Đạo

Chương 279 : Hắc vụ

Ngoài sơn cốc ẩn hiện hắc vụ quỷ dịdày đặc, mặc dù không có phát tán khí tức ra ngoài, nhưng từ bên trong lại nồng nặc khí tức âm trầm quỷ dị, chậm rãi phát tán ra bên ngoài, từ từ tràn ngập cả phiến không gian, khiến cho tu sĩ xung quanh kiêng kỵ không thôi. Hắc vụ này tuyệt đối không đơn giản! Giờ phút này tất cả mọi người đều sinh ra ý niệm như vậy trong đầu, cũng có một số người bắt đầu triển khai thần thức, muốn tìm tòi đến tột cùng bên trong có gì, nhưng toàn bộ đều bị bật ngược lại, nhất thời sắc mặt mọi người đều trở nên âm trầm. Bên trong sơn cốc người đầu tiên mở miệng là một tu sĩ tán tu, danh xưng Hác Minh Đầu, có thể tu luyện đến cảnh giới Kim Đan sơ kỳ như vậy là bởi vì năm đó hắn cùng một tu sĩ cùng giai đánh cuộc, một mình lẻn vào nơi hiểm địa, cửu tử nhất sinh nhưng không ngờ chính từ trong đó hắn lại kiếm được y bát truyền thừa của một tu sĩ Kim Đan hậu kỳ, bởi vậy thuận buồm xuôi gió, một đường tu luyện đến cảnh giới Kim Đan sơ kỳ. Cũng vì chuyện lần trước, người này biến đổi thành một kẻ thích lấy lòng người khác, nhưng được cái vận khí hắn không tệ, cho tới tận bây giờ không có chuyện gì xảy ra cả, ngược lại mỗi lần đều có được thu hoạch. Dần dà có nhiều người khen hắn là thân mang đại khí vận, chính là được trời cao chiếu cố, mọi chuyện đều suôn sẻ. Lúc đầu hắn còn cho là không phải, khịt mũi coi thường trong lòng vẫn còn tính cảnh giác cao, nhưng theo thời gian trôi qua, danh tiếng càng nhiều, hắn ngược lại còn được cơ duyên nhiều hơn nữa, dần dà Hác Minh Đầu bỏ qua tính cảnh giác, cuối cùng là thôi hẳn, tự cho mình là có đại vận khí nên không phải lo lắng nhiều. Mặc dù giờ phút này áp lực âm trầm xung quanh hắc vụ, nhưng Hác Minh Đầu trong lòng lại chả sợ hãi tí nào, ngược lại mơ hồ có chút hưng phấn, thầm nghĩ trong lòng là lần này có thể đạt được loại cơ duyến lớn đến thế nào. - Chư vị đạo hữu, hắc vụ này mặc dù có chút quỷ dị, nhưng chúng ta liên thủ xông vào, cho dù có chút nguy cơ cũng có thể dễ dàng hóa giải, huống chi bên trong nhiều khả năng còn tồn tại bảo vật, người đi trước tiên không chừng có thu hoạch nhiều nhất. Người này đương khi nói chuyện khóe miệng ẩn hiện tia cười, mọi người thấy thần sắc tự tin của hắn cũng cảm thấy hơi an tâm, lại nghe được có thể có bảo vật, ý niệm lùi bước trong lòng, nháy mắt bị đè xuống, nguyên một đám xoa tay, khí thế hừng hực. Mắt thấy tâm tình mọi người bị triệt để dẫn dụ, Hác Minh Đầu cười đắc ý, ánh mắt quét qua xung quanh, nhưng ngay sau đó chắp tay lại, nói: - Nếu chư vị đạo hữu trong lòng còn điểm gì cố kỵ, không bằng bọn ta làm tiên phong, đi trước một bước. Nói xong người này vung tay lên, dẫn đầu hướng về hắc vụ tiến tới. Hắc vụ cũng không phải dày đặc cho lắm, vẫn có thể thấy mơ hồ quanh thân, cho nên khi Hác Minh Đầu tiến về nó phải tới mười mấy bước, thân ảnh mới hoàn toàn dung nhập vào trong hắc vụ biến mất không thấy gì nữa, mà lúc này, cũng không thấy có phát sinh nửa điểm nguy hiểm. Phía sau hắn ta là hơn ba mươi tu sĩ thấy thế nhẹ nhàng thở ra, dưới sự hướng dẫn của hai gã Kim Đan, theo thứ tự bước vào phía trong đó. Lúc đầu còn có cẩn thận một chút, nhưng đi được mười trượng mà vẫn chưa có nguy cơ nào xuất hiện, trong lòng bất giác nhẹ nhõm hẳn. - A! Kia là vật gì! - Hình như là một cái thạch đài, phía trên tựa hồ còn thứ gì nữa thì phải! - Không tốt, là tên Hác Minh Đầu, hắn đang lấy túi trữ vật để thu đồ, nhất định là bảo vật! - Mọi người nhanh nhanh a, có bảo vật xuất