Đặt Bút Thành Hôn
Chương 43
Edit: Fuly
Mạch Tử đeo túi xách lên vai, đi tới cửa đổi giày, quay đầu lại nhìn Tử Khâm cười híp mắt, nói:
"Việc khác mình không biết, nhưng mình chắc chắn, Tịch Mạc Thiên rất quan tâm cậu, Tử Khâm, không phải mỗi người đàn ông đều thích biểu lộ tình yêu bằng lời, nhưng điều này cũng không đại biểu anh ta không yêu cậu. Với sự quan sát của mình, Tịch Mạc Thiên rất thích cậu, cho nên, nếu người đàn ông kia yêu cậu, thì cậu còn sợ gì chứ? Anh ta không để ý đến cậu, thì cậu để ý anh ta là được rồi. Sử dụng sự nhiệt tình, vô lại mà trước đây cậu giày vò mình ấy, mình bảo đảm, chồng cậu chẳng thể lạnh lùng nữa đâu. Nếu thực bất đắc dĩ, thì cậu cứ quyến rũ anh ta, mặc dù bây giờ cậu mới mang thai, không thể ‘vận động kịch liệt’, nhưng như vậy còn đạt được hiệu quả tốt hơn. Thử nghĩ đi, anh ta muốn nhào tới, nhưng lại phải bận tâm đến đứa bé, hắc hắc, chỉ mới tưởng tượng thôi cũng đã thấy ‘nóng bỏng’ rồi, đàn ông bị cấm dục cực kỳ đáng yêu đó. . . . . ."
Tử Khâm ném cái gối ôm trong tay ra ngoài, chạm phải cánh cửa đang đóng lại. Cô ngồi ở trên ghế sa lon, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ hồng, nhìn chậu cây cảnh ở trong góc đến ngẩn người. Cũng không biết đang nghĩ gì, ánh mắt hơi lóe lên ……..
Tịch Mạc Thiên vừa vào cửa, theo bản năng liếc nhìn ghế sa lon, bình thường, lúc anh về, Tử Khâm đều sẽ ngồi ở trên sô pha chờ anh, vừa nhìn thấy anh, môi nhỏ liền bĩu lên thật cao, giống như bị uất ức cực lớn, vô cùng đáng thương.
Thật ra thì lòng của Tịch Mạc Thiên đã sớm mềm nhũn, đàn ông ở trước mặt người phụ nữ mình thích, căn bản chẳng lạnh lùng được, nhưng lần này Tịch Mạc Thiên muốn cho cô vợ nhỏ một bài học đáng nhớ.
Anh có thể để cô giày vò thế nào cũng được, nhưng điều kiện tiên quyết là không dính dáng gì đến nguy hiểm. Thế mà lần này, thiếu chút nữa mạng nhỏ của cô cũng mất. Tịch Mạc Thiên đã sớm hiểu được tầm quan trọng của Tử Khâm với bản thân mình, vì vậy, anh không thể tưởng tượng được, mất cô rồi về sau sẽ phải sống ra sao.
Nếu không thể chịu nổi, như vậy chỉ có một con đường, chính là để cho cô vĩnh viễn sống ở trong ngực anh, sống yên phận. Cô là của anh, anh không cho phép cô xảy ra chút sơ xuất nào, dù do chính bản thân cô gây ra cũng không được.
Trên ghế sa lon không có bóng dáng của cô, dì giúp việc cũng đã rời khỏi. Tịch Mạc Thiên chau mày, bước lên lâu, đẩy cửa phòng ngủ ra, thở dài một hơi. Cô đang yên ổn nằm ở trên giường.
Tịch Mạc Thiên nớt rộng cà vạt, đi tới, ngồi xuống giường, đưa tay chạm nhẹ vào trán cô, lành lạnh, vừa muốn buông xuống, Tử Khâm đột nhiên đưa bàn tay nhỏ bé ra, nắm chặt anh, dùng sức kéo vào trong chăn. . . . . .
