Dấu Cắn - Khúc Tiểu Khúc Full

Chương 59 : Tiệc Khánh Công (1)

Cre: Editor: Văn Văn. Mặt mày Loan Xảo Khuynh lạnh lùng, từ biểu cảm cho đến tâm tình dường như không được tốt cho lắm. Cô không phát ra tiếng mà đi đến trước bồn rửa tay, ngừng hai giây mới nghe thấy giọng của hai người kia, đồng thời phát hiện ra sự hiện diện của họ. Cô chậm rì rì quay đầu lại: "Ai vừa nói chuyện với tôi?" Hai người mỉm cười cứng nhắc. Bộ phận nhân sự chèn ép thẩm định hiệu suất khảo hạch của toàn thể nhân viên tập đoàn, Bộ trưởng của nó thậm chí còn trở thành vị tổ tông mà hầu hết các nhân viên bộ môn đều không dám đắc tội. Lúc này, hai người giận nhưng không dám nói gì. Người mở miệng đầu tiên cũng trả lời với nụ cười cứng nhắc: "Bộ trưởng Loan, không nghĩ đến trùng hợp có thể gặp được ngài ở bên ngoài tập đoàn. Ngài cũng tới tham gia bữa tiệc mừng của tổ chúng tôi phải không?" "Hừ." Loan Xảo Khuynh cười lạnh. Biểu cảm của người vừa nói lại lần nữa cứng đờ, không biết bản thân làm gì chọc phải Loan Xảo Khuynh trở nên không vui như vậy. Sau đó, cô nàng liền nghe thấy Loan Xảo Khuynh nói: "Mặt tổ trưởng mấy cô lớn bao nhiêu, thật sự cho rằng chính mình là bá vương long? Tổ các người tổ chức tiệc mừng còn phải kêu tôi đi một chuyến?" "..." Bị một hồi oanh tạc, nữ đồng nghiệp chết lặng, xấu hổ nhìn về phía người bạn đi cùng. Người bạn vội vàng cười trừ giảng hòa: "Tôi cũng đoán vậy, Bộ trưởng Loan làm gì có thời gian tham gia mấy loại tiệc mừng tổ nhỏ này chứ, vậy không biết ngài đến bên này để...?" "Bộ phận nhân sự sẽ liên hoan vào hôm nay. Trùng hợp chỗ ngồi cũng ở đây." Loan Xảo Khuynh rửa tay xong, từ bên cạnh kéo ra một đoạn giấy. Một bên xoa xoa tay, một bên ngẩng đầu nhìn vẻ mặt khó coi của hai người kia đang đứng tại chỗ: "Trước khi tôi vào nghe mấy cô trò chuyện rất náo nhiệt, nói chuyện gì vui vẻ thế?" "Không, không có gì." "Sao nào, có chuyện gì tôi không thể nghe à?" "Không, không, không. Bộ trưởng Loan chớ hiểu lầm, chúng tôi chỉ nói chút chuyện phiếm thôi." Nữ đồng nghiệp nhanh chóng giải thích. Sau đó, cô nàng giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, cho cô bạn mình cái ánh mắt, rồi cười nói: "Chúng tôi nghe nói Tần Tình cùng vị Dư tổng từ công ty luật đã chia tay. Đêm nay phải tự mình bắt xe đến đây, chúng tôi đang khuyên cô ấy tìm một người bạn trai ổn định là tốt rồi." Một người khác lập tức hiểu ý-- nghe đồn trong tập đoàn Loan Xảo Khuynh bởi vì Tần Tình đã chiếm lấy vị trí chị gái đã chết của mình mà luôn khó chịu cô gái này cũng không phải ngày một ngày hai. Dựa vào cơ hội này để di dời hỏa lực đi, họ mới có thể yên tĩnh được chút-- Vì vậy, cô bạn cũng lập tức hát đệm: "Không sai, nãy giờ chúng tôi chỉ nói đến việc này. Nếu không, một cô gái không nơi nương tự ở trong xã hội, chuyện gì đều không có..." "Xuy." Cô bạn còn chưa dứt lời, đã bị một tiếng cười nhạo chứa đầy cảm xúc lạnh