Đạo

Chương 385 : Tâm tình

-Lưu Vân! Nghe rõ lời này của Thương Dương tử, Lê Nhạc cùng tu sĩ Lê gia sắc mặt đột nhiên trắng bệch, hai chân run rẩy không thôi, trong ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng, tràn ngập bi quan. Lúc trước Hoàng Tuyền tông đã ban bố tông môn truy sát lệnh, việc truy sát Lưu Vân sớm đã truyền ra, bọn chúng sớm đã biết rõ. Với thủ đoạn thần thông của Lưu Vân, và tính tình ngoan tâm thủ lạt của hắn, chỉ sợ Lê gia bọn hắn hôm nay là gặp đại kiếp, khó lòng thoát khỏi. Lê Nhạc ánh mắt bi thảm nhìn về hai ông cháu Lê Đốc, hai người này từ trước đến nay hành vi ngang ngược càn rỡ, hôm nay lại khiến cho gia tộc gặp tai họa ngập đầu, nghĩ đến đây, hắn lại càng hận chính mình không thể ra tay đem bọn họ giết ngay tức khắc. Sắc mặt Phổ Dương tử ngây ra rồi lắc đầu cười khổ, tuy rằng từ lúc Tiêu Thần thức tỉnh hắn liền nghĩ người này cư nhiên không phải loại tu sĩ tầm thường, cũng không ngờ tới thân phận của hắn lại càng làm cho thế nhân sợ hãi. Lưu Vân, chém giết vô số Nguyên Anh tu sĩ đồng cấp, vận khí thế nào lại tốt như vậy, tùy tiện nhặt đại lại nhặt trúng một người dở sống dở chết như y. Con ngươi trong suốt của Tiểu Ngư Nhi hiện lên vẻ kích động không ngớt. Lập tức nghĩ đến lúc trước không chỉ một lần trước mặt Tiêu Thần đại ca tỏ vẻ thập phần ngưỡng mộ Lưu Vân tiền bối, lập tức mặt phấn nhuộm hồng, trong lòng vô cùng thẹn thùng. - Lưu Vân Đạo hữu, việc hôm nay tất cả đều là hiểu lầm, lão phu chính là Hỏa Linh Tông trưởng lão, xin đạo hữu hãy nghe ta giải thích, chớ nên động thủ. Thương Dương tử trên trán túa ra một tầng mồ hôi lạnh, trong lòng thống hận Lê Đốc kia tới cực điểm, các ngươi thật là có mắt không tròng khi không lại đi trêu chọc sát tinh như vậy, chính mình đi tìm chết không đủ sao còn kéo thêm ta vào chứ! Tiêu Thần cười khẽ thu tay lại, trong lòng hắn vốn không có ý định chém giết người này, dù sao hắn cũng biết danh hào Hỏa Linh Tông, chính là một trong những kẻ đầu sỏ của Trung vực Tông môn, trong giới tu sĩ không ai không biết, chỉ vì xúc động nhất thời mà tạo ra cho mình một cường địch, chuyện như vậy không đời nào hắn làm. - Nếu là Thương Dương tử đạo hữu nguyện ý không hề nhúng tay việc này, tại hạ tự nhiên sẽ không hùng hổ doạ người. Nói đến đây, Tiêu Thần có chút dừng lại, trên mặt nhất thời lộ ra vài phần cổ quái, trầm ngâm một lát, lắc đầu khẽ cười nói: - Tuy nhiên bị các người khing thường xem là gia hỏa, trong lòng ta thật nuốt không trôi cơn giận này, thôi thì đành thể hiện một chút uy phong, chứng minh một chút ta thật là một tồn tại lợi hại vô cùng. - Tiểu Ngư Nhi, xem ra chỉ có ngươi coi trọng ta a. Nói xong Tiêu Thần đưa tay vào trong giới trữ vật, sau một lát Tiểu Chuyên nhất thời xuất hiện trong mắt của mọi người, tự đông bay lên cao vài trăm trượng, lập tức phát ra vô tận thổ hoàng sắc thần quang, thân hình đột nhiên tăng lên ba trăm trượng, ầm ầm bay nhắm thẳng về phía đỉnh núi Phương Chu sơn nện xuống. Oanh! Thiên địa rung động, đá vụn bay tứ tán, một tiếng kinh thiên