Thời điểm xúc cảm mềm mại trắng nõn, đi qua tay phản ảnh đến đại não, Tịch Mạc Thiên không khỏi sửng sốt. Rèm cửa to dày che khuất ánh sáng ngoài cửa sổ, trong nhà lại không mở đèn, chỉ có những chùm sáng nhỏ, nhu hòa, ấm áp chiếu nghiêng xuống, như từng sợi tơ rơi vào trên người cô. . . . . .
Cô vén chăn lên, bộ áo ngủ thường hay mặc đã chẳng biết đi đâu, trên người chỉ độc một mảnh sa mỏng màu đen, hoàn toàn chẳng thể gọi là quần áo, chỉ miễn cưỡng che kín được bộ vị quan trọng, còn phần lớn thân thể đều hiển lộ ra ngoài, ở dưới ánh đèn, được nhuộm thành một vầng dịu nhẹ, thanh khiết.
Cô chớp chớp mắt, nhìn anh, trong con ngươi lộ rõ khẩn trương cùng lúng túng, hai má phúng phính được nhuộm lên một tầng hồng nhạt, đi qua khuôn mặt nhỏ nhắn từ từ lan xuống, cổ, xương quai xanh. . . . . .
Bàn tay to của anh vẫn bị tay nhỏ bé của cô kéo, dính vào phần ngực trắng mịn. Vì đang mang thai, nơi đó đẫy đà lên không ít, cộng thêm xúc cảm mềm mại, ấm nóng đó. . . . . .
Trong mắt Tịch Mạc Thiên, u quang chợt lóe, như một ngọn lửa nhanh chóng toát ra ngoài, lại trong nháy mắt bị dập tắt. Anh hít một hơi thật sâu, lại cảm thấy tình cảnh này, có chút buồn cười.
Mặc dù muốn quyến rũ, nhưng cấp bậc của cô vợ nhỏ cũng chỉ có thể miễn cưỡng xem như một đứa trẻ vừa mới tập đi. Động tác không thuần thục, vẻ mặt ngượng ngùng thiếu đi vài phần mị hoặc, ánh mắt cũng quá mức trong suốt, nhưng dù như vậy, vẫn có thể làm một người từ trước đến giờ luôn kiêu ngạo về khả năng tự chủ của mình như Tịch Mạc Thiên, suýt nữa không khống chế được. . . . . .
Thấy Tịch Mạc Thiên rụt tay lại, khuôn mặt nhỏ nhắn của Hạ Tử Khâm tối sầm. Giống như đã hạ quyết tâm, cô khẽ cắn răng, nhanh chóng ngồi dậy, nhào tới, cánh tay quấn lên cổ Tịch Mạc Thiên, miệng trực tiếp che kín môi anh. Cô gặm cắn môi của anh, vừa không thuần thục vừa gấp gáp, như con thú nhỏ, có chút đau. . . . . .
Lửa dục Tịch Mạc Thiên vừa khó khăn áp chế lại lần nữa bị đốt lên. Anh giơ tay giữ chặt gáy cô, quan hệ chính và phụ giữa hai người, nhanh chóng đảo lộn. Anh hôn sâu hơn, lưỡi thăm dò vào trong miệng cô lật, khuấy. . . . . . Bàn tay đi xuống dọc theo đường cong thân thể. . . . . . cho đến khi chạm tới vùng bụng còn đang bằng phẳng, lý trí của Tịch Mạc Thiên mới lần nữa thức tỉnh, cố gắng đẩy cô ra:
"Không được lộn xộn. . . . . ."
Tử Khâm có chút thất bại. Trong sách không phải đã nói, đàn ông không chịu được sự quyến rũ ư? Huống chi tính ra, gần hai tháng anh không có chạm qua cô. Chỉ với nguyên nhân này mà nói, một người đàn ông cấm dục suốt hai tháng, khi đối mặt với một người phụ nữ gần như đã khỏa thân mà vẫn không loạn, chỉ có hai tình huống:
Một là anh bất lực, hai là anh ghét cô, ghét đến mức cô đã đưa tới tận cửa, nhưng vẫn khinh thường không thèm liếc mắt, rốt cuộc là anh thuộc trường hợp nào đây?
Tử Khâm cắn môi, cứ như vậy quỳ gối trên giường, yên tĩnh nhìn Tịch Mạc Thiên một lúc lâu, khiến anh cảm thấy da gà mình cũng sắp dựng đứng lên hết, ánh mắt của nha đầu này sao lại. . . . . .