lùng, trào phúng đánh gãy. Sắc mặt cô bạn khẽ đổi, ngẩng đầu lên, đối mặt với giọng nói sắc bén của Loan Xảo Khuynh, "Năm 2019 rồi, thế nào tôi còn có thể nghe được lời nhận xét buồn cười đến vậy ở Vio? Rốt cuộc chúng ta là tập đoàn quốc tế hóa, hay là nhóm phong kiến phục hồi văn hóa cổ?" Khuôn mặt người nọ cứng lại, "Không phải..." "Không phải thì là gì? Cô liền nói cho tôi biết, một cô gái không nơi nương tự ở trong xã hội làm sao nào? Người ta ăn hết gạo hay xài hết điện nước nhà cô? Kêu nhà cô giúp đỡ hay bắt nhà cô chia sẻ danh dự cùng vinh nhục với tổ tiên? Nếu đều không phải-- thế có liên quan gì đến cô? Hả??" "Tôi..." Cô bạn đồng nghiệp bị tràng súng bắn nổ ra tới tấp, miệng muốn nói một câu hoàn chỉnh cũng không thể, gấp đến độ mặt mày đỏ bừng. Nếu cô ta không phản bác, Loan Xảo Khuynh cũng lười so đo. Nhưng thấy cô ta còn muốn mở miệng tranh luận lần nữa, Loan Xảo Khuynh cười lạnh lần hai, tạm dừng tí rồi tiếp tục nổ súng. "Cô không phục? Tôi nói cho cô, tôi tôn trọng tư tưởng độc lập của bất kỳ cô gái nào trong thời đại mới-- mặc kệ các cô ấy muốn làm bà chủ gia đình hay nữ cường nhân tại nơi làm việc cũng không có bất cứ vấn đề gì. Nhưng tôi không quen nhất là nhìn những người tự cho suy nghĩ của mình hơn người, người khác không dựa theo con đường chết của mình đi thì chắc chắn sẽ bị dẫm xuống. Cô nghĩ có bạn trai đau, có bạn trai yêu thì mới được, OK, không thành vấn đề. Người khác không nghĩ giống vậy cũng chả sao cả-- Hơn nữa, chân chính đối với mặt giá trị cống hiến có ý nghĩa cho xã hội mà nói, loại suy nghĩ này của cô mới là giá trị cống hiến trên thân thể càng yếu hơn, rốt cuộc cô dựa vào cái gì trào phúng cô ấy?" Giằng co vài giây, đôi mắt Tống Thư thấy nữ đồng nghiệp kia bị Loan Xảo Khuynh mắng đến hoa lê dính hạt mưa, cắm đầu bỏ chạy. Người kia không dám ở lại lâu, tươi cười trên mặt luôn cứng nhắc. Tống Thư cơ hồ không nghe rõ cô ấy lẩm bẩm câu gì trong miệng, đã thấy cô ấy cũng chạy một mạch ra ngoài. Tống Thư cảm khái ở trong lòng gật gù-- Nhiều năm không gặp, miệng lưỡi Xảo Xảo của mình ngày càng sắc bén lên một tầm cao mới. "Tôi nói cho cô biết, cô đừng hiểu lầm gì đó. Tôi chỉ là quen chủ nghĩa nữ quyền, không thích mấy lời nhận xét này của họ nên mới thay cô nói--" Loan Xảo Khuynh quay đầu lại, ban đầu cô đang cố xụ mặt xuống để giải thích lý do tại sao mình mở miệng, kết quả vừa quay đầu, cô ta liền thấy biểu cảm Tống Thư cười như không cười mà đứng ở phía sau, một bộ dáng xem kịch. Loan Xảo Khuynh thiếu chút nữa nổi nóng. "Cô... Cô không để ý chút nào sao? Họ vừa mới nói cô như vậy, cô một tí đều không tức giận?" Tống Thư hoàn hồn, tâm tư chuyển chuyển liền đoán được nguyên nhân Loan Xảo Khuynh thẹn quá thành giận vào lúc này. Cô cúi đầu mỉm cười, "Cảm ơn Bộ trưởng Loan." "...!" Sắc mặt Loan Xảo Khuynh đỏ lên, sớm đã không còn bộ dáng miệng lưỡi sắc bén nhanh nhảu như vừa