hiện! Giờ phút này trong lòng Hác Minh Đầu toát ra vẻ thỏa mãn như điên, khi hắn phát hiện thạch đài, mặc dù có hơi chần chờ một chút, nhưng hắn là người đầu tiên tiến vào, nên rất nhanh tiến lại gần, cầm lên phát hiện thì ra là một pháp bảo hình dạng búa. Pháp bảo trung phẩm a! Sau một khắc, trong mắt hắn dại ra, cảm ứng được cỗ khí tức từ pháp bảo tỏa ra, hắn chợt giật mình một cái, nhanh chóng từ trạng thái ngốc trệ khôi phục lại, sau đó liền mở túi trữ vật ra điên cuồng thu hoạch bảo vật trên thạch đài. Đúng lúc này từ phía sau hắn nghe thấy tiếng mọi người kinh hô. Hô! Sau lưng truyền đến tiếng xé gió, hiển nhiên là đang có người bay nhanh về phía này, nếu đổi lại lúc bình thường, hắn chắc chắn sẽ không xuất thủ, dù sao chỗ này hơn chục món bảo vật, nếu bị hắn một hơi lấy đi, tất nhiên sẽ trở thành một cái đích nhắm cho mọi người, hậu quả chẳng tốt đẹp cho lắm. Nhưng giờ phút này, chẳng biết tại sao, một cỗ khí tức bạo ngược từ trong người nháy mắt bộc phát ra, đôi mắt đang sáng trong liền thêm vào mấy phần huyết sắc. -Đi tìm chết! Những bảo vật này tất cả là của ta, ai dám dành giật, ta giết hết! Hắn gầm nhẹ một tiếng tràn ngập sát cơ băng lãnh, đưa tay tùy tiện lấy một pháp bảo trung phẩm, pháp lực điên cuồng rót vào trong đó, hướng về phía tu sĩ đang phóng tới mà xuống tay. Phốc! Không có nữa điểm chống cự, thân là tu sĩ Kim Đang, lại thêm trung phẩm pháp bảo. Tu sĩ Trúc Cơ đang mừng rở chạy tới kia thậm chí còn chưa kịp phát ra một tiếng, nháy mắt đã bị giết chết, thân thể biến thành một đám huyết nhục rơi khắp nơi - Đạo hữu, pháp bảo nơi này cực nhiều, ngươi tùy tiện lấy đi một vài kiện, giờ phút này biết thân tự rút chúng ta cũng sẽ không so đo với ngươi, nhưng ngươi nếu cứ tiếp tục như thế, bọn ta liền liên thủ đem ngươi chém giết, tự thân phân phối pháp bảo. Phía bên trong đám tu sĩ, một trong hai gã tu sĩ Kim Đan sắc mặt âm tràm, trầm giọng nói. - Đúng vậy, nếu ngươi vẫn không biết thân biết phận chiếm lấy hết pháp bảo, bọn ta chỉ có thể liên thủ diệt sát ngươi thôi! Tên còn lại ánh mắt tàn ác, mới vừa rồi Hác Minh Đầu xuất thủ nháy mắt diệt sát tu sĩ Trúc Cơ, đã khiến trong lòng bọn ho sinh ra sát cơ nồng đậm. - Của ta! Toàn bộ đều là của ta! Các ngươi nếu có ý muốn chiếm đoạt, ta liền giết các ngươi trước, giết sạch toàn bộ! Hác Minh Đầu trong mắt huyết sắc càng đậm, trong lòng sát cơ bạo ngược đã hoàn toàn không thể khống chế, giờ phút này hắn chỉ có một ý niệm trong đầu, đó chính là diệt sát toàn bộ tu sĩ ở đây! Thanh âm vừa xuất, hắn gào thét một tiếng, trong tay cầm một pháp bảo hướng về phía tu sĩ Kim Đan mở miệng đầu tiên. - Người này nếu đã như vậy, các vị đạo hữu, chúng ta liền liên thủ đem hắn diệt sát, cùng phân chia bảo vật! Người này cười lạnh một tiếng, đưa tay tới túi trữ vật bên hông, tế ra một cái pháp bảo hình móc câu, không chút yếu thế hướng thẳng về phía trước oanh tạc. - Đạo hữu nói không sai, ta giúp ngươi một tay! Tên tu sĩ Kim Đan còn lại cũng cười lạnh, cùng gia nhập vào chiến đoàn. Nhưng giờ phút này lại chẳng ai chú ý tới, tu sĩ Trúc Cơ bị Hác Minh Đầu diệt sát lúc trước, huyết nhục tự nhiên trở nên khô héo, toàn bộ máu huyết không cánh mà bay. . Oanh! Oanh! Oanh! Ba Kim Đan tu sĩ tranh phong, thanh thế cực kỳ kinh người, nhất là Hắc Minh Đầu phía bên kia xuất thủ tàn nhẫn, ẩn ẩn sát ý đồng quy vu tận, nhất thời đánh cho hai gã tu sĩ Kim Đan kia rơi xuống hạ phong, không dám ngạnh kháng Nhưng trong lúc đấu pháp, hai gã tu sĩ Kim Đan bên này