Anh còn chưa kịp phản ứng, bàn tay nhỏ bé của Tử Khâm đã nhanh chóng duỗi ra, thăm dò lên thân thể anh. Từ sâu trong cổ họng Tịch Mạc Thiên phát ra một tiếng rên khẽ, đúng lúc này Tử Khâm cũng mở miệng hỏi:
"Tại sao? Rõ ràng anh có phản ứng, nhưng sao lại không chạm vào em?"
Khuôn mặt nhỏ nhắn nhăn lại, có chút cố chấp, có chút khổ sở:
"Hay là anh chán ghét em?"
Cô rụt tay lại, thân thể lui về sau, chui vào trong chăn, lật người đưa lưng về phía anh, không thèm để ý đến anh nữa. Tịch Mạc Thiên đột nhiên cảm thấy dở khóc dở cười, đứng ở bên giường một lát, mới chậm rãi mở miệng:
"Bây giờ em mang thai chỉ mới hai tháng, việc này sẽ làm đứa bé bị thương. . . . . ."
Thanh âm của anh hơi khàn khàn, giống như đang cố sức đè nén cùng nhẫn nhịn. Trái tim vốn đã lạnh đi của Hạ Tử Khâm, bởi vì lời giải thích của anh lại lần nữa nóng lên. Cô lật người ngồi dậy, bày ra dáng vẻ muốn truy hỏi kỹ càng sự việc:
"Vì em mang thai nên anh mới không chạm vào em hả?"
Tịch Mạc Thiên khẽ gật đầu một cái. Khuôn mặt Hạ Tử Khâm lộ ra một nụ cười, bĩu bĩu môi:
"Từ trên núi về, anh vẫn luôn không để ý đến em, Mạch Tử nói, anh vậy là đang chiến tranh lạnh trong gia đình."
"Chiến tranh lạnh?"
Tịch Mạc Thiên hừ một tiếng, ngồi lên giường, lại lần nữa nhét cô vào trong chăn:
"Nếu như không phải do trong bụng em có đứa bé, anh thật muốn đánh mạnh vào mông em. Anh đã nói rất nhiều lần rồi, có chuyện gì thì cứ trực tiếp hỏi anh, nhưng em chỉ toàn tự mình suy nghĩ lung tung, đầu óc còn chứa đầy thịt. Nếu như lần này không gặp may, nói không chừng em đã chết rét ở trên núi rồi, có chuyện lớn gì còn quan trọng hơn tính mạnh chứ? Anh đây là muốn cho bản thân em tự mình kiểm điểm lại . . . . ."
Tịch Mạc Thiên đã mấy ngày không để ý tới cô, giờ vừa mở miệng, chính là một trận mắng thật lớn. Hạ Tử Khâm núp ở trong chăn, càng nghe càng cảm giác mình ‘tội ác khó dung’, chợt nhớ tới vị hỗn huyết mỹ nữ kia, giống như tìm được cơ hội phản bác, nhanh chóng xen lời anh:
"Tịch Mạc Thiên, em nhìn thấy người phụ nữ kia hôn anh, lại còn cởi hết. . . . . ."
Trong giọng nói không giấu được ghen tức, Tịch Mạc Thiên khẽ cười một tiếng:
"Cởi quần áo đối với cô ta mà nói, cũng dễ dàng như ăn cơm hoặc ngủ thôi. Chẳng riêng gì anh, mà trước mặt bất kỳ người đàn ông nào cũng vậy, nhưng không thể phủ nhận, cô ta từng là bạn gái của anh, nhưng đó đã là chuyện của mười mấy năm trước rồi. Tử Khâm, lật nợ cũ của chồng ra, không phải là người phụ nữ thông minh"
Tử Khâm bĩu bĩu môi:
"Tới bây giờ em cũng chưa từng thông minh, hơn nữa, trước mặt anh lại còn ngốc hơn nhiều."