rồi. Cô ta nghẹn hai giây, xua xua tay, "Không, không có gì." "Chẳng qua Bộ trưởng Loan không cần thiết phải vì tôi mà đi kết thù với người khác đâu." Tống Thư bước chân ra, gót giày nhẹ nhàng nện trên sàn đá cẩm thạch, âm thanh phát ra êm dịu. Cô đi đến trước mặt Loan Xảo Khuynh, khẽ dừng lại, khuôn mặt chỉ với lớp trang điểm nhẹ cũng đã thật tinh tế và xinh đẹp. "Bênh vực lẽ phải tại nơi làm việc không phải là điều khôn ngoan gì-- ngay cả khi cô có thể kiềm chế khí thế của họ, nhưng đối với tiểu nhân vẫn không nên đắc tội thì hơn." Loan Xảo Khuynh lắng nghe vào trong lòng, theo bản năng nhăn mi lại, vừa chuẩn bị ngẫm nghĩ thật cẩn thận, đột nhiên phản ứng lại trước mặt mình bây giờ là Tần Tình chứ không phải Tống Thư. Khuôn mặt cô ta khẽ đổi, cắn răng. "Không đến lượt cô dạy tôi." "Đó chỉ là chút lời khuyên." Tống Thư cười nhẹ. "Hơn nữa, cuộc đời luôn rất ngắn ngủi, chỉ tiêu phí dành cho những người em yêu và những người yêu em còn ngại không đủ, nên ngàn vạn đừng lãng phí thời gian và cảm xúc vào những thứ không đáng... Xảo Xảo." Âm cuối nhẹ như gió, mặt Tống Thư giãn ra tràn đầy ý cười, bước nhanh qua bên người Loan Xảo Khuynh, rời khỏi toilet. Loan Xảo Khuynh lại lần nữa không tự giác rơi vào trong sự dạy dỗ của cô ấy, đột nhiên phản ứng. Ảo não lại hoài niệm, phẫn nộ lại không tha... Các loại cảm xúc phức tạp đan xen nhau nổi lên trong lòng cô, va chạm đến chóp mũi cô lên men. Loan Xảo Khuynh hung hăng dậm dậm chân-- "Tần Tình! Không cho phép cô lại gọi tôi như vậy nữa, biết không?" Một tiếng cười khẽ phát ra từ bên ngoài toilet. Loan Xảo Khuynh đang bùng nổ lập tức ngừng lại, qua vài giây chậm rãi cúi đầu, vành mắt hơi đỏ. Khó trách Tần Lâu ngày càng lún sâu. Tần Tình và người đó thực sự rất giống... Rõ ràng người đó chưa từng cùng mình nói chuyện ôn hòa, còn dạy mình đạo lý như thế, nhưng khi Tần Tình đứng bên cạnh cô mở miệng, Loan Xảo Khuynh liền cảm thấy giống như người đó đã trở lại. Chị ơi... Trong tay Sở Hướng Bân còn mấy dự án khác muốn xem, anh ta bị kẹt cho đến 6:30 mới có thể lên lầu. Từ thang máy đi ra chưa được mấy bước, anh ta đụng phải Loan Xảo Khuynh đang cúi đầu bước đi. Rất hiếm khi thấy bộ dáng người đứng đầu Bộ phận nhân sự giống như con gà trống héo úa, Sở Hướng Bân mới hoàn thành dự án nên tâm trạng khá tốt, dừng lại trêu ghẹo vài câu cho vui. "Trùng hợp thật, Bộ trưởng Loan." Thân thể Loan Xảo Khuynh đột nhiên cứng đờ, nội tâm bùng nổ, không ngẩng đầu lên liền nổ súng liên thanh-- "Anh kêu ai Xảo Xảo [1]!" [1] Do cách đọc từ Xảo Xảo 巧 巧 [qiǎoqiǎo] và từ trùng hợp 巧合 [qiǎohé] gần giống nhau, nếu đọc nhanh sẽ không nghe rõ, huống chi cô ấy còn không chuyên tâm. Sở Hướng Bân bị hù đến phát ngốc, sau hai ba giây hồi phục tinh thần, cười lạnh: "Ai quan tâm cô có phải kêu Xảo Xảo hay không, tôi kêu chính là Bộ trưởng Loan-- sao nào, báo cáo quý ba sắp ra, Bộ nhân sự đã vội đến hồ đồ rồi à, Bộ trưởng Loan tham gia liên hoan không ngồi xe đến mà trực tiếp mộng du tới đây?" "..." Loan Xảo Khuynh tức đến nuốt không trôi. Từ khi tiến vào tập đoàn ngày đầu tiên, bị ai đó mở đầu cho một đợt trào phúng, cô ngay lập tức phát hiện Sở Hướng Bân giống như sinh ra chuyên để khắc mình. Cô nhanh mồm dẻo miệng không một địch thủ trong nhiều năm từ hồi còn bé, cố tình khi ở trước mặt Sở Hướng Bân luôn có thể bị anh ta mắng đến một câu đều không nói nên lời-- loại người sinh ra đã tồn tại ở cấp bậc vực thẳm như thế, Loan Xảo Khuynh cũng đã trải qua hai người như Tống Thư và Tần Lâu trước đây. Nhưng hai người kia về cơ bản lười cùng cô so đo, Sở Hướng Bân thì ngoại lệ, chỉ cần hai người gặp nhau liền đấu khẩu cho nhau "kiến thức". Điều này kéo dài trong vài năm, cuối cùng phát triển thành loại thói quen mỗi khi chạm mặt liền mắng đối phương. Chẳng qua hôm nay, Loan Xảo Khuynh xác thật không có tâm trạng đấu võ mồm với Sở Hướng Bân, cô chỉ vứt cái ánh mắt xem thường chói lọi cho Sở Hướng Bân thấy. "Sao anh biết Bộ nhân sự chúng tôi có tiệc liên hoan vào hôm nay?" Sở Hướng Bân nhướng mày cười cười, "Không có tin tức nào mà Bộ đầu tư phát triển không nắm được." "... Đồ sói đuôi to." Loan Xảo Khuynh chửi thầm, dịch người qua chuẩn bị đi, "Lo đi tiệc khánh công của anh đi, chờ lát nữa uống nhiều cũng đừng có qua quấy rầy bầu không khí liên hoan của bữa tiệc chúng tôi." "Nếu cô nói vậy, tôi đây khẳng định càng muốn để bọn họ đi thử." Loan Xảo Khuynh trợn trắng mắt, "Còn nhìn xem có ai mở cửa cho không." "Tốt." Hai vị oan gia đi ngang qua và bước vào hai cái đại sảnh của bữa tiệc tối nhỏ nằm đối diện nhau trên hành lang dài. * Trong toàn bộ bữa tiệc mừng, Tống Thư hầu như không có cảm giác tồn tại. Đại đa số thời điểm, cô ngồi bên cạnh lắng nghe những câu chuyện thú vị hoặc nhàm chán của tất cả thành viên trong tổ, đơn giản là đón ý nói hùa và phụ họa cùng họ, trước khi đề tài sắp lan đến gần trên người mình liền nhanh chóng đổi đề tài tiếp theo-- giống như một con cá mùa thu, che dấu bóng dáng bơi loanh quanh trong bầy cá suốt đêm. Cho đến khi miếng mồi được cô câu chờ đợi từ lâu rơi xuống-- Vào cuối bữa tiệc khánh công, Lữ Vân Khai vội vàng đến. Đầu tiên ông ta nói vài câu cổ vũ khách sáo cho có lệ, sau đó lại hướng về toàn thể thành viên trong nhóm kính một ly rượu. Thay mặt cho tập đoàn bày tỏ sự công nhận và cảm ơn sâu sắc đối với sự nỗ lực, đóng góp của họ. Chờ nhóm thành viên tự động giải tán sau khi lời nhận xét của ông kết thúc, Lữ Vân Khai đi thẳng đến chỗ Sở Hướng Bân. Hai người tựa hồ đang bàn chuyện công việc, biểu cảm chuyển dần từ thoải mái cho đến lo lắng, đôi khi còn cau mày nói vài câu. Tống Thư ở trong góc lặng lẽ quan sát  một lát, chú ý đến khuôn mặt cả hai đều hoàn toàn thả lỏng, có lẽ họ đang bật chế độ nói chuyện phiếm, cô lấy một ly rượu sâm banh từ trên bàn dài, hướng về phía