Đạo

Chương 366 : Tự nhiên đâm ngang

Dương Nhược Hải hoảng sợ trừng lớn hai mắt sâu trong đôi mắt đầy vẻ oán độc, cùng xen lẫn vẻ sợ hãi khó có thể che lấp. Khóe mắt Cẩm Trung Lâm hung hăng nhảy dựng, ánh mắt gắt gao nhìn Tiêu Thần, thân thể nháy mắt cứng lại, lòng sinh ý kiêng kị vô tận. Ánh mắt Cẩm Ngự Trần chớp lên, lộ ra vài phần ngạc nhiên, lập tức đổi thành một vẻ nóng bỏng. Lý Huyền Đức vẫn còn ngu ngơ, trong lòng nháy mắt mừng như điên, tình thế phút chốc nghịch chuyển, làm cho hắn cảm giác thấy lấy lại sự sống từ trong cái chết. - Lý gia Lý Huyền Đức cùng tất cả tộc nhân Lý gia, quỳ tạ đại ân tai1sinh của Lưu Vân tiền bối, từ nay về sau tiền bối có việc gì cần, Lý gia dù nhảy vào dầu sôi lửa bỏng, muôn chết cũng không từ! - Muôn chết không từ! Đằng sau Lý Huyền Đức, gần trăm tộc nhân Lý gia sắc mặt cảm kích quỳ rạp xuống đất. Lý Hiền mặt lộ vẻ không cam lòng, hai gà trưởng lão Lý gia bên người sắc mặt cũng khó coi, nhưng giờ phút này bọn hắn cũng không dám biểu lộ ra, dù trong lòng không cam lòng, nhưng cũng chỉ có thể giống mọi người cùng nhau quỳ xuống. Tiêu Thần diệt sát Huyết Nhãn Ma Quân, thì Dương gia tất bại, kể từ đó, tam tộc thi đấu lần này Lý gia bọn hắn không hề xếp cuối, lân nữa đạt được thời gian ba mươi năm nuôi dưỡng đệ tử, chưa hẳn không có cơ hội trùng hưng gia tộc uy phong như ngày nào. Ân huệ như vậy, chả trách Lý Huyền Đức kích động thất thố như vậy. Tiêu Thần thấy thế mỉm cười, trong lòng chậm rãi nhẹ nhàng thở ra, bảo vệ Lý gia sinh tồn, sư tôn hẳn rất vui lòng. Bất quá sắc mặt lập tức có chút âm trầm, vừa rồi ô quỷ nhập vào cơ thể, đúng là trực tiếp xuất hiện trong không gian nguyên thần, đánh phá nguyên thần hắn. Hơn nữa vật ấy quỷ dị khó lường, không sợ thần thức công kích, may mắn trong lúc nguy cấp, Bồ Đề tử kia đột nhiên tản mát ra ánh huỳnh quang, đem ô quỷ nháy mắt bao phủ ở bên trong. Bị ánh huỳnh quang này bao phủ, ô quỷ nhất thời liên tục phát ra tiếng kinh hô, chạy trốn không có kết quả, cuối cùng bị Bồ Đề tử hoàn toàn trấn áp cắn nuốt tiến vào bản thể. Sau khi đem ô quỷ cắn nuốt, trên Bồ Đề tử đúng là xuất hiện một quỷ ảnh khoảng một tấc rất giống ô quỷ ảnh, giống như đúc, cực kỳ quỷ dị. Tiêu Thần tinh tế kiểm tra một phen cũng không nhận thấy được nửa điểm khác thường, lúc này mới tạm thời buông tha việc này, ý niệm rút khỏi không gian nguyên thần. Phụng dưỡng Huyết Nhãn Ma Quân của Dương gia ngã xuống. Tại đây xung quanh sinh tử lôi đài, vô số ánh mắt tu sĩ tràn ngập vẻ kính sợ hướng về phía Tiêu Thần. - Lưu Vân tiền bối tu vi thần thông sâu không lường được, giơ tay nhấc chân liền đem Huyết Nhãn Ma Quân diệt sát, rất có khả năng là tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ đại thần thông. - Tu sĩ Nguyên Anh hậu kỳ! Chính là không biết người này cùng Lý gia đến tột cùng có quan hệ như thế nào, nhưng từ việc người này đến giúp Lý gia xuất chiến, có thể khẳng định quan hệ tất nhiên