Đạo

Chương 386 : Dược vương các

Trung vực Hãn Hải đại lục, Tứ Phương thành. Thành đúng như tên, bốn phía là biển. Ban ngày, một đạo thanh hồng băng qua không gian gào thét mà đến, độn quanh hạ xuống cách Tứ Phương thành vài dặm, lộ ra một tu sĩ trẻ tuổi. Người này ước chừng hai mươi mấy tuổi, đôi mắt đen láy hết sức trầm ổn, ánh mắt chậm rãi di chuyển ôn hòa, nhưng cũng ngẫu nhiên chợt lóe lên cũng đủ để khiến người khác phải sợ hãi. Tu sĩ này chính là Tiêu Thần. - Tứ Phương Thành quả nhiên có bố cục hoành tráng, khí thế lớn mạnh, không hổ là một trong mười lãnh thổ lớn. Ánh mắt Tiêu Thần ẩn hàm ý tán thưởng, xa xa nhìn lại, tứ phương thành này giống như mãnh hổ thượng cổ phục dưới mặt đất, tuy rằng đã lâm vào trạng thái ngủ say, nhưng người ta vẫn không dám coi khinh. Một sát khí lờ mờ quanh quẩn phía trên thành trì, chính là do thành trì này đã trải qua vô tận năm tháng mà thành, tu sĩ tầm thường khi đến đây gặp phải sát khí này sẽ sinh ra ý sợ hãi, không dám có chút nào càn rỡ. Chốc lát, Tiêu Thần thu hồi lại ánh mắt, hơi trầm ngâm một chút, lập tức vận chuyển pháp lực trong cơ thể mình, hóa thành một tu sĩ trung niên có sắc mặt tái nhợt. Việc của Hoàng Tuyền tông lưu truyền khắp đại lục, ngọc giản đã phát tán dung mạo hắn, tuy rằng người biết không nhiều lắm, nhưng để tránh người nọ nói người kia tăng thêm phiền toái, vẫn đành phải dịch dung vậy. Uy áp của nguyên thần cũng thu lại, pháp lực chậm rãi phát tán ra, lấy tu vi hiện giờ của Tiêu Thần, tuy rằng vẫn chưa kết Nguyên Anh, nhưng cũng chả thua kém tu sĩ Nguyên Anh kỳ chút nào. Như vậy thứ nhất, ngoài tu sĩ Bất Trụy ra, tuyệt đối không có ai có thể nhìn thấu được tu vi của hắn. Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, trên người độn quanh chợt lóe, bay thẳng đến Tứ Phương thành. Cửa thành, có an bài mấy tu sĩ phụ trách duy trì trật tự , tu vi hiển nhiên đều đã đạt đến cảnh giới Kim Đan kỳ, đủ thấy bên trong Tứ Phương thành là ngọa hổ tàng long, cao thủ tu đạo mọc lên như nấm. Tiêu Thần tiến tới, tu sĩ Kim Đan kỳ liên quan tuy rằng sắc mặt kính cẩn, nhưng chưa toát ra ý sợ hãi nhiều lắm, hiển nhiên lúc trước đã từng thấy đẳng cấp hơn như vậy tồn tại. Trong mắt tu sĩ ở xung quanh đầy kính sợ và hâm mộ, đỡ cho Tiêu Thần xếp hàng tiến vào trong thành, ánh mắt chợt lóe lên. Cấm chế. Bên trong Tứ phương thành đúng là đã bày ra cấm chế Cấm Không, tu sĩ dưới Nguyên Anh kỳ đều không thể phi hành được. Lúc này một độn quang đang bay qua, tuy rằng đã thu liễm khí tức, nhưng vẫn khiến trong lòng mọi người kính sợ không thôi, bởi vì người có thể phi hành trong thành, dĩ nhiên thực lực cũng rất đáng nể. Lấy tu vi hiện tại của Tiêu Thần, hiển nhiên vẫn có thể coi thường cấm chế phi hành này, nhưng hắn không có như vậy, hắn di chuyển chậm rãi, đi vào bên trong dòng người. . . . . . Tứ Phương thành thân là một trong thập đại thành trì ở trung vực, đương nhiên phồn vinh dị thường, vượt xa người thường tưởng tượng. Tiêu Thần trả một trung phẩm linh thạch, phất tay gọi tới chỗ xa phu, lúc này mới ngước mắt