vang lên! Đợi đến khi nhìn rõ ràng, liền chứng kiến một loạt các dãy núi lớn nhỏ trải dài trong mười dặm đã bị tiểu Chuyên mạnh mẽ đập nát, trăm mét phía trên đã bị san phẳng, uy thế bực này, có thể gọi là kinh thiên động địa! Một kích nện xuống, trong nháy mắt Tiểu Chuyên thu nhỏ lại chỉ còn gần một xích, thân ảnh bay đến bên người Tiểu Ngư Nhi, lung la lung lay, bộ dáng như muốn nói rốt cuộc ngươi đã biết sự lợi hại của Tiểu Chuyên ta chưa. Tiểu Ngư Nhi miệng mở lớn, hai mắt mở to, giờ phút này mới hét lên một tiếng: - Oa, thật là một phá gạch(khối gạch vỡ) lợi hại! - Tiêu Thần ca ca tìm được ở đâu vậy, ta cũng muốn một khối! Tiểu Chuyên thân hình khẽ rung một cái, thiếu điều trực tiếp té luôn xuống đất, lập tức một đường thối lui, chui luôn vào trữ vật giới dưỡng thương Phá gạch, xưng hô thế này làm thật làm cho tâm hồn non nớt của Tiểu Chuyên bị tổn thương rất nặng. Tiêu Thần thoải mái cười dài, đây là lần đầu tiên hắn chứng kiến Tiểu Chuyên rơi vào cảnh chật vật như thế. Nó từ trước đến nay luôn trầm mặc ít lời, hôm nay như thế nào lại để ý cách nhìn của Tiểu Ngư Nhi như thế? Làm như cảm ứng được nghi hoặc của Tiêu Thần, Tiểu Chuyên ý niệm truyền đến, ý tứ biểu đạt cực kỳ rõ ràng ngắn gọn. - Tiểu Điện nói tỷ tỷ xinh đẹp chủ nhân thích đều có thể là chủ mẫu tương lai, cho nên ta cũng muốn cho các nàng biết, Tiểu Chuyên ta cũng rất lợi hại. Tiêu Thần nghe vậy cười nhẹ lắc đầu, thằng nhãi Tiểu Điện này mặc dù thân thể hiện giờ đã thay đổi nhưng tính khí đến chết vẫn vậy không hối cải, cũng không thèm so đo nữa. Tiểu Chuyên xuất thủ, uy thế hào hùng, ầm ầm một kích liền bộc phát ra uy lực dĩ nhiên có thể so với Nguyên Anh hậu kỳ đại tu sĩ, ngoài Tiểu Ngư Nhi hưng phấn bừng bừng đỏ cả khuôn mặt, những người còn lại sắc mặt đều trở nên trắng bệch. Thương Dương tử kia khẽ rùng mình một cái, có lẽ không cần Lưu Vân xuất thủ, chỉ bằng tế ra bảo vật này cũng đủ để đem hắn diệt sát nơi đây, tức thì trong lòng lại càng sinh ra muôn phần kính sợ. Tiêu Thần ánh mắt tựa tiếu phi tiếu ( cười nhu không cười) liếc nhìn Thương Dương tử một cái, nói: - Ta cảm thấy tinh thạch thuẫn bài này có chút bất phàm, muốn được mượn thưởng thức vài ngày, không biết ý của Thương Dương tử đạo hữu như thế nào? Thương Dương tử nghe vậy sắc mặt ngây ra một chút, trong lòng rỉ máu nhưng cũng không dám có nửa điểm chần chờ, buồn rười rượi nói: - Lưu Vân đạo hữu nếu thích, trực tiếp lấy đi là được. Nói xong liền mau chóng giải trừ mối quan hệ chủ-vật cùng bảo vật này. Tiêu Thần tay khẽ vẫy lên, tinh thạch thuẫn kia liền rơi đến vào tay, lúc này ý thức nó tràn ngập lo sợ không yên, lại không dám phản kháng còn lộ ra vẻ thân cận lấy lòng. Một cái đạo khí như vậy, dĩ nhiên là bản thân tự có suy nghĩ nhưng lại cực kỳ biết điều không có phản kháng, giảm đi không ít phiền toái. Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, đem bảo vật này thưởng thức một lát, lập tức đưa tay hướng phổ Dương tử ném tới. - PHổ Dương tử lão đạo, vật này liền xem như Tiêu Thần báo đáp ngươi ân cứu mạng, đạo hữu có vừa ý? Phổ Dương tử sắc mặt ngây ngốc, trong mắt toát ra nét mừng như điên, nhưng vẫn có vài phần kiêng kị, không dám tiếp nhận Tiêu Thần thấy thế ánh mắt chợt lóe, khẽ cười nói: - Vật ấy là ta tặng ngươi, liền lập tức thuộc về ngươi, nếu ngày sau ta biết được có người khó dễ ngươi, ta tự nhiên sẽ thay ngươi đòi lại công đạo. - Thương Dương tử đạo hữu, ngươi nói việc này có gì là không phải không? Thương Dương tử trong lòng âm thầm mắng, vừa nói mượn đi thưởng thức vài ngày, trở tay lại đem đi tặng người, đúng là không xem hắn ra gì, thế nhưng giờ phút này lại chỉ có thể nhịn, nhịn, nhịn, nếu không lại chọc giận tên Lưu Vân này, hắn cũng không chắc chắn đối phương có thể vì Hỏa Linh Tông mà không dám hạ sát thủ. - Ha ha, Lưu Vân đạo hữu nói thật là không sai, nếu là đạo hữu đưa pháp bảo ra ngoài, đảm bảo không ai có gan lật lọng. Tiêu Thần gật đầu mà cười, Phổ Dương tử nhanh chóng đem tinh thạch thuẫn bài kia thu vào trong tay, lập tức nhận chủ, hiển nhiên mặt mày hớn hở vô cùng, trong miệng lầm bầm một loại ngôn ngữ tối nghĩa không hiểu. Tiêu Thần cũng không để ý tới lão gia hỏa này, ánh mắt ngược lại rơi xuống người Lê Nhạc, thản nhiên nói: - Lê gia gia chủ, việc hôm nay, Lê gia các ngươi có hay không nguyện ý cấp bổn quân một cái công đạo? Quần áo Lê Nhạc sớm đã thấm đẫm mồ hôi lạnh. nghe vậy, trong lòng không khỏi run lên, kính cẩn nói: - Hôm nay, việc sai đều là Lê gia, bất luận Lưu Vân tiền bối có gì phân phó, ta Lê gia không dám không theo. Thanh âm như đinh đóng cột, nghe rất có thành ý. Tiêu Thần vừa lòng gật đầu, hơi trầm ngâm, khẽ cười nói: - Bổn quân cũng không phải loại người hiếu sát, hôm nay người Lê gia trêu chọc ta cũng chỉ có ông cháu Lê Đốc, chỉ cần hai người bọn hắn tự phế tu vi, việc này ta liền không tính toán với các ngươi nữa. - Nhưng Huyết Linh quả cũng phải giao cho tại hạ, như là vật bồi thường, không biết Lê gia chủ có nguyện ý? - Lê Nhạc đa tạ lưu Vân tiền bối khoan hồng độ lượng, việc này liền theo ý tiền bối! Thanh âm còn chưa dứt, trong mắt Lê Nhạc đã hiện lệ mang, trên người linh quang chợt lóe nháy mắt ra tay một chưởng đánh lên Lê Đốc, Lê Uyên, đem đan điền hai người nghiền nát, tu vi lập tức phế bỏ. Ra tay gọn gàng, không hề dài dòng, tu vi ông cháu Lê Đốc bị phế, tuy lòng tràn ngập cừu hận nhưng cũng không thể trở thành mối nguy nữa, như vậy thời gian này để Tiểu Ngư Nhi ở đây coi như là không cần lo lắng gì đi. - Tiền bối chờ chút, tại hạ ngay lập tức mang Huyết Linh quả tới. Lê nhạc kính cẩn thi lễ, trên người linh quang chợt lóe thân ảnh nháy mắt biến mất, lát sau liền quay lại, hai tay kính cẩn đem hộp ngọc huyết sắc giao ra. Thần thức Tiêu Thần lập tức kiểm tra, xác nhận không có nửa điểm nguy cơ, lúc này mới đưa tay tiếp nhận, mở hộp để lộ ra trong đó một quả ước chừng to bằm quả hạch đào nhưng toàn thân huyết sắc, phát ra nhiều tia máu kỳ dị. Huyết Linh quả, sau khi dùng tu sĩ có thể tắm tinh phạt tủy cải thiện Tiên Thiên thể chất, càng có thể tăng thêm năm mươi năm thọ nguyên, chính