không hề tầm thường. Xem ra Lý gia quả thật từ chỗ chết tìm được đường sống,, trong lúc nguy cấp lại có thể có tồn tại mạnh mẽ như vậy xuất thủ tương trợ! - Năm đó Lý gia uy thế hiển hách dù Cẩm gia, Dương gia hiện tại cũng không thể sánh bằng. Lần này Lý gia tránh được một kiếp, chỉ sợ ngày sau muốn khôi phục uy danh khi xưa cũng là vô cùng có khả năng. - Đạo hữu nói có lý! Đang lúc mọi người bình luận sôi nổi, Tiêu Thần phất tay tán đi thần thông, âm phong, lệ vân, huyết vũ biến mất, mà thân ảnh Huyết Nhãn Ma Quân cũng hoàn toàn tịch diệt, duy có một kiện pháp bào, hai túi trữ vật rơi trên mặt đất. Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, vung tay cuốn lấy túi trữ vật, rồi để vào túi trữ vật của mình. Hành vi đó lọt vào trong mắt Dương Nhược Hải, nhất thời trong lòng hắn cuồng nộ, nhưng trên mặt cũng không dám hiển lộ nửa điểm. Dù sao Lưu Vân này thi triển thực lực, dĩ nhiên khiến cả Dương gia hắn rùng mình.. - Trận này, Lý gia chúng ta thắng, không biết Dương gia chủ có cần tiếp tục phái người khiêu chiến tại hạ hay không, nếu không chỉ sợ ý đồ đem Lý gia đuổi ra khỏi Trường Phong thành phải thất bại rồi. Khóe miệng Tiêu Thần nhếch nhẹ, thản nhiên mỉa mai nói.. Dương Nhược Hải nghe vậy khóe miệng run rẩy một trận, cuối cùng cẩn thận nói: - Lưu Vân tiền bối tu vi sâu không lường được, Dương gia chúng ta nhận thua. Người này thật rất quyết đoán, biết được rằng mình vô lực xoay chuyển tình thế, cũng không cố gắng nhiều hơn nữa, trực tiếp mở miệng nhận thua. Trong mắt Tiêu Thần quang mang kỳ lạ lóe ra, ánh mắt thản nhiên liếc Băng Thiềm lão tổ một cái, người này vong nghĩa thất tín, hắn vốn muốn mượn cơ hội này diệt sát, không ngờ Dương Nhược Hải lại quả quyết nhận thua, trong lòng không khỏi sinh ra vài phần tiếc hận.. Bị ánh mắt Tiêu Thần soi mói, sắc mặt Băng Thiềm lão tổ tái nhợt, cả người ướt mồ hôi, trong lòng dĩ nhiên kinh sợ tới cực điểm, nghe được Dương Nhược Hải nhận thua, lúc này mới nhẹ nhàng thở ra. Bất quá người này đã quyết định, sau ngày hôm nay liền lập tức rời khỏi Trường Phong thành, tránh bị Lưu Vân tìm mình giết chết. - Dương gia bị thua, không biết Dương gia chủ còn muốn khiêu chiến Cẩm gia chúng ta nữa hay không? Cẩm Trung Lâm mở miệng nói. Dương Nhược Hải nghe vậy nhíu mày, đảo qua Cẩm Ngự Trần, trầm ngâm thật lâu, lúc sau mới nói như đinh đóng cột : - Tại hạ bỏ qua việc khiêu chiến, lần này tam tộc thi tài, Dương gia ta nhận xếp cuối. Áng mắt Cẩm Trung Lâm chột lóe ra, lập tức cười khẽ gật đầu. - Một khi đã như vậy, lần này tam tộc thi tài chấm dứt, lúc sau Dương gia chủ trở lại xin hãy mau chóng rút người đi, Cẩm gia ta cùng Lý gia sau khi thương nghị, sẽ cử đệ tử gia tộc đi tiếp quản. Dương Nhược Hải gật đầu, tuy rằng trong lòng cực kỳ không cam lòng, nhưng người này hiểu được hôm nay không thể đem Lý gia hoàn toàn diệt trừ, liền lập tức cố gắng hàn gắn mối quan hệ, quyết đoán nhận thua, cấp cho