Dark Desiring

Chương 6

Sau bữa trưa, những người đàn ông kéo nhau tới cuối vườn chơi đá bóng với hai cậu bé. Anna khuyên Helen cởi đồ mặc đồ tắm và nằm dài trên ghế, trong khi cô ấy cho đứa bé gái ngủ. Bà chủ nhà quay lại chỉ sau vài phút và nắm xuống trên một chiếc ghế liền kề, giải thích là Selina đã bị ốm một chút, nên họ hi vọng giờ cô bé đang hồi phục dù cô bé vẫn dễ bị mệt. Thật phải lo lắng khá nhiều vì lũ trẻ, nhưng Carlo đã thật tốt bụng khi cho họ mượn nhà của anh ở Rome trong khi Selian gặp chuyên gia chăm sóc y tế ở đó. Rõ ràng Anna nghĩ Carlo là một người bạn tuyệt vời, và là một người đàn ông rất biết yêu thương. Lắng nghe cô ấy tán dương nhiều phẩm chất tốt của anh, nói rằng anh tốt bụng và hay giúp đỡ người khác đến thế nào, helen không thể không băn khoăn một người như anh có thế xuất hiện hoàn toàn khác biệt đến thế sao. Với Anna và gia đình cô ấy, anh là một người bạn đáng quý. Với Helen và gia đinh cô, anh lại xuất hiện hoàn toàn đối lập. May mắn thay, Anna là một người nói chuyện khá gượng ép, và cũng khá hài lòng chỉ với những lời nhận xét thông thường của Helen. Chỉ khi cô ấy nhắc tới Carlo đã từng đính hôn với Maria Helen mới thận trọng một chút, tự hỏi liệu cô ấy có thấy tò mò khi nghĩ tới lý do thực sự cho vụ đính hôn không. Cô nhanh chóng được trấn an khi Anna nói tiếp, “Tất nhiên, đó chỉ là một sự thuận tiện thôi. Đó là vì chị dâu của Maria là người chịu trách nhiệm, bà chị Caterina. Có lẽ em đã gặp cô ấy. Vợ của Roberto, giờ thì là góa phụ rồi.” “Không, em không nghĩ mình đã gặp qua,” Helen nói. “Có lẽ chỉ có vậy thôi. Cô ta là một con chó đẻ 22 tuổi. Lần đầu tiên cô ta đến đây, vào tám năm trước, cô ta quyến rũ Carlo, nhưng anh ấy không thích thú gì nên cô ta lấy người bạn thân nhất của anh ấy là Roberto. Đó là khi rắc rối bắt đầu.” “Rắc rối sao?” Helen nghi vấn nói xen vào, thấy thích thú với sự hiểu biết sâu sắc về quá khứ của Carlo. “Đúng thế, Caterina quyết tâm chia rẽ tình bạn giữa ba người bọn họ, và với việc Maria sống cùng họ quả thật dễ dàng. Lời nhận xét kín đáo, làm thế nào mà Carlo luôn đến thăm nhà họ, chắc hắn có gì đó trên tình bạn… nhưng cuối cùng cô ta lại dùng gậy ông đập lưng ông. Khi Carlo nghe nói đến những tin đồi, anh lặng lẽ đính hôn với Maria. Caterina rất tức giận và còn gây ra nhiều rắc rối hơn thế nữa. Chính cô ả thuyết phục cha em chạy trốn với Maria, và Maria thật là một sinh vật nhút nhát mà, cô ta tuyệt vọng yêu cha em, đồng ý cho là đó là cách duy nhất. Thuy nhiên cô ta biết rất rõ Carlo sẽ không phản đối việc cô ta phá vỡ hôn ước. Thực tế, anh ấy sẽ phải là người Đầu Tiên mong cô ấy hạnh phúc vì cô ấy giống như cô em gái của anh ấy vậy. Maria thật bướng bỉnh, và khiến cho gia đình Mazitti mất mặt, điều đó không khiến Carlo thấy phiền lòng, nhưng cha anh ấy thì giận tím ruột.” Helen nhanh chóng bối rối vì tất cả những thông tin nội bộ ấy, và tự hỏi liệu cô ấy có biết câu chuyện thật sự hay không. Thêm vào đó là một ý tưởng vụn vặt từ tận sâu trong tâm trí của cô. “Caterina … là Caterina Belgosa chị đang nhắc tới đúng không?” “Đúng rồi. Vậy em biết cô ta sao?” “Vâng, em nghĩ thế. Em chỉ nghĩ đến cái tên Roberto. Stephan đã giới thiệu cô ta với em tuần trước, trong một cuộc gặp gỡ ở Luân Đôn. Cô ta ghét em ngay lập tức. Thực tế cô ta khá thô lỗ.” “Điều đó giống với bản chất cô ta mà. Cô ta không thể chịu nổi phụ nữ, vậy nên chị sẽ không nghĩ nó vì lý do cá nhân. Nhưng nếu cô ta biết chuyện em và Carlo, cô ta còn thể hiện rõ hơn nữa. Hãy nghe lời khuyên của chị và tránh xa cô ta. Cô ta chỉ gây rắc rối thôi.” Anna cười tinh nghịch nhìn Helen. “Có lẽ chị không nên nói vậy. Aldo luôn bảo chị nói quá nhiều, nhưng phòng còn hơn chống, chị nghĩ thế đó.” “Nghe có vẻ nguy hiểm nhỉ!” Helen cười, đưa mắt nhìn vào cuối vườn, bị thu hút bởi tiếng động của những cậu bé. Ít nhất, đó là lời bảo chữa cho chính cô. Aldo và lũ trẻ điên cuồng đuổi theo quả bóng, trong khi Carlo lơ đãng dựa người vào một cây ô liu già cỗi, vẫn giữ khung thành, nhưng rõ ràng đang