Đạo

Chương 367 : Tụ tinh

- Lưu Vân đạo hữu, lôi đài nơi này quá nhỏ, chúng ta giao thủ rất có khả năng liên lụy người khác, không bằng chúng ta lên không trung luận bàn, có thể thoải mái tay chân, không biết ý đạo hữu thê nào.? Cẩm Ngự Trần cười nhạt mở miệng, giọng điệu ôn hòa, nếu hiện tại khí thế hai người không ở thế giương cung bạt kiếm, chỉ sợ ngoại nhân hơn phân nửa sẽ nghĩ hai người là bạn tốt lâu năm. Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt chớp lên, lập tức cười khẽ gật đầu. - Đạo hữu nói rất đúng, địa phương này giao thủ quả thật có chút gò bó. Hai người đối diện mà cười, tiện đà dưới chân hơi hơi dùng sức, linh quang chợt lóe thân ảnh nhất thời biến mất, khi hiện thân, dĩ nhiên đã ở trên cao ngàn trượng. - Lưu Vân đạo hữu, thần thông truyền thừa của sư môn tại hạ rất mạnh, tại hạ tu tập không lâu, tuy rằng miễn cưỡng nắm giữ, nhưng uy lực chưa đạt tới mức thu phát tùy tâm, vậy nên khi chúng ta đấu pháp, đạo hữu cũng nên cẩn thận vài phần. Sắc mặt Cẩm Ngự Trần tỏ vẻ kính nể, ngữ khí cũng có chút thành khẩn. Tiêu Thần cười khẽ xua tay, nói: - Chúng ta giao thủ vốn là cần toàn lực ứng phó, tại hạ tự nhiên sẽ cẩn thận, Cẩm Ngự Trần đạo hữu cứ việc ra tay thoải mái. - Một khi đã như vậy, tại hạ liền không khách khí! Thanh âm còn chưa dức, Cẩm Ngự Trần đột nhiên đưa tay hướng lên không trung nắm chặt, khẽ quát - Tụ tinh! Thanh âm vừa dứt, hình như nhất thời Đấu Chuyển Tinh Di, sắc trời trong phút chốc âm u lại, trong hư không bỗng chốc đầy sao hiện lên, lập lòe rơi rớt, giống như một bức tranh rực rỡ tuyệt đẹp. Kỳ cảnh như vậy, trước đây chưa từng gặp, chỉ một thức thần thông đã có uy lực như vậy, thực làm người khác sợ hãi tới cực điểm. Đồng tử Tiêu Thần co rút lại, sự nguy hiểm của Cẩm Ngự Trần nháy mắt được đề cao cực hạn. - Chư Thiên Tinh Thần, nghe lệnh ta, ngưng tụ Bắc Đẩu Thất Tinh kiếm! Sắc mặt Cẩm Ngự Trần nhợt nhạt, hai tay chậm rãi chuyển động, động tác tuy rằng rất chậm, cũng làm cho người ta một loại cảm giác huyền ảo, tinh diệu dị thường. Phía chân trời, tại nơi bảy ngôi sao đang yên vị phía Bắc, bỗng nhiên bộc phát ra vô tận tinh quang, hóa thành một vệt sáng ầm ầm đánh vào hư không, vô tận tinh quang dung hợp lẫn nhau, ngưng tụ thành một thanh tinh tú cự kiếm lớn chừng ngàn trượng, uy thế kinh thiên, ầm ầm chém xuống! Ánh mắt Tiêu Thần chăm chú nhìn vào mười ngón tay kia, trong mắt vô số cấm chế phù văn điên cuồng hiện lên như thác chảy, mạnh mẽ đem pháp quyết kia ghi lại trong đầu óc. Bất quá chỉ ngắn ngủn vài nhịp thở nguyên thần đã có cảm giác đau xót, có thể thấy tốc độ tiêu hao khủng bố. Nhưng vào thời khắc này, trên đỉnh đầu truyền đến năng lượng khủng bố, dao động mãnh liệt nháy mắt khiến hắn bừng tỉnh. Nhìn thấy cự kiếm ngàn trượng kia, Tiêu Thần biến sắc, sinh ra ý kiêng kị vô tận, kiếm này phát ra khí tức quá mãnh liệt, dĩ nhiên vượt quá xa sự tưởng tượng của hắn! Nhưng hiện tại hắn không kịp nghĩ nhiều, một cánh tay chìa ra, hung hăng hướng lên trời vỗ một cái, tiện đà quét ngang, cuối cùng hạ xuống. Phong khởi, Vân dũng, Vũ chí, ba đại thần thông nháy mắt được thi triển. - Thần thông, phúc thủ! Tiêu Thần quát khẽ, vô tận âm phong, đầy trời lệ vân, phiêu tán huyết vũ nháy mắt dung hợp cùng nhau, hóa thành một bàn tay lớn hơn bảy trăm trượng, màu đen quỷ dị, tựa như bàn tay thượng cổ Thần Ma, hướng ngược lên trời, ầm ầm đánh lên kiếm quang ngàn trượng kia. Kiếm mang nghìn trượng cùng trăm trượng Thần Ma thủ, hai bên đều khí thế vô tận, ầm ầm đụng nhau, ánh sáng chói mắt như đánh vào thị lực, uy thế to lớn không gì sánh nổi. Oanh! Thiên địa tề chiến, một tiếng vang thật lớn như diệt thế thần lôi ầm ầm nổ vang, cách xa ngàn trượng truyền đến, khiến cho toàn bộ tu sĩ bên trong Trường Phong thành sắc mặt trắng bệch, trong mắt có thể thấy được sự hoảng sợ cực độ. Ti sĩ tyrong phạm vi ngàn dậm, toàn bộ đều cảm ứng được dao động khủng bố tản mát ra. Mặc dù là Nguyên Anh