nhìn lại xung quanh mình. Chỗ bán linh thạch bên trong Tứ Phương thành, Tiêu Thần liền đến để thử thời vận, nhìn xem có thể kiếm được trợ Kết Anh đan dược hay không. Tu sĩ Kết Anh, vốn là một cách để tăng thọ nguyên của mình lên, tuổi thọ tăng lên ngàn năm, nguyên thần cùng thiên địa điều hòa vào nhau, có thể điều động linh lực để ngăn địch, uy thế vô song! Muốn có gặt hái thật lớn thì hiển nhiên cần phải chịu mạo hiểm rất lớn. Ngưng tụ Nguyên Anh, ngàn vạn tu chân giả cũng chỉ có một hai người, còn Tiêu Thần lại rất tự tin đối với thủ đoạn của mình, nhưng cũng không có chút dám khinh thường nào, cẩn thận chuẩn bị một phen rồi kết Anh cũng không muộn. Lúc này hắn hơi trầm ngâm, Tiêu Thần cất bước đi tới trước, ánh mắt hờ hững đảo qua xung quanh mình. Tứ Phương thành này quả thực phi phàm, trên đường phố nơi này, người đi lại trong này thấp nhất cũng là tu sĩ Kim Đan kỳ, còn tu sĩ Nguyên Anh kỳ thì nhiều vô số kể, Tiêu Thần đi lại trong đó, tất nhiên là không có một chút thu hút nào cả. Hai bên ngã tư đường, kiến trúc được xây dựng rất chỉnh tề, cổng và sân rộng rãi, hiển nhiên là rất phồn vinh, vật chất cũng cực kỳ bất phàm. Dược Vương các. Trước mắt có một tòa tiểu lâu hai tầng, cổng và sân hơi nhỏ, so sánh với các mặt tiền quanh đó thì quả thật kém hơn không phải là một chút. Nhưng trên tiểu lâu này có bố trí cấm chế cực kỳ lợi hại, khiến cả tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ cũng đừng mong lấy được chỗ tốt từ đó. Hơn nữa khí tức cấm chế này mỏng manh không nhận thấy, nếu không phải là hạng người có tu vi nguyên thần mạnh mẽ, tuyệt đối sẽ không phát hiệ ra bí ẩn ở đây. Tiêu Thần đứng đó, hơi trầm ngâm, rồi cũng bước đi vào trong đấy. Bước vào cửa, bố cục của đại sảnh cực kỳ có khí thế, cả đồ trang trí cũng bé nhỏ cũng toát lên khí tức rất trầm ổn. Trên vách trường có gắn Nguyệt Hoa bảo châu, vật này tuy rằng cực kỳ giống với Chiếu Minh Thạch, nhưng bản thân nó lại đứng vào hàng pháp bảo thượng phẩm, hiện giờ nó dùng để chiếu sáng đủ để thấy thâm ý của người dùng. Ở góc có bố trí bảy tám cái Ôn Ngọc Trác Y, dùng để cho khách nhân nghỉ ngơi chờ đợi. Lúc này ở trong điếm khách, mới có bốn người, đang ngồi thấp giọng nói chuyện với nhau, khi Tiêu Thần mới bước vào cửa, mấy người đó chỉ ngẩng lên liếc mắt nhìn qua một cái, rồi lại lập tức cúi đầu. Một gã sai vặt đi ra nghênh đón với bộ mặt niềm nở. - Vãn bối tham kiến tiền bối, không biết tiền bối đến bổn tiệm, cần mua loại đan dược nào, tiểu nhân xin giới thiệu với ngài một phân? Ánh mắt Tiêu Thần lóe lên, tên sai vặt này ôn hòa cười, cúi thấp người, tu vi cũng đã đến tu sĩ Kim Đan kỳ, hơn nữa tuổi tác cũng không lớn, giọng điệu chuẩn mực, tâm lý tính chất vốn cũng được. Có thể điều một gã tu sĩ Kim Đan kỳ làm chân sai vặt, xem ra cửa hàng này quả thực không đơn giản. - Tại hạ chỉ cần muốn tùy tiện đi xem qua, cũng không xác định mua vật gì, các hạ cứ lui xuống đi. Gã sai vặt kia nghe vậy, kính cẩn thi lễ, xoay người đi về chỗ cũ. Ánh mắt Tiêu Thần đảo qua xung quanh, dừng lại trên bốn người tu