nghỉ xả hơi. Anh quay đầu lại, bắt gặp cô đang nhìn anh, và ngay lập tức đứng thẳng dậy, buồn bã mỉm cười, biết cô thấy anh đang nghỉ ngơi. Cô thầm nghĩ anh không mặc áo, mái tóc đen rối bù trông anh không già hơn lũ trẻ là bao, rồi cô lại mỉm cười, đôi mắt đen sáng lên niềm vui. Carlo hét cái gì đó với những người còn lại, rồi quay lại khu vườn, Aldo và lũ trẻ đang chạy theo anh. Thấy Carlo tự nhiên và thư thái khiến Helen khó có thể tin vào tất cả những gì cha cô đã nói về anh. Có thể Anna đúng? Cô tự hỏi. Lời giải thích cho lần đính hôn đầu tiên của anh là đúng phải không? Người cha của cô có thể sai đún không? Ngay lập tức cô thấy có lỗi vì nghi ngờ cha. Mà ai đúng ai sai có gì khác biệt đâu. Giờ cô đã ở đây, và chấp nhận ở lại. nếu Carlo không yêu Maria, vậy thì cô sẽ càng ngày càng tin điều đó hơn, vậy tại sao anh tức giận đến thế? Helen nghĩ ngợi. việc bỏ trốn của chính cô có thể không thành vấn đề với anh trừ khi anh thích cô chỉ vì cô thôi. Cô quan sát anh đi đến, không ý thức được tia cảm xúc trong đôi mắt đáng yêu của mình. Anh uyển chuyển di chuyển không giống với một người đàn ông cao lớn, vui vẻ nắm giữ sức mạnh cơ bắp của mình. Lưỡi cô vô thức liếm môi. Cô dường như có thể nếm được mùi vị của anh, và cơ thể cô tràn ngập hơi nóng vì những ý nghĩ trẻ con ấy cho đến khi giọng nói của Carlo vang lên từ phía sau khiến cô sững sờ. “Trông em như thể em chưa từng nhìn thấy đàn ông vậy,” anh mỉa mai, nhận ra ánh mắt cô. Helen đỏ bừng từ đầu tới chân, nhớ tới lần cuối cùng anh nói điều đó với cô. “Carlo, lũ trẻ.” Cô chuyển chủ đề. Hướng về phía cô, một cánh tay đặt lên ghế anh nó để chỉ cô có thể nghe thấy. “Trả lời sai rồi, Helena, nhưng anh sẽ tha cho em lần này.” Anh hôn nhẹ nhàng lên mũi cô, và sau đó nói thêm một câu nhẹ nhàng hơn, “Bơi trong hồ và em sẽ ở trong tâm trí anh mọi lúc mà không thể gỡ ra nổi.” Trước khi cô có thể trả lời, Cesare phẫn nộ la lên, “Chú Carlo, cháu mong chú sẽ không dịu dàng như thế này khi chú kết hôn.” “Chắc chắn là không rồi!” Carlo đáp lại, sự hung ác ẩn dấu trong mắt anh khi anh bế Helen lên. “Tiếp tục nào cô gái lười biếng này! Đã đến lúc làm bikini của em ướt rồi.” Cô đưa tay vòng qua cổ anh hét lên, “Không, không.” Nhưng, cùng hai cậu bé hét lên động viên, anh ném cô vào hồ nước. Cô ngã thẳng xuống làn nước và đi thẳng tới đáy bể bơi. Cô nổi lên, thở phì phì và nuốt giận, thấy Anna cũng chịu chung số phận, tất cả những người đàn ông đang đứng trên bờ cười lớn. Cuối cùng mọi người đều ở trong nước, và một giờ sau đó họ đều tham gia trò chơi huyên náo môn bóng ném dưới nước. Sau đó, khi tất cả đều khô ráo và mặc đồ rồi, Anna đánh thức cô bé Selina, trong khi Aldo đưa Helen vào phòng làm việc của anh. Anh ấy vui vẻ chỉ cho Helen thấy, giải thích anh thiết kế và làm trang sức thế nào, cho cô xem một vài mẫu anh đã gửi đi triển lãm ở Paris, New York và Sydney. Cô đã không nhận ra anh nổi tiếng tới vậy, nhưng cũng nên đoán được, an toàn là điều thứ hai với FortKnox. Một chiếc vòng cổ ngọc bích trông rất đẹp. Những viên đá có màu vàng trắng, bao phủ quanh là những viên kim cương tạo thành vòng. Aldo khăng khăng muốn cô thử nó, và sau đó đưa cho Carlo. “Thật hoàn hảo, bạn của tôi à. Anh có đồng ý không?” Carlo đang nghiên cứu một vài thiết kế nhìn lên, ánh mắt anh dán chặt vào chiếc vòng cô, sau đó chầm chậm quan sát, khi anh nhìn thấy từng inch của người con gái đang đeo nó. Gương mặt Helen đỏ lên vì bối rối, đứng đó đeo những đồ nữ trang quý giá, cô cảm thấy giống như một cô gái ngây thơ đang đợi sự đồng ý của ông chủ. Cơ thể cô cứng lại dù dù anh đã chạm vào cô, và dường như mất cả một thế kỉ trước khi Carlo trả lời, dù thực tế chỉ có vài giây. “Nếu có một thứ hoàn hảo, thì chính là nó.” Anh lên tiếng. Cô nhìn lên, và bị mắc vào cái bẫy ham muốn trần trụi khi cô nhìn thẳng vào mắt anh. Một cái nhìn hiểu biết xuyên thấu cô làm cô sợ hãi vì cường độ dày đặc của nó. Ngón tay cô lướt lên chiếc vòng cô, nhanh chóng tháo nó ra. Suy nghĩ của cô hỗn độn. dù Carlo ghét cô tới