tu sĩ, dưới khí tức này cũng rùng mình không thôi! Sắc mặt Tiêu Thần trắng bệch, dần dần đỏ lên, lần thứ hai khôi phục lại bình thường, khí tức trong cơ thể cũng giống như sắc mặt đang kịch liệt dao động, hiển nhiên thần thông đối đầu, đối với hắn cũng gây ảnh hưởng không nhẹ. Nhưng đôi mắt tối đen lại không có nửa điểm sợ hãi, ngược lại càng sáng lên, tản mát ra một cỗ chiến ý vọ tận! Lúc này, tại chỗ kiếm quang cùng cự thủ va chạm, không gian đột nhiên kịch liệt dao động, dưới sự chăm chú nhìn của vô số người bên dưới, một khe không gian rộng chừng trăm trượng nháy mắt bị xé mở, hấp lực mạnh mẽ nhất thời tán phát ra. Hai đạo thần thông dưới tác dụng của hấp lực, bị trực tiếp nuốt vào trong đó, đợi một lúc sau hết thảy liền khôi phục lại sự yên tĩnh. Mà cùng lúc đó, vô số ngôi sao trong không trung dần dần ảm đạm, cuối cùng chậm rãi biến mất, sắc trời lần thứ hai khôi phục sáng ngời. Sắc mặt Cẩm Ngự Trần tuy rằng tái nhợt, nhưng trong lòng tràn ngập hưng phấn, Lưu Vân này, đó là địch thủ hắn tận lực tìm kiếm lâu nay! Giờ phút này dù thần thông bị ngăn cản, trong lòng hắn vẫn như trước tin tưởng mười phần! Thân là đệ tử ưu tú nhất trong vô số đệtử của tông môn, hắn đối thực lực của chính mình cực kỳ tự tin, thậm chí là tự phụ, trong số tu sĩ cùng thế hệ, tuyệt đối không có ai là đối thủ của hắn. Lưu Vân tuy rằng bất phàm, nhưng cũng chỉ đến vậy! - Lưu Vân đạo hữu thần thông quả nhiên mạnh mẽ, tu sĩ cùng thế hệ thế gian này người có thể đem Tụ Tinh thần thông ngăn trở, tuyệt đối không có nhiều, đạo hữu là một trong số đó Tiêu Thần nghe vậy ánh mắt lóe ra, lập tức cười khẽ chắp tay nói: - Cẩm Ngự Trần đạo hữu thi triển thần thông kinh người, cuộc đời tại hạ ít thấy, trong lòng thực bội phục không thôi. Cẩm Ngự Trần cười khẽ, - Lưu Vân đạo hữu có thể ngăn trở Tụ Tinh, nói vậy tại hạ thi triển thần thông khác, cũng vô pháp phân ra thắng bại. Nói tới đây, người này hơi trầm ngâm, trầm giọng nói: - Kế tiếp tại hạ sẽ thi triển thức thần thong thứ hai, thần thong này tại hạ vừa mới nắm giữ không lâu, xin Lưu Vân đạo hữu hảy cẩn thận! Tiêu Thần nghe vậy sắc mặt nhất thời cảm thấy kính nể, người này có thể cẩn thận như vậy, thần thông này uy lực tất nhiên không phải là nhỏ! - Hồng Mông thần thông, Duy ngã! Sắc mặt Cẩm Ngự Trần căng thẳng cẩn thận, trong miệng bỗng nhiên quát khẽ. - Duy ngã! Quy luật cửu thiên thập địa vô tận sinh linh, tất cả đều là hư ảo, duy ngã độc tôn, bao trùm cả Chư thiên. - Nhất chỉ , diệt muôn dân! Duy ngã, nhất chỉ! Cẩm Ngự Trần chỉ xuống, khí tức Hỗn Độn quỷ dị ở quanh thân thể ngưng tụ mà ra, giờ phút này theo ngón tay chỉ xuống, tất cả đều dung nhập trong đó, hóa thành một ngón tay cực lớn, nháy mắt hạ xuống phía trước. Ngón tay hạ xuống, khắp thiên địa phạm vi ba nghìn dặm vô tận thiên địa linh lực tất cả đều bạo động, điên cuồng hướng dung nhập vào trong ngón tay, linh lực lưu động bên trong, vang ầm ầm giống như Giang Hải giận dữ, uy thế kinh thiên! Mà theo linh lực vô tận không ngừng dung nhập, thể tích ngón tay lại càng điên cuồng bành trướng, nháy mắt đạt tới mấy trăm trượng, hơn nữa còn đang lấy một loại tốc độ cực kỳ khủng khiếp không ngừng tăng thêm! Chỉ này giống như Thần Ma hạ xuống, hủy thiên diệt địa! Đồng tử Tiêu Thần kịch liệt co rút lại, trong lòng nháy mắt hiện ra sự “Kinh Đào Hãi Lãng” vô tận, không phải là khiếp sợ thần thông duy ngã này, mà do thần thông này cùng sở học của hắn đại sâm la thủ thôn thiên chỉ gần như giống nhau, uy lực tăng vọt vô số! Duy ngã nhất chỉ Đại sâm la thủ. Hai loại thần thông hoàn toàn bất đồng, nhưng lại có vô số chỗ tương đồng. Trong đôi mắt Tiêu Thần chớp động vẻ cuồng nhiệt, ánh mắt gắt gao dừng ở trên ngón tay mấy trăm trượng kia, trong mắt cấm đạo phù văn lóe ra, điên cuồng phân tích phương thức thi triển! Một khi hắn biết rõ chỗ khác nhau của hai thần thông này, đầy đủ đem phục chế ra, hắn sẽ trực tiếp nắm giữ nghịch thiên thần thông này!