Đạo

Chương 441 : Huyết sắc nhuộm thiên

Sắc mặt lão tổ Mộc gia lộ vẻ bi thảm, trong đôi mắt hiện lên nét hối hận, nếu lúc trước hắn chưa từng đâm sau lưng Tiêu Thần thì sẽ không có cục diện như bây giờ. Nhưng tất cả đã muộn mất rồi. Mục Hâm đến giờ vẫn không tin nổi, Huyền Thiên trưởng lão đường đường là một Nguyên Anh hậu kỳ, không ngờ bị người ta giết một cách dễ dàng. Lúc này mắt thấy Tiêu Thần đi tới, lập tức sợ hãi thét chói tai chạy trốn. - Muốn làm nhục Tiêu gia ta thì hôm nay ngươi sẽ phải chết! Tiêu Thần vung ống tay áo lên, không gian chấn động, nháy mắt hình thần câu diệt, hóa thành tro bụi. Sắc mặt Mộc Thiên Vân không còn chút máu, lúc này ngửa đầu nhìn Tiêu Thần: - Mộc gia ta đã phạm sai lầm lớn, đã kết đại thù sống chết với ngươi, nhưng việc này đều là do tu sĩ gia tộc ta làm, không kiên quan đến các tộc nhân thế tục. Hôm nay, Mộc Thiên Vân ta không cầu có thể sống, chỉ hy vọng ngươi buông tha chi phàm nhân vô tội của Mộc gia. Cừu hận của tu sĩ không thể làm tai họa thế tục phàm nhân, vốn dĩ với tu vi bây giờ của Tiêu Thần, cho dù có đem Mộc gia hoàn toàn huyết tẩy thì cũng tuyệt đối không có ai dám ngăn cản. Tu sĩ tu hành, cả đời trải qua rất nhiều khó khăn, người có tu vi càng cao thâm thì càng ra tay quyết đoán, không chút lưu tình, nhổ cỏ tận gốc, vĩnh viễn trừ đi hậu họa! Nếu đổi lại là tu sĩ Bất Trụy kỳ khác, tu luyện gần mấy ngàn năm thành đại đạo, tâm sớm đã như thiết thạch, tất nhiên sẽ không hiểu người này cầu xin. Nhưng thời gian tu đạo của Tiêu Thần ngắn ngủi, còn chưa đạt đến cảnh giới tuyệt tình như vậy, lúc này nghe thế hơi trầm ngâm, nhàn nhạt nói: - Tu sĩ có linh căn thì không thể được, tộc nhân bình thường sẽ xóa đi trí nhớ, đuổi đi nơi khác, tự sinh tự diệt. Như vậy là hắn đã nhân nhượng lắm rồi. Trong mắt Mộc Thiên Vân hiện lên vẻ cảm kích, cười thảm, sau đó đưa tay chụp xuống trán, chấn vỡ trán tự sát. Nhưng người này chết quá nhanh, trong mắt vẫn toát ra vẻ bình yên. Đơn giản là, đứa con gái mới sinh chưa đầy một tháng, có thể không cần theo đuổi chướng nghiệp nặng nề của gia tộc, nên không phải cùng chết. Tiêu Thần trầm mặc, sau đó chậm rãi lắc đầu, lúc này không mềm lòng được, toàn bộ tu sĩ Mộc gia nhất định phải chết, nếu không sẽ là một tai họa lớn. Ống tay áo vung lên, nguyên thần vài tu sĩ giữ thi thể Mục Hâm nhất tề vỡ vụn, chết mà không có chút thống khổ nào. Hôm nay, hai tay Tiêu Thần dính đầy máu, nhưng chuyện này xét đến cùng là do Mộc gia tự tìm đến diệt vong mà thôi. Trong nháy mắt, bắn ra một quả cầu lửa, đốt đám thi thể kia ra tro, Tiêu Thần quay đầu lại, trầm ngâm một lát kính cẩn nói: - Phụ thân, năm đó Mộc gia hại Tiêu gia gần như tan cửa nát nhà, cừu hận đó tất sẽ báo. Con tự nhận con tuyệt đối không phải là hạng người tự dối mình, nhưng đám người tộc nhân của Mộc gia không có quan hệ với việc này, con sẽ cho họ một con đường sống. Việc này rất có thể sẽ là một mầm họa với Tiêu gia ta, không biết phụ thân có cho con thực hiện không? Tiêu phụ nghe vậy mặt lộ vẻ vui mừng: - Thần nhi, dù cha không biết tu tiên thế nào, nhưng cha chỉ biết được một điều, nam tử hán đại trượng phu hành tẩu thế gian, khai thiên lập địa, cần phải ân oán rõ ràng. Việc năm đó, tu sĩ Mộc gia tham dự vào, nhưng