Đạo
Chương 440 : Không bằng giết chết
Ở sâu trong đôi mắt của Tiêu Thần lệ mang chợt lóe, ống tay áo vung lên không thấy gì khác lạ, chỉ thấy một tu sĩ Kim Đan kỳ bên cạnh Mục Hâm sắc mặt đại biến, sau đó thổ huyết, rơi xuống đất, khí tức yêu ớt, bị thương rất nặng.
- Chỉ là một Nguyên Anh sơ kỳ, cũng dám miễn cưỡng che dấu với bổn tọa, muốn chết.
Âm thanh vừa dứt, mọi người đều kinh ngạc.
Đó chính là một tu sĩ Nguyên Anh sợ kỳ.
Với khẩu khí như vậy thì tu vi đã phải đạt đến mức nào rồi.
Đồng tử Mục Hâm co rút lại, tu sĩ bên cạnh đạt đến cảnh giới Nguyên Anh sợ kỳ, trường lão Mục Huyền Thiên để bên người làm hộ vệ, việc này ngoại trừ hắn ra, không một ai khác biết đươc. Mà lúc này tu sĩ cảnh giới Nguyên Anh kỳ, Tiêu Thần chỉ cần vung tay áo một cái là sống chết đã không rõ!
Rốt cuộc tu vi hắn đã đạt đến cảnh giới nào! Lúc này, Mục Hâm không còn cái gan đó, hắn chỉ sợ lúc này hắn chạy đâu cũng không thoát được. Có lẽ hiện tại chỉ còn Huyền Thiên trường lão là có thể cứu được hắn, Huyền Thiên trưởng lão đã đạt đến cảnh giới tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông.
Tiêu Thần đứng cười lạnh, ngón tay vuốt, một lát sau đột nhiên ngẩng đầu, trên mặt lộ ra vẻ lãnh đạm.
- Rốt cuộc đã đến rồi sao?
Theo âm thanh hạ xuống, mọi người cảm ứng thấy hai đạo khí tức mạnh mẽ đang ở phía đằng xa gào thét mà tới, tốc độ cực nhanh, bất quá chỉ qua nữa nhịp thở, cũng đã bay được một quãng đường dài vô tận, xuất hiện ở phía trên Tiêu thành.
Cùng với hai khí tức này đến, khắp phía chân trời, mây đen u ám.
Sắc mặt Mộc Hiển Thánh âm trầm như nước, nhìn thành trì trước mặt, kính cẩn nói:
- Trưởng lão, nơi này chính là Tiêu thành.
Ánh mắt Mục Huyền Thiên lạnh lùng, lúc này nhướng mày:
- Tiêu thành? Cái thành này rốt cuộc có bí ẩn gì, lại có thể khiến cho đệ tử chân truyền Mục Hâm cầu cứu chứ, chẳng nhẽ còn có người ra tay mạnh hơn cả hắn ta?
Thần thức mạnh mẽ phá thể mà ra, đem bao phủ cả Tiêu thành ở bên trong.
Ngay sau đó, sắc mặt hắn trở nên cực kỳ khó coi:
- Đi!
Độn quang chợt lóe, thân ảnh hai người đi vào bên trong Tiêu Thành.
Trước Tiêu gia đại đường, thân ảnh người xuất hiện, bước đi từng bước, dừng lại bên người đám người Mục Hâm.
- Huyền Thiên trưởng lão mau chóng giết chết người này, người này muốn giết ta!
Chứng kiến người đến, trong lòng Mục Hâm cực kỳ vui vẻ, sắc mặt mừng như điên.
Sắc mặt Mục Huyền Thiên trở nên khó coi, đệ tử chân truyền của Mục gia lại có thể bị một người ở Triệu quốc chật chội nhỏ bé làm bị trọng thương!
Đó là một điều tuyệt đối vô cùng nhục nhã!
Vô luận là ai ra ta đều tay đều đáng chết cả!
Mà thời khắc này, Mộc gia lão tổ Mộc Hiển Thánh nháy mắt tràn ngập sự ngạc nhiên, sau đó hóa thành vô cùng oán độc.
- Tiểu tạp chủng không ngờ ngươi còn dám trở về!
Âm thanh trầm thấp, sát khí lan ra.
Mặt Tiêu Thần không chút thay đổi, ánh mắt lạnh lùng:
- Cừu địch chưa chết, Tiêu Thần ta tự nhiên sẽ trở về. Mộc lão quỷ, bảy năm không gặp nhưng trong lòng Tiêu Thần ta một khắc cũng không quên. Ân oán năm đó, hôm nay chúng ta cùng nhau giải quyết, từ nay về sau Mộc gia sẽ không còn tồn tại!
Mộc Hiển Thánh giận quá hóa cười:
- Tiểu tử rất cuồng vọng, bảy năm trôi qua, Lão phu thật muốn thấy, tu vi ngươi rốt cuộc đã đạt được trình độ nào rồi lại dám cả gan càn rỡ như vây!
Âm thanh còn chưa dứt, lão quỷ này nháy mắt ra tay, sát khí trong cơ thể ầm ầm bùng nổ.
Bầu trời cả Tiêu Thành nháy mắt trở nên âm u, âm phong gào thét.
Đáy mắt Tiêu Thần lệ mang lóe lên liên tiếp, hận ý trong lòng bùng nổ.
Khi mới là Trúc cơ kỳ, ôm đầy mong mỏi đi đến Mộc gia.
Trong thí luyện giới, hắn đã liều chết để đánh bại được nhiều người, được bái Hiển Thánh làm sư, danh chấn thiên hạ.
Thôn linh độc trận, dụng tâm hiểm ác, cửu tử nhất sinh chạy tìm đường sống.
Mộc gia vô sỉ, thất tín bội nghĩa, dùng toàn bộ tộc lực vây Tiêu thành, treo cổ Tiêu Thần. Tiểu Điếm tự bạo, Ngu Cơ thủ hộ, mới có thể miễn cưỡng đào thoát khỏi tử kiếp.
Hôm nay, tất cả những chuyện cực khổ đó, Tiêu Thần sẽ đòi lại toàn bộ từ Mộc gia!
Bảy năm trời, tu vi Mộc Hiển Thánh đã đạt đến Nguyên Anh trung kỳ, một chưởng chụp xuống, khí thế kinh người.
Tiêu Thần lắc đầu, một cánh tay chìa ra, nắm vào hư không.
Mộc Hiển Thánh này, đối với hắn xem ra quả thật quá yếu.
Không gian nháy mắt trở nên vặn vẹo, mơ hồ không rõ, trong đó truyền đến tiếng rống của Mộc Hiển Thánh.
- Hôm nay, Mộc gia có chạy đằng trời.
Tiêu Thần mở miệng nói, giọng điệu lạnh lẽo, hàn ý bức người.
- Hừ! Đạo hữu thật có khẩu khí, làm sao lão phu lại để cho ngươi hung hăng càn quấy như vậy chứ!
Mục Huyền Thiên cười lạnh, lạnh giọng mở miệng.
Mộc gia Triệu quốc, cũng chính là một nhánh của Mục gia hắn, tuy chỉ là tộc nhân chi thứ, nhưng cũng không thể để cho người khác hủy diệt được, nếu không Mục gia làm sao còn mặt mũi chứ!
Tiêu Thần thi triển thần thông, nháy mắt trấn áp Mộc Hiển Thánh có tu vi Nguyên Anh trung kỳ, nhưng trong lòng Mục Huyền Thiên cũng không lo lắng, lão thân là trưởng lão Mục gia, thủ đoạn thần thông vượt xa so với tu sĩ đồng cấp, Tiêu thần tuy bất phàm, nhưng lão vẫn chưa để vào mắt.
Ánh mắt Tiêu thần chớp lên, trong mắt hiện lên hàn mang:
- Việc ngày hôm nay chỉ dừng ở Mộc gia, nếu đạo hữu không hề nhúng tay vào, Tiêu thần sẽ không vô cớ gây thù hằn, có thể thả người rời đi. Nhưng người này nhất định phải lưu lại.
Tiêu Thần chỉ về phía trước, sắc mặt Mục Hâm đại biến, trong lòng lo sợ không yên.
Mục Huyền Thiên cười lạnh liên tục, đại thế lạnh lẽo bùng nổ trong cơ thể, nặng như sơn, khó lường như biển quét ngang ra xung quanh.
- Tiểu bối rất cuồng vọng, lão phu hôm nay sẽ giết chết ngươi, để cho ngươi biết được, uy danh Mục gia ta tại Trung Châu, tuyệt đối không cho phép cái gì khiêu khích, nếu không chỉ có một con đường chết mà thôi.
- Chết đi cho ta!
Mục Huyền Thiên ra tay, khí tức trong cơ thể ầm ầm phát ra, cả đại đường Tiêu gia nháy mắt vỡ vụn.
Hàn quang chợt lóe lên ở đáy mắt của Tiêu Thần, Mục Huyền Thiên ra tay không hề cố kỵ, nếu hắn không âm thầm ra tay thì đừng nói đến đại đường Tiêu gia, e rằng cả Tiêu gia bây giờ đã bị san bằng thành bình địa, Tiêu thị tốc nhân tất nhiên sẽ bị chết thảm.
Ta không muốn gây thù hằn thì ngươi lại lấn ta sao?
Không bằng giết chết luôn!
Tiêu Thần hiện tại không phải là người chần chừ không sức phản kháng của năm đó nữa.
- Ngươi đã muốn tìm cái chết vậy Tiêu Thần ta sẽ thành tòan cho ngươi. Chỉ là một tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, chẳng nhẻ ngươi nghĩ bổn tọa sẽ không giết ngươi sao!
Tiêu Thần khẽ quát, uy áp tràn đầy phá thể mà ra, xông đến tận trời cao, tỏa ra tám phía! Khí thế hùng mạnh, như có thể trấn áp cả thiên địa, rất kinh khủng, không thể chống đỡ!