thế nào, dù nguyên nhân anh lấy cô đáng cười tới mức nào, tính tới mức độ thể xác anh ham muốn cô tới mức tồi tệ. Cô rõ ràng biết chắc điều đó. Cô có thể thật sự ở chung giường với người đàn ông hùng dũng thế này trong nhiều tháng sau đó bỏ đi mà không hề bị tổn thương sao? Quyết định vào sáng nay dường như không còn dễ dàng nữa, hay cũng không phải là một chiến thắng. Cô run rẩy, ngay khi nhớ ra nó là móc nối máu lạnh để hài lòng khao khát điên cuồng trả thù của anh, cô sẽ sống sót. Aldo đặt chiếc vòng cổ vào một cái hộp nhung rồi lấy ra một cặp nhẫn, nhanh chóng tìm thấy cỡ của Helen. Sau đó mọi việc quá dễ dàng. Carlo rõ ràng có ý với những gì anh muốn, ba cặp nhẫn vàng, đều được tết lại. Cô chỉ phải đồng ý, cô đã làm thế chẳng vui thú gì khi cô không có ý đeo nó mãi mãi. Nhưng cô thở hổn hển vì bất ngờ khi Aldo hỏi có thứ quan trọng nào cần thiết kế không, Carlo nghiêm túc trả lời, “có, Helen sẽ buộc tóc lại khi chúng tôi được giới thiệu.” Cô nhìn anh, bất ngờ. Anh đang mỉa mai hay gì chứ? Cô sẽ không bao giờ hiểu được người đàn ông này dù trong một triệu năm, nhưng nếu cô may mắn cô sẽ không cần phải ở với anh hết một năm. Và với suy nghĩ hạnh phúc ấy cô theo sau Carlo trở ra ngoài trong khi Aldo đóng cửa phòng làm việc lại. Phần cuối của buổi chiều trôi qua khá dễ chịu khi họ ngồi quanh hồ nước nói chuyện uống nước và theo guồng quay của những câu chuyện. Selina thấy ngạc nhiên bởi mái tóc của Helen, cô ấy chưa từng nhìn thấy màu tóc này trước đó, và nài nỉ gọi Hellen là “la donna d’oro’ ( quý bà vàng) Đó là một cô bé đáng yêu dù cô bé vẫn đang ốm, cô bé có vẻ bằng tuổi với Andrea, nhưng chỉ nhỏ bằng nửa thằng bé. Da cô bé hơi tái, mạch máu xanh hằn rõ trên tay. Helen tự hỏi cô bé mắc bệnh gì, nhưng vì lịch sự nên ngại hỏi. Rõ ràng đứa bé cứ quấn lấy Carlo, và sự dịu dàng trong mắt anh với đứa trẻ này khi anh bế nó vào lòng, rõ ràng anh đáp trả lại tình cảm của cô bé. Helen thấy kì lạ khi Selina với sự thẳng thắn của một đứa trẻ hỏi xem cô có thể làm phù dâu trong đám cưới có thể mặc một cái váy dài không, và với sự thẳng thắn rất trẻ con cô bé còn nói mình chưa từng được mặc váy dài. Helen bất ngờ không biết trả lời thế nào. Cô tưởng tượng ra lễ cưới sẽ là một chuyến rất nhanh thôi, cô bé sẽ mặc một cái váy đơn giản hay một bộ đồ đơn giản, nhưng không muốn làm cô bé thất vọng. Carlo đỡ lời giùm cô, nói Selina chắc chắn sẽ làm phù dâu và sắp xếp để Anna và lũ trẻ gặp helen vào ngày hôm sau đi chọn váy. Cuối cùng họ ra về lúc 7 giờ, sau khi từ chối lời mời ăn tối của Anna. Helen biết ơn ngồi vào ghế, thấy mệt mỏi, áp lực đóng vai một vị hôn thê hạnh phúc còn mệt mỏi hơn cô tưởng tượng. Cô chớp thời cơ nhìn nhanh vào người bạn đồng hành, khi anh ngồi vào sau tay lái và khởi động xe, vẫy tay chào gia đình người bạn đang đứng bên cửa. Một lần nữa cô tự hỏi sao anh có thể tàn nhẫn như vậy với cô trong khi thật ấm áp và khoan dung với bạn bè. Chắc chắn sau khi ở quá lâu với một gia đình hạnh phúc anh phải biết anh đang giam giữ chính bọn họ vì muốn khăng khăng tiếp tục một cuộc hôn nhân không có tình yêu. Muốn một đứa bé ra đời mà không cần có tình yêu thì thật dã man. Cô định thách thức anh, sau đó lại đổi ý khi thấy những khớp ngón tay trên đôi tay mạnh mẽ của anh trắng bệch nắm chặt vào vô lăng, đôi chân dài cơ bắp của anh rất gần với cô, cứng lại vì căng thẳng. Có gì đó đang làm anh tức giận, và cô không có sức mạnh hay ham muốn khơi mào cho một cuộc tranh cãi nữa, nên cô quay đầu lơ đễnh nhìn ra bên ngoài xe cho tới khi họ dừng lại bên ngoài biệt thự. Helen theo sau thân thể cao lớn của Carlo vào phòng lớn. Cô do dự khi anh dừng lại trước cửa nhà xem xét, quay lại đợi cô. Cô chầm chậm bước về phía anh. “Em mệt rồi Carlo. Giờ anh muốn gì nào?” Cô độp lại anh. “Tôi nghĩ có lẽ em muốn gọi điện cho bà nội báo tin của chúng ta. Em có thể sử dụng điện thoại dưới sự giám sát của tôi.” Carlo vẫn nắm lấy cổ tay cô dẫn cô vào phòng. Heln đã quên tất cả mọi chuyện về bà vì mớ rắc rối trong hai ngày vừa qua, nhưng