Ngoài miệng tuy nói như vậy, trong lòng đã hơi yên ổn lại, bởi vì anh giải thích, bởi vì trong giọng nói của anh ẩn chứa cưng chiều cùng ấm áp. Mặc dù còn chưa đủ rõ ràng, nhưng Tử Khâm cũng có lúc thông minh, âm điệu khi anh nhắc tới người phụ nữ kia rất lạnh nhạt, nên Tử Khâm biết, cô ta không có chút ý nghĩa nào với anh.
Tịch Mạc Thiên đưa tay dò vào trong chăn, cởi tấm sa mỏng trên người cô ra, cầm lên nhìn một chút, cau mày hỏi:
"Ở đâu ra"
Mặt Hạ Tử Khâm đỏ lên:
"À…., mua ở trên mạng. . . . . ."
"Về sau không cho phép em mua những thứ đồ này nữa, thật kém, còn chẳng có chút nào đẹp mắt. . . . . ."
Hạ Tử Khâm chợt hoài nghi, có phải mình rất không có sức quyến rũ? Cả người đã trống trơn như vậy, anh cũng chẳng có bất kì hành động nào, hơn nữa anh rõ ràng đã có phản ứng. . . . . .
Vừa nghĩ xong, liền phát hiện, Tịch Mạc Thiên đang đứng trước giường, cởi quần áo ra từng món một, cà vạt, áo sơ mi, khuy tay áo, dây lưng, quần, cùng với. . . . . .
Đến lúc anh ôm cô thật chặt, Hạ Tử Khâm mới hồi thần, lắp bắp nói:
"Tịch, Tịch Mạc Thiên, không phải anh nói em mang thai, không, không thể. . . . . ."
Câu nói kế tiếp bị Tịch Mạc Thiên trực tiếp nuốt vào trong bụng. Nụ hôn này mang theo đói khát cùng nhiệt tình, khiến Hạ Tử Khâm gần như sắp nghẹt thở mới đẩy cô ra. Tử Khâm khó khăn tìm về lí trí từ trong đám sương mù, lại cảm thấy anh đang nhẹ nhàng gặm cắn dọc theo gáy cô, thanh âm khàn khàn cũng chui vào trong tai:
"Nếu em đã châm lửa, thì phải phụ trách dập tắt, ừ. . . . . ."
Khi anh nắm tay cô chạm vào một khối cứng rắn, nóng bỏng phía dười. . . . . . Hạ Tử Khâm mới hiểu được ý tứ của anh . . . . . . di động. . . . . . Ừ. . . . . . Đừng nhanh quá. . . . . . Tử Khâm nghe theo chỉ thị của anh, đỏ mặt bắt đầu động tác. . . . . .
Ở thời điểm Hạ Tử Khâm cảm thấy tay mình đã sắp rút gân, anh rốt cuộc bỏ qua cho cô. . . . . .
Hơi thở chạm rãi bình thường lại, không gian tĩnh lặng, qua một hồi lâu, chợt thanh âm của Tử Khâm vang lên:
"Tịch Mạc Thiên, hai tháng này, ừ, anh đều dùng….., à…. Phương pháp ..lúc nãy…. xử lý. . . . . ."
Trên mặt Tịch Mạc Thiên hiện lên một mảnh đỏ sậm khả nghi, nhưng không trả lời cô. . . . . . Hạ Tử Khâm cười khanh khách, thật lâu mới nói:
"Tịch Mạc Thiên, sau này em sẽ giúp anh, à, ở những lúc em không tiện. . . . . ."
Tịch Mạc Thiên nhịn không được cười ra tiếng, cúi đầu nhìn cô, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn mang theo chút tình triều chưa đứt, hai gò má hơi phiếm hồng cùng vẻ ngượng ngùng khó che dấu, nhưng ánh mắt nhìn anh, kiên định mà dũng cảm.
Ánh mắt của cô, giống như một luồng sáng mặt trời chiếu vào lòng anh, ấm áp. Tịch Mạc Thiên không kìm được cúi đầu, hôn cô, nhẹ nhàng, chậm chạp mà triền miên, từ đầu lưỡi anh thốt lên mấy chữ mơ hồ:
"Tử Khâm, anh yêu em. . . . . ."
Truyện khác cùng thể loại
20 chương
64 chương
10 chương
11 chương
15 chương
20 chương