là một trong những quả cực kỳ hiếm trên thế gian này - Tiểu Ngư Nhi, Huyết Linh quả này cho ngươi. Tiêu Thần kiểm tra thấy không sai, đem hộp ngọc khép lại, trực tiếp hướng Tiểu Ngư Nhi ném tới, thản nhiên nói: -Lê gia gia chủ, ta để Tiểu Ngư Nhi ở Lê gia của ngươi, xin đạo hữu hãy chiếu cố một chút, ngày sau tại hạ trở về, tất nhiên sẽ có hậu báo. Lê Nhạc nghe vậy liên tục gật đầu. Tiêu Thần cười khẽ, hướng Tiểu Ngư Nhi chớp mắt một cái, tiện đà nhẹ giọng nói: - Tiểu Ngư Nhi, Tiêu Thần ca ca đi rồi, nếu có duyên, không lâu sau chúng ta sẽ có cơ hội gặp lại. - Ân, Tiêu Thần ca ca đi thôi, ta chờ ngươi trở lại, nhớ đem nhiều lễ vật về cho ta, không được quên. Tiểu Ngư Nhi vui cười khẽ Tiêu Thần trầm mặc không nói, đành cười mà gật đầu, trên người linh quang lóe ra, từng bước bước đi, thân ảnh nháy mắt biến mất không thấy gì nữa. Tiểu Ngư Nhi cúi đầu, hai tròng mắt đỏ au, lại gắt gao cắn chặt môi, trong lòng cười khẽ: - Tiêu Thần đại ca, ta biết là mình không thể giữ ngươi lại, Tiểu Ngư Nhi không cầu gì, chỉ nguyện ngươi có thể một đường bình an. Ngoài Phương Chu sơn, Tiêu Thần ẩn thân trên Hư Không, ánh mắt chăm chú nhìn một lát, trong lòng lại âm thầm thở dài một tiếng, lặng yên rời đi Hai tháng ở chung, hắn đối với nha đầu Tiểu Ngư Nhi vô cùng hồn nhiên hoạt bát này cũng cực kỳ yêu thích, tuy nhiên vẫn chỉ dừng lại ở mức độ huynh muội, vốn không nên nghĩ nhiều. Đối với tâm tư của Tiểu Ngư Nhi, hắn ít nhiều có thể phát hiện, nhưng vẫn ra vẻ như không biết. Chuyện nam nữ, Tiêu Thần không muốn dính dáng quá nhiều, từ lúc hắn đến Tu Chân Giới đến nay, chỉ riêng có hai người là khiến hắn không thể không nhớ, không thể tiêu tan. Đầu tiên là Cơ Nguyệt Vũ, năm đó nàng cùng hắn định ra ước hẹn ba năm, nếu không có chuyện ngoài ý muốn phát sinh, chỉ sợ hôm nay dĩ nhiên cùng hắn kết làm đạo lữ, cùng nhau bước vào tu đường rộng rãi. Người thứ hai là Tử Yên, cho dù trước ở Trấn Thú sơn Tiêu Thần bỗng nhiên rút lui, nhưng trong lòng vẫn luôn nhớ đến hình bóng của nàng Cơ Nguyệt Vũ, Tử Yên tất cả đều là tuyệt mỹ giai nhân nổi trội của Nhân Gian Giới, có thể gặp được đã là việc vô cùng may mắn, mà cả hai người đều cùng Tiêu Thần quan hệ có phần ám muội, hắn tự nhiên không nỡ lòng phá hư đi. Huống chi tu sĩ tu đạo theo hướng nghịch thiên mà đi, tận lực theo đuổi đến nơi tận cùng, cả đời chỉ mong không bị gò bó, phóng khoáng vượt lên tất cả, đại sự không thể nào vì nhi nữ tình trường mà lãng phí đi biết bao điều thú vị mà đời người cần trải qua. Nam tử hán đại trượng phu, tầm mắt phải rộng mở, há có thể đắm chìm ôn nhu giữa hương sắc Còn về phần các giai nhân nữ tử, làm hồng nhan tri kỷ cũng là đủ rồi Trong lòng Tiêu Thần nghĩ thông suốt, nhất thời cảm giác vô số gánh nặng biến mất, tâm trạng trở nên thư thái, cảm thấy huyền diệu vô cùng, không ngờ dưới tình hình như thế này tâm cảnh tu vi lại tăng lên. Tiêu Thần cười khẽ, tiện đà ngửa mặt thanh tiếu, tiếng kêu giống như Long Hổ ngâm nga, tiếu ngạo muôn dân Độn quang như mũi nhọn, chợt lóe rồi biến mất.