hai người đi đến. Trước khi Tống Thư đến trước mặt hai người họ, tựa hồ Sở Hướng Bân đối diện lập tức chú ý đến hướng đi của cô. Anh ta cúi đầu nói gì đó với Lữ Vân Khai bên cạnh. Sau đó, ông ta nhướng mày, xoay người nhìn qua. Trong lòng Tống Thư cảm xúc phức tạp lên xuống, ý cười trên mặt không thay đổi nhiều. Cô bước thẳng đến trước mặt họ, dừng lại, khóe môi cong lên, "Lữ tổng, Bộ trưởng Sở, chào buổi tối." "Lữ tổng, giới thiệu cho ngài, đây là nhân viên mới của Bộ tuân thủ pháp lý, Tần Tình." Sở Hướng Bân mở đường cho Lữ Vân Khai. Lữ Vân Khai là một người đàn ông trung niên sống gần nửa đời người, ăn mặc luôn tùy ý. Mặc dù hôm nay là bữa tiệc khánh công cũng chỉ mặc có chiếc áo sơ mi cùng quần dài đơn giản, giản dị-- Nếu đi trên đường, có lẽ chắc không ai tin rằng ông ấy là một vị phó tổng có quyền lực trong một tập đoàn lớn. Lữ Vân Khai nghe được Sở Hướng Bân nói, sau vài giây mới gật gật đầu, "Ừ, tôi có nghe nói qua cô, đúng là hậu sinh khả úy [2]." [2] Hậu sinh khả úy: chỉ lớp trẻ có thể vượt xa cha ông của họ, đáng được tôn trọng. Khen ngợi lớp người trẻ thông minh, siêng năng, tương lai sáng lạn. Tống Thư tạm dừng, mi mắt rũ xuống, không còn phải chạm vào ánh mắt đầy tính dò xét của Lữ Vân Khai nữa. Cô mỉm cười, "Tôi vẫn chưa làm nên thành tích gì cả, gánh không nỗi câu khen ngợi của Lữ tổng đâu." "Ai, khách sáo cái gì. Cứ cho tôi không hiểu biết gì về cô, chẳng lẽ tôi còn không hiểu biết Hướng Bân sao? Nếu như quả thật không có năng lực nghiệp vụ, cậu ấy khẳng định sẽ không cho phép lưu lại tổ-- mặt mũi ai cậu ấy đều không cho, tôi nói vậy phải không, Hướng Bân?" "..." Nghe thấy lời này tựa hồ như có gì đó, ánh mắt Tống Thư khẽ chuyển. Sau khi làm bộ thờ ơ, cô cười cười: "Có lẽ Bộ trưởng Sở đối với người mới càng thoải mái hơn chút." Lữ Vân Khai nở nụ cười, "Trong mắt cậu ấy thực ra chả có người mới hay người cũ gì đâu, vì vậy cô có thể làm thành viên trong nhóm Hướng Bân ngay sau khi gia nhập tập đoàn, điều này càng phản ánh thực lực của cô." Tống Thư không hề khiêm tốn, theo Lữ Vân Khai trò chuyện một lúc, đáy lòng cô dần trở nên nặng nề. Từ đầu đến cuối, cô không thể cảm nhận được nửa điểm phòng bị hoặc địch ý từ trong cảm xúc của Lữ Vân Khai-- nếu đối phương thực sự chính là người tố giác trong vụ án năm đó, vậy rốt cuộc ông ta rắp tâm quá sâu hay hoàn toàn tin tưởng vào lý lịch của cô? Phản ứng của Lữ Vân Khai khác với mọi tình huống mà Tống Thư hay cha con Dư gia có thể lường trước được,  điều này khiến Tống Thư cảm thấy rằng sự việc ngày càng phát triển vượt quá dự tính của mình. Cô không chuẩn bị lại trì hoãn thêm thời gian, từ từ làm mờ chủ đề và chuẩn bị tìm cơ hội thật tốt rời đi... "Lữ tổng, Bộ trưởng Sở, các ngài cứ tiếp tục, tôi xin phép không quấy rầy." Tống Thư nở nụ cười lịch sự hướng về phía hai người gật gật đầu, xoay người rời đi. Lữ Vân Khai đột nhiên mở miệng: "Đợi đã."