anh nói đúng, cô nên gọi điện và nói chuyện với bà. Tuy nhiên chuyện cần phải nói hoàn toàn đánh gục cô. “Em không biết nói gì với bà. Bà sẽ không tin là em yêu điên dại anh chỉ trong có hai ngày và muốn lấy anh ngay đâu.” “Tại sao không nói sự thật nhỉ, hay chuyện đó quá đơn giản với em?” Anh mỉa mai, đưa cô tới bên bàn, cầm lấy một tập giấy đặt vào tay cô, cuối cùng cũng bỏ tay cô ra. Helen nhìn anh chống đối, nhưng lần đầu tiên cô cúi xuống, không thể chịu nổi sự mỉa mai trong đôi mắt anh khi anh dài giọng nói, “Anh cũng sẽ nói chuyện với bà, làm rõ những chia tiết mà có lẽ em quên mất đó Helena.” Chắc chắn anh đang cho cô biết anh sẽ không chịu đựng sự quanh co nào cả. Cô nhìn mảnh giấy trong tay thấy ngạc nhiên khi đó là số điện thoại của nhà cô, mã số vùng được thêm vào rất chính xác. Tại sao lại ngạc nhiên? Tìm thấy số điện thoại nhà cô là một việc khá đơn giản, sau khi đề cập tới tất cả những việc anh đã sắp đặt để đưa cô tới đây. Cô cầm ống nghe lên rồi quay số. Nghe thấy giọng nói của bà khiến họng cô cứng lại, mắt cô nhòe đi vì nước mắt. Carlo nhẹ nhàng dùng tay nắm lấy tay cô giúp cô lấy lại bình tĩnh. Cô từ chối không để anh thấy cô tức giận tới mức nào, và mặt lạnh tanh hỏi thăm Andrea, cay đắng nhìn Carlo khi đang nói chuyện. Anh trả lời bằng cách đôi mắt lấp lánh dục vọng nhìn cô, rồi lặng lẽ nói, “Tiếp tục đi, em đang làm rất tốt đó.” Kỳ quặc như vậy đã đủ lắm rồi, vậy mà anh còn đặt tay lên tay cô, và ở gần cơ thể to lớn của anh giúp cô có đủ tự tự để thuyết phục Gran. Cô chỉ đơn giản nói với bà thật sự là sự trùng hợp đầy bất ngờ khi chú của Stephano, ông chủ của ngôi biệt thự họ đang ở hóa ra là một người đàn ông cô từng gặp cách đây hai năm, từng hẹn hò khá thân thiết. Họ đã phải chia tay khi Helen quay trở về nhà để đi học đại học, nhưng giờ họ đã tái hợp và muốn kết hôn. Gran rấy vui mừng có một chút lo lắng khi Carlo cố tình nói to, đề nghị nói chuyện với bà. Helen miễn cưỡng đưa điện thoại cho anh, bước lùi lại vài bước dựa người vào bàn, và Carlo tự giới thiệu mình. Khi cô lắng nghe anh nói chuyện trong lòng cô dâng lên nỗi tức giận. Anh thật quyến rũ, khi anh giải thích anh thích Helen của hai năm trước thế nào, nhưng đã nghĩ cô còn quá trẻ với một mối quan hệ nghiêm túc. Giờ, tuổi tác không phải vấn đề gì to tát, và anh thấy biết ơn khi Helen đồng ý làm vợ anh. Và tất nhiên tất cả họ sẽ phải gặp nhau trước lễ cưới. Sau đó anh thông báo với Gran rằng Stephano sẽ trở lại Anh vào thứ Tư, và sẽ đón Andrea và Gran tới Silicy vào ngày hôm sau. Miệng Helen mở to vì ngạc nhiên, anh nói rất hợp lý, đến mức không thể tin nổi! Cuối cùng anh cũng trả điện thoại lại cho cô, cô thấy rằng chuyện đó chỉ đòi hỏi câu trả lời có hay không thông thường, vậy mà người phụ nữ lớn tuổi hơn ấy đã nói liến thoắng rằng chuyện đó thật là tuyệt vời. Trước đó Helen chưa từng nhận ra là bà nội mình lại là người lãng mạn đến thế, cô thấy nhẹ người khi cuối cùng cũng nói tạm biệt bà và đặt tai nghe vào vị trí, ngốc nghếch chấp nhận là Carlo lại thắng. Anh đã ngồi vào chiếc ghế xoay da ngay sau bàn, cái đầu đen cúi xuống nhìn chỗ giấy tờ đằng trước. Cô chán nản nhìn anh, tự hỏi liệu có ai được sinh ra để có thể ranh ma hơn anh không. Mái tóc đen, tự nhiên điểm vào đó những sợi bạc có vẻ dài hơn trước, và từ tốn cong lên trên cổ áo. Có lẽ cô không nên ở đây, anh đã hoàn toàn để tâm tới công việc rồi. Tức giận lại dâng lên trong lòng cô vì anh đã dễ dàng sắp xếp mọi thứ theo hướng có lợi cho anh. Hàng tá những câu bình luận lướt qua đầu cô, nhưng không cái nào nổi lên, nhưng trước khi cô bước đi để nói ra chúng anh đã ngẩng lên và bắt gặp cô đang nhìn anh. Đôi môi mạnh mẽ của anh cong lại bực bối, và anh hỏi cô giọng lịch sự lạnh tanh, “Có gì đó ở đây sao? Anh có khá nhiều việc phải làm.” “Chúa ơi! Tôi không thể tin nổi. Làm thế nào mà anh vẫn có thể ngồi đó bình tĩnh sau tất cả những gì anh đã làm?” “Anh nghĩ, anh đã làm khá tốt đó,” anh độp lại, dựa lưng vào ghế. “Bà nội em dường như khá hạnh phúc với chuyện