Lâu còn chưa nói hết, nhưng cô lại nghe được.
Trong phần chưa nói hết có một cái chuyển ngoặt, với anh có quan hệ.
Rốt cuộc Tống Thư là người trên thế giới này hiểu rõ Tần Lâu nhất, chỉ yên lặng mười mấy giây sau, cô liền nghĩ đến cái gì đó, con ngươi bỗng dưng rụt nhẹ xuống.
Theo bản năng Tống Thư đưa tay nắm lấy tay của Tần Lâu.
"Hướng đi của em chính là hướng đi của anh"
Người Tần Lâu cứng lại, mấy giây sau anh giương mắt cười, âm thanh có chút khàn: "Em lại nghe thấy rồi?"
Tống Thư từ từ nắm chặt ngón tay: "Em đều nghe thấy, vẫn luôn nghe thấy. Cho nên cho dù lòng và hướng đi của anh hẹp, vậy cũng không quan trọng, bởi vì của em đều sẽ trở thành của anh, hướng đi của chúng ta vĩnh viễn ở cùng một chỗ"
Đáy mắt Tần Lâu từ từ tràn ra chút ý cười.
Anh cúi người, đem tay Tống Thư đang nắm lấy tay anh cả người ôm vào trong lòng, từ từ buộc chặt.
Trong lòng có rất nhiều run rẩy nhỏ, anh không quên ở bên tai cô vui đùa: "Em xem, anh nói rồi, con gái các em lúc nào cũng rất dễ mềm lòng"
Tống Thư thở dài: "Vậy đàn ông các anh thì sao, đều giống như anh mạnh miệng như vậy hả?"
Tần Lâu giả vờ như không có nghe thấy.
Anh buộc chặt cánh tay, âm thanh khàn khàn mà cười.
"Người khác mềm lòng không quan trọng, nhưng em không được a tiểu vỏ trai. Nếu em mềm lòng, rất có thể sẽ bị anh cạy vỏ trai ăn mất xác đấy"
"..."
Truyện khác cùng thể loại
1999 chương
89 chương
12 chương
63 chương
501 chương