sĩ kia, ánh mắt ngưng lại, rồi lập tức chuyển đi chỗ khác không để phát hiện, nhưng trong lòng lộ ra vài phần ngạc nhiên. Bốn người này toàn bộ là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ, hơn nữa khí tức tất cả đều khó nắm bắt, hiển nhiên không phải là loại người đơn giản. - E rằng người không để vào mắt mọi người ở tiểu điếm này, chỉ có chủ quán giấu mặt kia thôi Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, lập tức chậm rãi đi đến ngọc ý trước bàn kia ngồi xuống. Gặp phải tình hình này, sắc mặt vài kẻ sai vặt xung quanh khẽ biến, lập tức liếc nhìn nhau, cũng không có mở miệng ngăn lại. Nhưng thật ra bốn khách nhân kia, giờ phút này cũng hơ hơi nhíu mày, ánh măt lộ ra vài phần kinh ngạc. Trong đó có một lão già mắt một mí, môi trề ra thấy thế xùy cười một tiếng, trên mặt lộ ra vẻ mỉa mai. - Dược Vương các từ trước đến nay đều buôn bán với các đại tu sĩ hậu kỳ, hôm nay lại có một tiểu tử sơ kỳ, cư nhiên dám ngồi ở chỗ này. Chẳng nhẽ không biết rằng những người nghỉ ngơi ở Dược Vương các này đều là những người có thân phận khách quý sao? Âm thanh tuy nhỏ, nhưng vẫn đủ để cho mọi người ở trong đại sảnh này nghe thấy, ánh mắt nhất tề nhìn lên người Tiêu Thần. Tiêu Thần khẽ cau mày, hắn vốn muốn ngồi ở đây để quan sát một phen rồi mới quyết định có nên ra mặt hỏi vật hắn cần hay không, cũng không biết bên trong nay lại chứa nhiều quy củ như vậy. Hơn nữa ngữ điệu của lão già này cực kỳ chán ghét, lập tức không chịu được nhíu chặt mày lại, ánh mắt nhìn về phía người vừa nói xong. Lão già mũi bã rượu sắc mặt âm lãnh, lúc này nhìn thấy ánh mắt Tiêu Thần nhìn lại, hắn liền cười lạnh nói: - Làm sao, đây là lão tổ có hảo tâm mới nói với người mà ngươi lại dám oán hận với ta sao? Nếu giờ không phải đang ở trong Từ Phương thành, lão tổ tất nhiên sẽ moi hai mắt ngươi ra, để coi ngươi còn dám càn rỡ như thế nữa không. Âm thanh âm trầm lạnh lẽo, hàn hí tỏa ra bốn phía, hiển nhiên là đang đe dọa. Ba gã tu sĩ quanh đó cũng thoáng nhíu mày, trong mắt lộ vẻ bất mãn, nhưng cũng không có mở miệng ngăn trở. Sắc mặt Tiêu Thần âm trầm, người này liên tiếp nói rất kiêu ngạo, cho dù trông lòng hắn cũng không muốn chọc phải phiền toái, nhưng cũng không nhịn được mà hừ lạnh một tiếng. - Tại hạ không có tư cách ngồi ở chỗ này, cũng chả cần đạo hữu phải nhiều lời, nếu chủ quán vẫn chưa muốn đuổi ta đi, thì đâu đến lượt ngươi lên tiếng chứ? Nói đến việc này, đạo hữu lúc này mở miệng quả thực làm cho người ta sinh khó chịu, không biết tính khí ngươi như vậy, sao có thể bình an toàn tu luyên nâng cao cảnh giới mà còn chưa bị người khác giết chết, việc này quả thât làm ta rất khó hiểu. Ngươi bất kính với ta, ta việc quái gì phải kính ngươi! Âm thanh lạnh lẽo của Tiêu Thần vừa dứt, một cỗ sát khí lạnh lẽo bỗng nhiên toát ra từ trong người lão giả mũi bã rượu kia, khí thế mạnh mẽ lao thẳng đến Tiêu Thần áp xuống. - Hay cho tiểu tử có miệng lưỡi sắc bén, lại dám cả gan động chạm đến lão tổ, từ giờ người đừng có hòng bình yên rời khỏi đây. Khí thế này mạnh vượt xa so với tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ thông thường, tuy rằng tính cách làm người khác chán ghét, nhưng tu vi lại bất phàm. Tiêu Thần cười lạnh trong lòng, nhưng không lộ ra chút sợ hãi nào, nếu người này dám ra tay, hắn cũng chả để ý nữa mà sẽ ra tay hảo hảo dạy dỗ một phen. Đúng lúc này, một tiếng cười hòa nhã truyền đến từ trên lầu. - Hòa khí sinh tài, chư vị đạo hữu chớ động thủ, trong điếm này của chúng ta không cho phép tu sĩ giao tranh. Âm thanh còn chưa dứt, có một tu sĩ trung niên tầm ba mươi mấy tuổi bước xuống cầu thang. Người này tuy rằng đang cười nói, nhưng trong đó lại mang ý cảnh cáo. Chứng kiến người đến, lão già mũi bã rượu kia khẽ nhíu mày, đáy mắt hiện vẻ kiêng kỵ, hừ nhẹ một tiếng nói: - Nếu Tầm đại chưởng quỹ đã nói, việc hôm nay lão tổ không truy cứu nữa, buông tha cho tiểu tử này một đường sống. Nói xong lão hung hăng trừng mắt với Tiêu Thần, lúc này mới xoay người ngồi xuống không nói nữa. - Ha ha, đa tạ Độc Ma đạo hữu, hàng hôm nay đạo hữu đã mua, bổn điếm nguyện giảm giá thành, tính là bồi thường đi. Hai hàng lông mày gã tu sĩ béo híp lại thành khe, tuy răng không chút nào khác so với thương nhân ở thế tục, khí tức đầy mùi tiền, lại không làm cho người ta nẩy sinh bất mãn. - Hảo! Tầm đại chưởng quỹ quả nhiên sảng khoái, việc này lão phu sẽ nhớ kỹ. Hai mắt Độc Ma lão tổ kia lóe sáng, khóe miệng cũng không nhịn được lộ ra vẻ vui mừng, hiển nhiên vừa thành giá cả hiển nhiên giúp hắn tiết kiệm được rất nhiều. Tầm đại chưởng quỹ nghe vậy khẽ gật đầu, ánh mắt kiếm tra quét lên người Tiêu Thần, đôi mắt khẽ lóe sáng, sau đó bình tĩnh trở lại - Ha ha, đạo hữu đã nhiều lần nhắc nhở bổn điếm thu mua vật, hiện giờ hàng đã đến tay, Độc Ma đạo hữu hãy kiểm tra trước coi có đúng là vật đó không. Khi nói chuyện, người này đưa tay xuất ra một hộp ngọc, đặt ở trên bàn. Độc Ma lão tổ nghe vậy, sắc mặt liền vui vẻ, gấp gáp đưa tay lấy hộp ngọc cầm trên tay, cẩn thận kiểm tra. Ánh mắt Tiêu Thần dừng trên người Tầm đại chưởng quỹ, khẽ chớp, trong mắt sinh ra chút cẩn thận. Qua cảm ứng của hắn, xem ra vị gia hỏa béo trắng vô hại này cũng có tu vi đạt đến Nguyên Anh hạu kỳ đại viên mãng, như vậy cũng là hạng người che dấu rất sâu - Ha ha, không sai, đúng là vật đó! Lúc này Độc ma lão tổ đột nhiên cười to, hiển nhiên trong lòng mừng như điên: - Thất thải linh tử, lão phu đã tận lực tìm kiếm mấy chục năm, hôm nay rốt cuộc cũng đến tay. Độc Ma lão tổ này tu luyện Âm Độc thần thông, chỉ thiếu mỗi Thất Thải Linh Tử này nên thần thông thủy chung không thể đại thành, trong lòng tự nhiên vui mừng tới cực điểm. Ba gã tu sĩ bên cạnh thấy thế trên mặt cũng lộ ra vẻ vui mừng. Tầm đại chưởng quỹ mỉm cười nói: - Chỉ cần chư vị đạo hữu đưa ra yêu cầu, Dược Vương Các ta tự nhiên sẽ tận lực hoàn thành. Nếu Độc Ma đạo hữu không có lầm, vậy thì chúng ta giao dịch thôi. Độc Ma lão tổ cẩn thận đem hộp ngọc kia buông xuống, đang muốn mở miệng, đột nhiên có một âm thanh nhàn nhạt vang đến. - Tầm đại chưởng quỹ không biết tại hạ có thể ra giá mua Thất Hải linh tử được không.