này, và đó là thứ em muốn. Lý do em lấy anh là để bảo vệ bà ấy và cậu em trai đáng yêu kia, và anh nghĩ anh có thể thuyết phục bà ấy về một tương lai hạnh phúc một cách hoàn hảo” anh nhẹ nhàng phát biểu.” “Đáng nhẽ anh nên thuyết phục bà là chúng ta rất yêu nhau, nhưng anh đã đi quá xa khi mời bà đến đây. Bà sẽ chỉ cần nửa giờ để nhận ra có gì đó không ổn. Bà rất hiểu em, em chưa từng mong có thể biến bà thành kẻ ngốc. Tại sao? Tại sao anh có thể làm vậy?” Sự kích động với chỉ duy có suy nghĩ ấy thôi về việc bà và Andrea sẽ tới Silicy đủ khiến giọng cô to hết cớ. “Hãy nói với gia đình em đây là một chính sách bảo đảm, được không?” “Tôi không thể nghe theo anh. Chính xách bảo đảm gì chứ?” “Nhưng dĩ nhiên em yêu. Khi em đứng trong nhà thờ vào thứ sáu, thực tế em trai em chỉ đứng đằng sau sẽ khuyến khích được em nói “Đồng ý” chứ không phải làm gì khác.” Helen thở gấp vì hoảng sợ hiểu được ý của anh. Anh nói đúng, chết tiệt anh đi! Biết rằng Andrea ở đó, vì lợi ích của người đàn ông này chính là một chính sách bảo đảm cho sự trả thù. Đôi mắt xanh của cô giận dữ nghĩ tới trò lừa đảo của anh, nhưng nhìn vào những đặc điểm không thể thay thế được của anh đủ khiếp cô dừng bất cứ câu đáp trả giận dự nào trong cô họng, và với một tiếng hét tắc lại, cô quay đầu và chạy đi, nụ cười mỉa mai vẫn còn vang lên trong tai cô. Thật không tốt chút nào khi cô không thể ngủ thêm vào tối này. Một vài giờ trước cô đã bị ám ảnh vì những hình ảnh của một người đàn ông da ngăm đen mặt có vết sẹo theo đuổi cô, và cô đã bừng tỉnh, nóng bừng lên, chiếc chăn thì quấn thành nút quanh cơ thể mảnh mai của cô. Những ánh sáng đầu tiên của bình minh chiếc vào phòng khi Helen rời khỏi giường và nhanh chóng mặc bikini vào. “Chết tiệt nó đi,” cô thầm nghĩ vậy. Biệt thự vẫn im lặng, cô cầm lấy một chiếc khăn tắm to từ nhà tắm lặng lẽ mở cửa phòng ngủ và đi xuống dưới tầng. Chỉ vài giây sau cô đã ở ngoài. Không có ai thấy cô nhẹ nhàng bước xuống hành lang, và đi qua cánh cổng đã hé mở tới bãi biển. Cchir có Gran và Andrea đang ở trong biệt thự và Carlo theo đúng truyền thống trước ngày cưới ở lại nha của cha anh. Buổi sáng hôm đám cưới… cô đánh rơi chiếc khăn tắm ở chỗ cát phẳng và không do dự chạy vào vòng tay mát của biển. Nước xanh biết bao phủ lấy cơ thể đang nóng bừng của cô như đang xoa dịu vết thương. Cô quyết tâm bơi ra ngoài, đầu óc trống rỗng. Chỉ khi cô cảm thấy chân tay đã mệt mỏi cô mới duyên dáng chuyển sang bơi ngửa, cho phép những con sóng dịu dàng lắc lư ôm lấy cơ thể cô. Khi cô nhận ra thì cô thấy mình đã bơi xa hơn rồi, và đoạn cuối bơi vào bờ thật sự là một cuộc chiến. Cô thở phào khi nhận ra cát dưới chân mình, và lê người quay lại bờ, nằm trên cát. Cô ngước nhìn bầu trời bao la. Những tia nắng sớm đầu tiên đang chuyển thành những tia sáng màu hồng đỏ xuyên qua những đám mây. Bài thơ gì đây? “Bầu trời đỏ vào buổi sáng, một điềm xấu sao?” Miệng cô cong lại thành một nụ cười chua chát, chắc chắn đó không phải là một điềm báo về thời tiết! Tuần trước trời nóng đến bỏng da, và nhiệt độ gần đạt mức 31 độc C. Có lẽ đó là lời cảnh báo của một nhà tiên tri rằng những tháng tới sẽ mang đến cho cô nhiều bão tố. Khi hơi thở của Helen dần ổn định, cô cũng bình tĩnh suy nghĩ. Những ngày cuối cùng cũng không quá tệ. Và thứ Hai Carlo đã đưa cô đến Palermo gặp Anna và Selina, đưa ba người bọn họ tới chỗ rất đẹp chỉ dành cho đồ cưới, và sau khi thảo luận với người chủ, Carlo rời đi, thông báo cho họ rằng anh sẽ quay lại sau một giờ để đưa tất cả đi ăn trưa. Helen đã không quan tâm đến việc cô sẽ mua loại váy nào, nên Selina được phép chọn váy phù dâu đầu tiên, sau đó Helen chỉ đơn giản lấy váy cưới có ý nghĩa là bạn đồng hành. Ánh sáng lấp lánh trong đôi mắt cô gái nhỏ khi ngắm mình trong gương chính là sự vui sướng. Những chiếc váy giống hệt nhau: là những bộ quần áo may sẵn phù phiếm bằng vài tuyn, với những đường cong. Đường viền cổ áo nhẹ nhàng gây xúc động cái có thể được mặc lên vai hoặc bỏ khỏi vai,vạt áo phía trên có đường kiểu đế