Lý gia thể diện. Nhưng mọi người ở đây đều không nghĩ đến, Cẩm Ngự Trần tiến kên từng bước, nói: - Không biết Lưu Vân Đạo hữu có thể cùng tại hạ luận bàn một chút hay không? Cẩm Trung Lâm thấy thế lông mày nháy mắt nhíu chặt, nhưng vẫn chưa mở miệng ngăn cản. Ánh mắt Tiêu Thần chớp lên, thản nhiên liếc Cẩm Ngự Trần một cái, nói : - Vô duyên vô cớ động thủ đấu pháp, tại hạ thật sự không có hứng thú. Cẩm Ngự Trần nghe vậy ảm đạm cười, tiện đà xoay người hướng Cẩm Trung Lâm kính cẩn thi lễ, nói : - Phụ thân, Ngự Trần xin được dùng hai phần khu vực chưởng quản cùng Tiêu Thần đạo hữu đánh cuộc một lần, xin phụ thân chấp nhận. Cẩm Trung Lâm hơi trầm ngâm, trên mặt nhanh chóng lộ ra nụ cười ôn hòa, nhìn Tiêu Thần một cái rồi nói: - Nếu Lưu Vân đạo hữu nguyện ý cùng ngươi đấu qua một hồi, ta đối với lần đánh cuộc này cũng không có dị nghị gì. Cẩm Ngự Trần tiếp tục thi lễ, rồi mới xoay người lại, khẽ cười nói: - Lưu Vân Đạo hữu, cái này có thể coi llà lý do giao thủ được hay không? Tiêu Thần trầm mặc, tiện đà khẽ gật đầu, nói: - Không biết tại hạ cần xuất ra điều gì để tham gia đánh cuộc? Trong mắt Cẩm Ngự Trần hiện lên vài phần vẻ hân thưởng, nhẹ giọng nói: - Nếu đạo hữu thắng, Cẩm gia ta có thể nhượng hai thành khu vực chưởng quản giao cho Lý gia. Nhưng nếu là đạo hữu không may thất bại, toàn bộ khu vực hiện tại của Lý gia cùng ba phố lấy được từ tay Dương gia ngày hôm nay sẽ toàn bộ thuộc về Cẩm gia chúng ta. - Tộc nhân Lý gia, hôm nay trước lúc mặt trời lặn, toàn bộ rút khỏi Trường Phong thành, không biết điều kiện như vậy, Lưu Vân Đạo hữu có thể đáp ứng không? Nói ở đây, người này đáy mắt nháy mắt hiện lên vài phần ting mang. Tiêu Thần thấy thế im miệng không nói, sự tình như vậy, hắn đưa ra quyết định không được hợp lý. Nhưng đúnglúc này, Lý Huyền Đức cũng tiến lên từng bước, đối Tiêu Thần kính cẩn thi lễ, nói: - Lưu Vân tiền bối thân là Thái thượng phụng dưỡng của Lý gia, có quyền quyết định hết thảy mọi việc, việc này tiền bối có thể tự quyết định, bất kể như thế nào, trên dưới Lý gia cũng tuyệt không có nửa câu oán hận. Thanh âm vừa dứ, mặt Lý Hiền biến sắc, trầm giọng quát: - Việc này không thể, chuyện sinh tử tồn vong Lý Gia ta, sao lại để ngoại nhân quyết định, lão phu tuyệt không đồng ý việc này. Phía sau hắn, hai gã trưởng lão Lý gia cũng dồn dập mở miệng. Vốn là tuyệt cảnh, giờ phút này chuyển nguy thành an, trong lòng không ít người Lý gia cũng không nguyện tiếp tục mạo hiểm, thì thầm với nhau, không khí trở nên có chút xấu hổ. Lý Huyền Đức nghe vậy sắc mặt đỏ lên, xoay người đưa tay chỉ Lý Hiền, tức giận nói: - Gia tộc bị ép tới bước đường cùng, bọn ngươi sợ hãi không dám ra tay lẩn trốn phía sau, nếu không có Lưu Vân tiền bối ra tay, giờ phút này chúng ta đã sớm bị đuổi ra khỏi Trường Phong thành! Hiện tại các ngươi lại hô lớn sự tình liên quan đến sinh tử tồn vong của gia tộc, lão phu lại hỏi Lý Hiền trưởng lão một câu, vừa rồi