Sắc mặt Mục Huyền Thiên đại biến, trong mắt sinh ra ý sợ hãi vô cùng, thất thanh thét chói tai:
- Tu sĩ Bất Trụy kỳ.
Âm thanh sợ hãi, lộ ra ý kinh hoàng.
Khí tức có uy áp như vậy, nó vượt xa với tu sĩ Nguyên Anh kỳ, có thể khiến tâm thần hắn vỡ nát không chút phản kháng, tự nhiên có thể nói người này đứng trên đỉnh của thế gian.
‘Làm sao một tiểu bối lại có tu vi như thế này chứ! Hiện tại phải làm sao đây, lúc trước ta đã hoàn toàn đắc tội với hắn, lúc này hắn đã hoàn toàn muốn giết ta, ta tuyệt đối không thể phản kháng được chút nào! Trốn! Trên người ta có gia tộc chi bào Độn Không Toa, có thể thi triển thần thông thuấn di xuyên qua không gian, như thế có khi sẽ có một con đường sống!”
Tâm niệm Mục Huyền Thiên vừa động, bên ngoài cơ thể nháy mắt toát lên một tầng ngân mang lờ mờ, thân ảnh đột nhiên biến mất.
Đáy mắt Tiêu Thần chợt lóe hàn mang, nếu đã làm lộ tu vi, sẽ phải đem người này giết chết, nếu để hắn trốn thoát sẽ sinh ra rất nhiều phiền toái.
- Chạy đi đâu, lưu lại đây cho ta!
Trong tiếng quát, Tiêu Thần toàn lực ra tay, đưa một chường chụp xuống giữa không trung.
Chưởng đánh tới, không gian méo mó, một đạo nhân ảnh đầy máu huyết hiện ra, đúng là Mục Huyền Thiên đã dựa vào pháp bảo thi triển thuấn di để chạy trốn! Trong mắt hắn hiện lên vẻ không thể tin được, trong miệng mũi đều phun ra máu, hiển nhiên bị thương rất nặng.
Sắc mặt Tiêu Thần lanh lẽo, nếu là tu sĩ Bất Trụy kỳ bình thường, e rằng không thể ngăn được thuấn di đã thi triển, nhưng Tiêu Thần ở Nhân Nguyên Đạo quả sáu năm giác ngộ, không gian thần thông vượt xa với tưởng tượng, phá thuấn di bất quá chỉ là một cái phất tay.
- Tiêu Thần tiền bối, lão phu chính là trưởng lão của Mục gia tại Trung Châu, xin tiền bối hãy nghĩ lại, nếu giết lão phu, đương nhiên sẽ mang lại rất nhiều phiền toái cho tiền bối! Nếu tiền bối đáp ứng để lão phu rời đi, tại hạ cam đoan là chuyện hôm nay sẽ xem như chưa từng phát sinh, cho dù tiền bối giết chết hết Mộc gia, sau này cũng tuyệt đối không có người truy cứu.
Chạy trốn thất bại, Mục Huyền Thiên mở miệng xin khoan dung, giọng điều thành khẩn, lo sợ không yên.
Tiêu Thần nhíu mày, lộ vẻ trầm ngâm.
Mục huyền Thiên cúi đầu, trong mắt lóe ra vẻ oán độc, dám cả gan đối địch với Mục gia, cho dù có là tu sĩ Bất Trụy kỳ, hắn cũng chắc chắn phải chết! Chỉ cần hôm nay hắn còn sống, hắn sẽ lập tức về Trung Châu bẩm báo, để tộc trưởng phái Thái Thượng trưởng lão ra, việc giết Tiêu Thần vô cùng dễ dàng!
Nhưng ngay sau đó Tiêu Thần ra tay không hề báo trước, tu vi nguyên thần có thể so với cảnh giới Bất Trụy kỳ nháy mắt bùng nổ.
Tiêu Thần mới được phần đầu tiên của pháp quyết kim ấn, tên là Hỗn Nguyên Thần Kinh. Trong đó ghi lại một phương pháp công kích thần thức, lúc này hắn sử dụng, là vì tu vi của tu sĩ kia chỉ mới là cảnh giới Nguyên Anh kỳ! Thần thông này uy lực rất mạnh, nếu tu luyện đến cảnh giới cuối cùng, thậm chí có thể làm bị thương tu sĩ Bất Trụy kỳ!
Thần thức Bất Trụy giết một tu sĩ Nguyên Anh kỳ khá dễ dàng.
Vẻ oán độc trong mắt Mục Huyền Thiên còn chưa hết, nguyên thần dĩ nhiên đã bị tiêu diệt, xác chết rơi xuống đất, Nguyên Anh bị Tiêu Thần lấy đi.
Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông, mà chỉ một cái giơ tay nhấc chân là đủ để kết liễu rồi.
Truyện khác cùng thể loại
283 chương
501 chương
52 chương
79 chương
126 chương
970 chương
66 chương
20 chương
137 chương