vương, cắt ngang bằng một dải ruy băng, và một dải ruy băng giống hệt cắt ngang chiếc tay áo ngắn hơi phồng lên bằng những đường cong nho nhỏ. Hai cái nón to và mềm cùng với những dải băng to hơn phối màu thả xuống ở phía sau, hoàn thành các bộ trang phục cùng với đôi dày sa tanh dễ thương. Selina trông khá thanh tao với chiếc váy dài mềm mãi buông dài quanh đôi chân nhỏ bé của em. Helen cười đầy vẻ suy tư. Ít nhất cô con gái nhỏ cũng sẽ rất hạnh phúc vào ngày hôm nay. Ngày đó tạo lên giai điệu đến tận cuối tuần. Carlo đã quay lại lúc 8 giờ vào bữa tối, và họ ăn tối cũng nhau giống nhưng những người lạ đầy lịch sự, điểm nhấn của cuộc trò chuyện chỉ là “ Hãy đưa giùm lọ muối,” hay “Thêm chút rượu nữa chứ?” Sau bữa ăn, Carlo quay lại công việc của anh, để Helen lại với những thiết bị riêng của cô. Những ngày còn lại cũng đi theo cùng một khuôn mẫu. Helen tính sẽ không xuống ăn sáng cho tới khi nào cô chắc chắn anh đã đi làm ở Palermo. Nếu anh nhận ra cô cẩn thận tránh mặt anh, anh cũng không nói gì, nên rõ ràng chuyện đó không khiến anh bận tâm. Anh đối xử với cô với lối lịch sự lạnh lùng, và cô khá hạnh phúc vì mọi việc vẫn giữ nguyên theo cách ấy. Anh không cố gắng chạm vào cô, và nếu trong một tình huống nhỏ nào đó cô tình cờ thấy tia giận dự cay đắng hơn của anh như lần đầu tiên anh gặp lại cô, cô làm như không thấy. Trong những ngày ấy, Helen tắm nắng ở bể bơi hay bơi ngoài biển. Nơi đây thật là một chỗ lí tưởng cho một kì nghỉ lười biếng, và tới thứ Sáu cô đã có được sự tự tin cao vút cô cảm nhận được vào chủ Nhật trước, khi cô thuyết phục Carlo đồng ý với những điều kiện của cuộc hôn nhân. Chuyện kết hôn cũng không quá tệ, cô tự nhủ vậy. Sau tất cả mọi chuyện, cô hiếm khi thấy anh, và nếu cô mang thai sớm, thậm chí cô cũng không phải ngủ cùng anh hơn một đôi tuần. Không may, đêm hôm qua cảm giác tốt đẹp ấy đã hứng chịu một cú đánh khá đau, khi Stephano xuất hiện cùng với bà và Andrea. Helen phải huy động tất cả sức mạnh ý chí để khỏi khóc òa lên và nói với bà nội toàn bộ câu chuyện. Nhưng sự xuất hiện của Carlo đã ngăn cản cô. Chỉ nhìn lướt qua gương mặt anh đã đủ thuyết phục cô rằng anh biết cô nghĩ gì, và lời cảnh báo hiện rõ trong đôi mắt đen ấy. Anh và Stephano, giữa hai người họ đã hoàn toàn làm chủ cuộc trò chuyện trong bữa tối, và Helen không có cơ hội nói chuyện với bà trước khi Carlo khăng khăng rằng họ nên đi nghỉ sớm để sẵn sàng cho một ngày bận rộn vào ngày mai. Lý do của anh là anh phải lái xe đường dài tới chỗ cha anh vào tối hôm ấy. Helen không thể tránh việc đi ra xe cùng anh, cô cũng không thể không hôn anh khi anh chạm vào đôi môi không hài lòng của cô. Đó là khi sự sợ hãi quay lại tàn phá cô. Đôi tay anh khép lại giống như kẹp thép quanh người cô, và cái miệng cứng rắn của anh bao phủ miệng cô. Cô cứng người lại từ chối, nhưng anh là một tình nhân quá thành thục nên không thể vì thế mà lùi bước, và không buông cô ra cho tới khi mạch máu của cô đập loạn lên và đôi môi tách rời sẵn lòng dưới bờ môi anh. Sau đó anh buông cô ra kèm them một nụ cười mỉa mai, rồi thì thầm, “Chỉ là sự nhắc nhở cho tối mai thôi, cara.” (cara: em yêu) Giọng bà gọi cô đưa cô quay lại thức tế, và cô đứng thẳng dậy, phủi hết cát dính vào làn da trần của cô khi cô nhìn thấy người phụ nữ lớn tuổi ấy bước tới. bà tạo lên một bức tranh tuyệt vời trong chiếc váy màu xanh nhẹ nhàng. Giống như Helen bà khá cao nhưng bà sở hữu mái tóc bạc và những nếp nhăn quanh đôi mắt xanh. “Bà nghĩ là bà sẽ tìm ra cháu ở đây, cháu yêu. Đã đến lúc chuẩn bị rồi. Mất ít nhất hai giờ để tắm rửa và làm khô tóc đó cháu.” Helen nhìn thấy gương mặt vui vẻ dịu dàng của bà, cô lấy lại giọng. “Cháu chỉ vừa tới thôi, cháu không ngủ ngon lắm nên cháu đi tắm và thư giãn,” cô nói nhỏ. “Đó là cảm giác của một nàng dâu, không có gì phải lo lắng đâu. Bà nhớ khi bà lấy ông cháu bà cũng như vậy, nhưng cháu sẽ ổn thôi. Carlo là một người tuyệt vời. Cháu thật may mắn đó.” Một bàn tay yêu thương vòng qua vai Helen, và buộc cô không được giữ lấy những cảm