không liên quan đến tộc nhân bình thường, giết hết những người vô tội. Thần nhi, lấy tu vi hiện giờ của con có thể bảo trì được ân oán rõ ràng trong lòng, khiến cha được an ủi rất nhiều, việc này con cứ cử lý thỏa đáng, bất kể là như thể nào, cha đều đồng ý. Tiêu Thần hơi trầm ngâm, đưa Mộc gia lão tổ nhiếp vào trong tay, nhàn nhạt nói: - Năm đó ngươi đến giết ta, vậy ngươi đã nghĩ đến ngày hôm nay chưa? Hôm nay Mộc gia bị hủy diệt, toàn bộ là do tà niệm bọn ngươi tạo ra, không thể oán trách ai được. Nói xong từng bước bước ra, không gian xuất hiện gợn sóng, thân ảnh hai người liền biến mất. . . . . . Doanh Châu, Mộc vực, Đông Phương thành. Bảy năm trước sự kiện Tiêu Thần mơ hồ khiến Mộc gia bị chiến bại, mặc dù có tổn hại một chút uy danh, nhưng vẫn không có ai dám khinh thường, Mộc gia lão tổ là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ, còn hơn mười tu sĩ Kim Đan trấn thủ tám hướng, căn cơ chưa động thì đây vẫn là Thánh địa của Triệu quốc! Ban ngày, tu sĩ Đông Phương thành vẫn như trước, nhìn về phía tòa thành nguy nga kia, tất cả đều mang trong lòng sự kính sợ. - Lão tổ Mộc gia, Mộc Hiển Linh chân quân, chính là Nguyên Anh tu sĩ duy nhất của Triệu quốc ta, uy lực thần thông giống như tiên nhân, chỉ một cái giờ tay nhấc chân thôi có thể hủy thiên diệt địa. Mộc gia thoải mái đứng ngoài không tham dự vào tranh đấu của các môn phái tu chân, nhưng kỳ thật vượt xa các tu chân tông môn của Triệu quốc, trong lòng các ngươi nhất định phải nhớ kỹ, cả cuộc đời này nhất định không thể nào đối địch với Mộc gia, nếu không chắc chắn sẽ chết! Tiến vào Mộc vực, phải cẩn thận thu liễm tính tình, trong cái nơi cao cấp này, tu sĩ Kim Đan kỳ không ít, thế nên không được gây phiền toái. Tu sĩ toán loạn đột nhiên im lặng, hoảng sợ ngẩng đầu, sắc trời âm u. Uy áp của khí tức thản nhiên phát ra từ trên bầu trời, tràn ngập không gian, bao phủ cả Đông Phương thành. Khí tức này cực kỳ lạnh lẽo, làm cho mọi thứ có trên trời đất này có cảm giác là chỉ cần nó một chút phản kháng với nó, ý niệm sẽ bị phá hủy. Âm phong gào thét. Một cỗ uy nghiêm đáng sợ, khí tíc tĩnh mịch chậm rãi phát ra, khiến người ta có cảm giác khó chịu ở ngực, áp lực vô cùng. Vô số tú sĩ biến sắc, dị tượng trong trời đất không phải tự nhiên mà ra, rất có khả năng nó gắn với khí tức của một tu sĩ đại thần thông nào đó gây ra. Nhưng rốt cuộc là thần thánh phương nào đến, chẳng nhẽ không biết rằng đây chính là Mộc vực, lãnh địa của Mộc gia tại Triệu quốc, bất cứ ai khiêu khích đều phải chết. Về điểm đó không ai nghi ngờ. Bởi vì lão tổ Mộc gia chính là một tu sĩ Nguyên Anh kỳ đại thần thông, tu sĩ mạnh nhất của triệu quốc! Bên trong thành độn quang dâng lên, sắc mặt Mộc Uyên âm trầm, trong mắt ẩn chứa sự sợ hãi. Khí tức này vô cùng khó lường, hắn không thể cảm ứng được tu vi của người này rốt cuộc là gì, nhưng có thể khiến cả thiên địa biến sắc thì cả hắn cũng không có khả năng ngăn cản. - Không biết tiền bối từ đâu đến Mộc vực ta, vãn bối là Mộc Uyên trưởng lão của Mộc gia, ta thay lão tổ Mộc gia Mộc Hiển Thánh hỏi thăm? Người này mở miệng nói, giọng điệu trầm ổn. Có lão tổ trấn thủ, Mộc gia bọn họ chả phải sợ hãi. Mộc Uyên thêm pháp lực vào âm thanh, hóa thành sóng âm cuồn cuộn, quét