ta trọng thương, sao ngươi không ra mặt cứu cho chúng ta một đường sinh cơ! Nếu là vừa rồi ngươi ra tay, giờ mở miệng như vậy lão phu tự nhiên không có gì phản bác! Nhưng từ lúc bắt đầu ngươi đã chui rúc phía sau không dám thò đầu ra, giờ nên lui xuống đi, chuyện này, ngươi không có quyền nhúng tay! Nói đến đây, hắn không để ý sắc mặt khó coi của Lý Hiền, trầm giọng nói: - Lão phu thân là gia chủ Lý gia, việc của Lý gia do ta định đoạt, nhưng hôm nay hết thảy đếu do Lưu Vân tiền bối quyết định. Thanh âm như đinh đóng cột, nói năng có khí phách, một đám tu sĩ Lý gia nghe vậy sắc mặt thoáng ửng hồng, thần tình lộ vẻ xấu hổ không dám tiếp tục nhiều lời. Trong lòng Tiêu Thần gật đầu, ấn tượng với Lý Huyền Đức càng tốt thêm, giờ phút này mỉm cười, ấm giọng nói - Lý gia chủ yên tâm, ngươi đã đem vận mệnh Lý gia giao cho Lưu Vân, tại hạ tuyệt đối không làm người thất vọng. Nói xong xoay người, ánh mắt bình thản đối diện Cẩm Ngự Trần, nhẹ giọng nói: - Trận chiến này, Lưu Vân tiếp nhận. Xôn xao! Thanh âm vừa dức, cả trường diện nhất thời ồ lên, vô số tu sĩ quanh lôi đài đều lộ vẻ hưng phấn. Ánh mắt Dương Nhược Hải lóe ra, lập tức ngồi xuống, l;ảnh quang trong mắt lóe ra không ngớt. Ánh mắt Cẩm Trung Lâm dừng trên người Cẩm Ngự Trần, trong mắt tràn đầy vẻ tự tin, đứa con trai này từ trước đến nay không làm hắn thất vọng, lần này cũng sẽ không! Nếu hắn đã mở miệng, trong lòng liền tất nhiên có mười phần nắm chắc! Đáy mắt Cẩm Ngự Trần hiện lên vài phần vẻ mừng rỡ, chắp tay nói: - Một khi đã như vậy, tại hạ xin lãnh giáo một chút thần thông của Lư Vân đạo hữu. Tiêu Thần cười nhạt không nói. Hai người dưới chân đồng thời từng bước bước ra, linh quang lóe ra, thân ảnh nháy mắt xuất hiện ở ngoài hai trăm trượng, đứng đối diện cách nhau vài chục trượng trên trung tâm lôi đài Nhình bô dạng hai người tất cả đều tầm hai mươi mấy tuổi, bên trong lớp tu sĩ có thể nói là hạng người cực kỳ xuất sắc, người bình thường đến tuổi như vậy, tu vi có thể đạt đến Kim Đan cũng đã là nhân vật tu đạo thiên tài trong mắt thế nhân. Có thể có tu vi thần thông như hai người này, dĩ nhiên tu sĩ tầm thường cả đời không thể với tới! Nguyên Anh trung kỳ! Đôi mắt Tiêu Thần hơi híp lại, Cẩm Ngự Trần là tu sĩ cùng thế hệ có tu vi cao nhất từ trước tới nay mà hắn gặp kể từ khi hắn bước chân vào tu chân giới, đệ tử trẻ tuổi của bảy đại tông môn nếu cùng người này so sánh, còn kém nhiều vô kể! Giờ đây trong lòng hắn cực kỳ tò mò, người này đến tột cùng chiếm được cơ duyên bậc nào, có thể đạt tới tu vi như thế này. Tiêu Thần, Cẩm Ngự Trần hai người đứng cách xa nhau, sắc mặt bình thản, ánh mắt dịu dàng, không có sát khí, nhưng một cổ vô hình đại thế từ trong cơ thể hai người chậm rãi tán phát ra, dần dần tràn ngập không gian. Tại đây dưới sự bao phủ của hai khí thế, một cỗ uy áp thản nhiên chậm rãi tán phát ra, khiến cho trong lòng mọi người dưới lôi đài rung động, sắc mặt trắng bệch.