giác nghẹt thở, cô trả lời bà, “Vâng… vâng cháu biết mà.” “Có chuyện gì thế, Helen. Cháu có chắc là cháu muốn kết hôn không?” Gran hỏi cô, băn khoăn nhìn Helen. “Nếu cháu vẫn còn do dự, thì bây giờ là lúc nói ra, trước khi quá muộn.” Người phụ nữ lớn tuổi ấy quá tinh ý nên không chú ý tới nỗi khổ của Helen. Helen thầm nghĩ giá như bà biết mọi chuyện. đã quá muộn rồi kể từ giây phút cô bước chân lên máy bay đến Silicy. Cô lờ đi câu hỏi ấy, và đáp lại bằng một câu hỏi của chính mình. “Bà ơi, bà hãy nói cho cháu biết khi cháu kết hôn bà có muốn Andrea đến sống ở Silicy với cháu không?” “Vậy đó là vấn đề à! Bà nghĩ có lẽ có chuyện gì với em trai cháu. Bà hiểu cháu Helen à, cháu muốn gánh trách nhiệm với Andrea. Nhưng cháu yêu cháu sẽ không phải làm thế. Từ khi cha cháu mất, Andrea đã trở thành điều vô giá với bà. Chăm sóc thằng bé làm dịu đi nỗi đau mất mát của bà, và bã sẽ rất đau lòng khi phải xa cậu bé lúc này. Tóm lại, bà mới chỉ ngoài sáu mưới, không quá già yếu đến mức không thể chăm sóc thằng bé. Và năm năm nữa thằng bé sẽ đi học ở trường nội trú rồi.” Helen thở dài chấp nhận, khi bà cô nói tiếp, “nếu cháu lo lắng vì sự thiếu ảnh hưởng của người đàn ông trong cuộc sống của thằng bé, đừng như vậy nhé cháu. Ý bà muốn nói với cháu sớm hơn, nhưng Joe và Martha đang chuyển đến sống với chúng ta. Họ sẽ sống ở tầng trên cùng, và cháu biết Andrea quý họ tới mức nào rồi đó. Joe giống như người cha thứ hai với thằng bé. Thật là tàn nhẫn khi mang thằng bé ra khỏi ngôi nhà hiện nay, khi nó đã lấy lại được cân bằng sau khi mất đi cha mẹ. Vậy nên cháu yêu cháu thấy đó cháu không cần phải lo lắng gì cả. Cháu và Carlo có thể bắt đầu cuộc sống hôn nhân theo cách riêng của cháu, như nó nên có.” Và, cô nói thêm bằng một nụ cười nhỏ, “Và cháu hi vọng cháu sẽ là một bà nội tuyệt vời trước khi quá lâu!” Tin Joe và Martha sẽ chuyển tới ngôi nhà cũ của cô đã để lại dấu ấn ngay khi Helen quan tâm tới. Họ đã thuê những trang trại ngữa phía sau ngôi nhà, sử dụng chúng để làm xưởng đồ gốm. helen đã có khoảng thời gian hạnh phúc khi quan sát Joe ở bên những bánh xe làm gốm, tạo ra những vật tuyệt đẹp dễ quá chừng. họ không có con, và đã qua cái tuổi sinh con. Cô có thể không nên ước giúp nhưng con người tốt hơn đang chia sẻ sự nuôi nấng với Andrea, nhưng không thể không cảm thấy một chút buồn bã khi nhận ra cô không còn quan trong trong ngôi nhà của riêng mình nữa. “Không phải chỉ vì Andrea, có gì khác làm cháu phiền lòng sao?” Bà ân cần hỏi han. Helen cố cười. “Không, không phải thật sự. Chỉ là bà khiến cháu giảm tự tin mất rồi. Cháu đã chuẩn bị tất cả những lí luận để thuyết phục bà là cháu đang làm đúng, kết hôn quá nhanh, và chỉ ngạc nhiên một chút khi nhận ra bà không cần tới chúng. Bà đã chấp nhận cuộc hôn nhân của cháu với Carlo quá nhanh. Cháu nghĩ là…” Và cô bất ngờ nhận ra điều cô đã nghĩ tới. Tính từ chủ nhật tuần trước khi Carlo nói với cô là bà cô sắp đến, cô vô tình đã dựa dẫm vào bà để chống lại cuộc hôn nhân vội vã và khăng khăng đợi một thời gian vì biết Carlo sẽ không thể tranh cãi với người phụ nữ lớn tuổi. Nhưng tối qua niềm hi vọng vô ích ấy đã ra đi và cả sự tự tin của Helen cũng biến mất. cô tận dụng nỗ lực cuối cùng và nói, “Ồ, cháu không thể không tự hỏi xem cha cháu sẽ nói gì.” “Ồ, Helen, cháu yêu, rõ ràng là Carlo yêu cháu sâu đậm, và cậu ấy đã đợi hai ngày rồi. Cháu biết đó bà đâu có bị mù. Khi cháu trở về từ Rome, bà biết có gì không ổn rồi. Cháu gầy đi, lặng lẽ buồn bã – tất cả những triệu chứng cổ điển của một mối tình không hạnh phúc. Bà đã hỏi bố cháu xem có chuyện gì và cha con thật kín tiếng. Thứ duy nhất nó thừa nhận là con đã có một tình yêu mê đắm một một người hoàn toàn không thích hợp, nhưng khi cô bước vào đại học và tập trung vào sự nghiệp, tất cả sẽ trở thành quên lãng. Bà không chắc lắm, nhưng không thích can thiệp vào. Ở Coulthards chúng ta đều kết hôn khi còn trẻ. Năm bà 18 tuổi đã lấy ông cháu, và cha cháu chỉ mới 21 tuổi khi ông cháu qua đời. đó chính là thứ gây ra vấn đề.” “Vấn đề