ngang ra, truyền ra khắp cả Tứ Phương thành, khí thế vô cùng. Khiến cả tòa thành này nháy mắt im lặng. Lát sau, một tiếng cười lạnh truyền từ bốn phương tám hướng đến, khiến người ta không biết nó đến từ đâu. - Mộc Uyên trưởng lão, mấy năm không gặp, phong thái vẫn như trước, không biết trưởng lão còn nhớ Tiêu Thần hay không? Âm thanh còn chưa dứt, một thân ảnh mặc thanh sam xuất hiện trên Tứ Phương thành, trong tay có nắm một người, ánh mắt lạnh lùng, nhìn xung quanh, sát khí bùng lên. Đồng tử Mộc Uyên co rút lại, nghe hết lời nói kia, trong lòng hắn như lạc vào sương mù, nhưng khi nhìn rõ người này, sắc mặt nháy mắt trắng bệch, không còn chút huyết sắc nào. - Tiêu Thần, lại là ngươi, ngươi vẫn chưa chết! Bảy năm trước, Tiêu Thần phi kiếm rời khỏi Mộc Vực, Mộc Uyên hiển nhiên không dám ngăn cản. Bảy năm sau Tiêu Thần trở lại, trong lòng hắn tự nhiên sợ hãi. - Mộc gia còn chưa chết, sao Tiêu Thần ta lại an tâm vẫn lạc chứ! Hôm nay ta đến đây là để giải quyết ân oán lúc trước đó. Thân thể Mộc Uyên đột nhiên cứng đờ, ánh mắt quái dị, tràn ngập vẻ hoảng sợ khó tin, nhìn người trong tay Tiêu Thân. - Lão tổ! Hắn thét lên, cực kỳ hoảng sợ. Lúc này, lão tổ Mộc gia Mộc Hiển Tháng chân quân đúng là đang bị Tiêu Thần nắm trong tay, sinh tử không rõ. Phát hiện như vậy, khiến Mộc Uyên như phát điên. Ở trong lòng toàn bộ tu sĩ Mộc gia, lão tổ là người mạnh nhất thế gian này, có lão tổ trấn thủ, Mộc gia liền vững như bàn thạch, không ai dám cả gan trêu chọc. Nhưng hôm nay, cái lòng tin đó đã bị phá vỡ. - Trốn! Trốn! Trốn! lão tổ đã bị Tiêu Thần chế ngự, lấy tu vi của ta càng không phải là đối thủ. Chỉ có thể chạy trốn có lẽ có thể có một con đường sống! Nhưng hôm nay, Mộc gia ta khó tránh được kiếp nạn. Năm đó Mộc gia bức bách Tiêu Thần, kết sinh tử đại thù, lúc này Tiêu Thần trở lại, tu vi sâu không dò được, kết cục của Mộc gia ra sao tự suy nghĩ là đủ biết. Ý niệm chuyển trong đầu Mộc Uyên, trên người hắn chợt lóe độn quang, điên cuồng bỏ chạy ra phía ngoài. Sắc mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, hôm nay các tu sĩ Mộc gia phải chết hết! - Mộc lão quỷ, hôm nay ta bắt ngươi nhìn tận mắt Mộc gia bị hủy diệt như thế nào, bắt đầu từ Đông Phương thành. - Mộc Uyên sẽ là người đầu tiên hồn lìa khỏi xác trong tay ta! Âm thanh chưa dứt, ống tay áo vung lên, không gian chấn động, huyết hoa nở rộ, rất đẹp. ( DG: ọe, bóp nổ xác như bóp nổ trái bóng bay thì đẹp nỗi gì) Tu sĩ Kim Đan kỳ Mộc Uyên chết trong nháy mắt. Sắc mặt Tiêu Thần lành lùng. Mượn một giọt máu trong cơ thể ngươi để ta thấy rõ chỗ của tu sĩ Mộc gia! Tiêu Thần nói xong, chỉ xuống, một giọt máu màu đổ thẫm nháy mắt từ cơ thể Mộc Hiển Tháng rơi vào tay Tiêu Thần, phát ra vẻ quỷ dị. Từ đầu đến cuối, hai mắt Mộc lão quỷ vẫn nhắm nghiền, chưa từng mở ra. - Lấy máu làm chất dẫn, huyết mạch hấp dẫn nhau, chỉ đến chỗ đồng tộc. Vung tay lên, huyết châu đột nhiên run lên, sau đó tán loạn biến mất, dung nhập vào thiên địa. Tiêu thần nhắm mắt, một lát sau mở ra, huyết sắc thản nhiên hiện ra, hết sức quỷ dị. - Giết! Âm thạn hạ xuống, Tiêu Thần đem Mộc gia lão tổ trấn áp vào hư không, thân ảnh run lên, rơi vào trong tứ phương thành. Hôm này, rốt cục cũng đem huyết sắc nhuốm lên nơi đây.