gì ạ?”Helen hỏi, không theo dõi hết câu chuyện của bà. “Cháu luôn thấy cha cháu qua cặp kính màu hoa hồng, nhưng nó là người giống chúng ta, với những cảm giác rất con người. trong trường hợp của cha cháu, sự chiếm hữu đã vượt quá sự bảo vệ. Giờ thì ta không biết liệu cha cháu có tán thành cuộc hôn nhân của cháu không, nhưng ta biết rõ rằng cháu không cần cảm thấy tội lỗi. có lẽ điều đó sẽ giúp cháu hiểu rằng cháu…” “Không cần nữa đâu Bà,” Helen nhanh chóng ngắt lời. Cô có một cảm giác dâng trào rằng cô không muốn biết thêm gì nữa, cô không thích qua điểm của bà về cha cô, và thấy bất ngờ với nó. “Có lẽ không, nhưng đã tới lúc cháu cần biết sự thật.” Và bà ngồi xuống bãi cát ra hiệu cho Helen ngồi xuống. “Cháu chưa bao giờ biết mẹ cháu, nhưng nó là một cô nàng đáng yêu. Cha cháu hai mươi tuổi, và vào năm thứ hai đại học chúng gặp nhau. Helga mới có 18 tuổi và là sinh viên trao đổi ở Cambirdge. Cô bé nhảy vào cuộc sống của bố cháu như một quả tên lửa. Nó hoàn toàn bị quyến rũ, và chỉ trong hai tuần nó bị đuổi khỏi đại học, cả hai đứa khởi hành trên chuyến tàu của dân hippy tới Ấn độ. Cả ông cháu và ta đều không nói được gì để ngăn cản chúng. Đó là những năm 60 – sức mạnh của những loài hoa, “ trẻ em của thời kỳ ánh sáng,” chúng tự gọi mình như vậy – và Helga là một trong những ngôi sao sáng chói nhất, gần như quá sáng,” Bà hồi tưởng lại. “Ồ, chín tháng sau chúng quay lại và Helga đã có thai rồi. Ông cháu khăng khăng muốn chúng kết hôn, ông thật sự mua được giấy phép kết hôn, nhưng đó chỉ là sự nhượng bộ duy nhất của chúng với một lối sống thường ngày. Cháu không được sinh ra tại nhà như cháu nghĩ đâu, mà tại một trang trại bỏ hoang trung tâm xứ Wales, một công xã mà chúng đang sống lúc bấy giờ.” Việc sinh nở cũng bình thường, nhưng Helga đã chết vì bệnh viêm màng bụng một tuần sau đó. Khi cuối cùng chúng có nhận ra có chuyện và đưa nó tới bệnh viện, nhưng đã quá muộn. Chau cháu sau đó có nói với bà rằng bác sĩ ở bệnh viện rất tức giận vì sự lãng phí mạng sống một người trẻ tuổi như vậy, và cũng buộc tội nó tội vô tình giết người.” “Ôi, không!” Helen thì thầm, kinh hoàng trước lời thổ lộ của bà nội. “Sau đó, cha cháu đã thay đổi. Nó quay lại trường đại học, và sau đó tập trung cho sự nghiệp. Cả cuộc đời nó chỉ xoay quanh công việc và cháu. Trong nhiều năm nó tự thấy hối lỗi vì cái chết của Helga. Không may, ảnh hưởng của việc đó khiến nó quyết tâm không để cháu trưởng thành giống nó. Nó kinh hãi khi cháu kết hôn quá trẻ, không nghề nghiệp gì, và không có cả cơ hội trưởng thành phù hợp. đó là lý do vì sao nó luôn giữ cháu bên nó mọi lúc, khăng khăng rằng cháu phải đi học ở một trường nữ sinh, thậm chí chúng ta không phải là dân công giáo. Và bà ghét phải nói điều này, nhưng bà nghĩ một phần lí do vì sao nó kết hôn với Maria là vì cô ấy đối lập hoàn toàn với Helga. Quan điểm của cô ấy khá trầm và lạc hậu. Nó thật sự đã nói với bà là nó nghĩ cô ấy sẽ có ảnh hưởng tốt với một đứa bé vị thành niên giống như cháu.” “Không, bà ơi, chắc chắn không phải thế đúng không bà?” Helen khóc òa, không thể chấp nhận những gì bà nói với cô. “Helen, cháu đừng hiểu lầm. Nó yêu Maria, nhưng yêu theo cách khác với yêu mẹ cháu, bà nghĩ đó là một cách tốt hơn. Chúng hợp nhau đến hoàn hảo, nhiều hơn mẹ cháu và nó. Cháu thấy đấy Helen, khi bà nói bà không biết liệu cha cháu có đồng ý hay không, ý của bà là quan điểm của nó có lẽ không phải thế. Nhưng bà biết chắc nó muốn cháu hạnh phúc, và bà chắc chắc Carlo là người đàn ông có thể làm được điều đó.” Bà nhìn thẳng vào mắt Helen và hỏi, “Cháu yêu cậu ta chứ?” Cô có thể nói gì đây? Tất cả những điều bà vừa nói đang quay mòng trong đầu cô, sau đó cô biết nó tạo ra sự quan tâm sâu sắc của cô, nhưng giờ bà đang đợi câu trả lời và cô không thể nói gì khác ngoài “vâng” chứ? Dù bất cứ những thứ gì khác đều là sự thật, chỉ có một thực tế vẫn còn đó. Carlo đang hăm dọa cô bắt cô lấy anh và bà sẽ chẳng thể nào đoán ra. “Bà biết mà, cháu yêu. Nào giờ hay quay lại nhà và chuẩn bị sẵn sàng thôi.”