trong lòng cũng dần dần xuất hiện ý tức bạo ngược, một cỗ sát ý lạnh lẽo từ hai người bộc phát ra, giống như kẻ trước mắt là cừu nhân không đội trời chung, nhất thời đấu pháp càng thêm tàn nhẫn. - Thừa lúc ba người bọn họ tranh đấu, lặng lẽ lấy đi bảo vật, nếu không đợi bọn hắn phân ra thắng bại, bọn ta chỉ còn đường húp nước. Giờ phút này ba tên tu sĩ Kim Đan đang chiến đấu sinh tử, phía xung quanh không ít tu sĩ Trúc Cơ trong lòng cũng sinh ra ý niệm như vậy trong đầu. Ánh mắt bọn họ nhất thời lóe lên, rốt cục cũng có người không chịu đựng nổi hấp dân của trung phẩm pháp bảo, quyết định liều mạng một phen. Người đầu tiên xuất thủ chính là một tu sĩ có vóc dáng người nhỏ gầy, độn quang của hắn cực kỳ quỷ dị, mơ mơ hồ hồ làm mọi người không thể thấy chân diện mục, tốc độ nhanh đến cực hạn, chỉ qua mấy lần độn quang lập lòe đã xuất hiện phía bên trên thạch đài, tay túm lấy hai kiện pháp bảo, nhanh chóng hướng về phía xa xa bỏ chạy. Có người thành công đoạt bảo, nháy mắt kích thích tinh thần tất cả đám Trúc Cơ tu sĩ, bọn chúng điên cuồng vọt lên hướng về phía thạch đài. Dần dần vì tranh đoạt bảo vật, bắt đầu xuất hiện những trận hỗn chiến! Phía bên trong trường hỗn chiến, tất cả mọi người không ai phát hiện ra, trong mắt từng người bọn họ đều có một tia huyết sắc, kích thích sát ý điên cuồng bạo ngược. - Của ta! Tất cả là của ta, các ngươi dám động tới, ta giết tất! Hác Minh Đầu giống như người điên, cùng hai gã tu sĩ Kim Đan chiến đấu sinh tử, thật giống như đem hai người đuổi cùng giết tận nếu không sẽ không dừng tay. Mà hai người lúc đầu còn có chút cố kỵ lui ra phía sau, nhưng lúc này lại buông bỏ tất cả mọi trói buộc, hoàn toàn chiến đấu điên cuồng cùng Hác Minh Đầu! Trông giống như một trận hỗn chiến! Phốc! Phốc! Phốc! Trong trường loạn đấu, thỉnh thoảng có tu sĩ bị chém giết ngay tại chỗ, thi thể rơi xuống đất, nhưng ngay sau đó liền khô quắt lại, giống như máu huyết trong cơ thể trong thời gian ngắn bị thổ nhưỡng cắn nuốt không còn tí nào. Mà cùng lúc đó, một tia huyết sắc tại trong hắc vụ chậm rãi hiện lên, uốn lượn đi lại. Bên trong sơn cốc, phía bên ngoài hắc vụ. Nhóm người hơn ba mươi tu sĩ vừa tiến vào trong, tất cả mọi người đều nín thở liễm thần, thông qua thính giác để phán đoán bên trong đó đến tột cùng có sự việc gì. - A! Kia là vật gì! - Hình như là một cái thạch đài, phía trên tựa hồ còn thứ gì nữa thì phải! - Không tốt, là tên Hác Minh Đầu, hắn đang lấy túi trữ vật để thu đồ, nhất định là bảo vật! - Mọi người nhanh nhanh a, có bảo vật xuất hiện! Đột nhiên truyền đến tiếng nói vui mừng, khiến thân thể chúng tu sĩ nháy mắt căng ra, trong mắt toát ra vẻ háo hức, nhưng vẫn không dám tùy tiện tiến vào, nhưng mọi người ở đây trong lòng đều mang một vẻ nôn nóng, khiến cho hô hấp dần dần trở nên nồng đậm, ánh mắt càng trở nên nóng bỏng. Sau đó, tiếng ùng ùng do đầu pháp truyền ra, lúc đầu còn có vẻ hơi nhỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, tiếng đấu pháp càng phát ra mạnh mẽ, tiếng hét thảm của những tu sĩ bỏ mạng càng phát ra rõ ràng. - Bọn họ trở mặt tranh đoạt, chắc chắn bên trong hắc vụ có bảo vật cực kỳ cường đại! - Tất nhiên là như vậy rồi, nếu không lấy tâm tình của ba tên tu sĩ Kim Đan kỳ, tuyệt đối sẽ không xảy ra chuyện như vậy! - Chúng ta liền tiến vào trong đó, nếu không qua một lúc nữa, bảo vật liền bị chia cắt xong, chúng ta chỉ còn nước húp cháo! - Lên, tiến vào hắc vụ tranh đoạt bảo vật! Bên trong sơn cốc, mấy trăm tu sĩ ánh mắt dần trở nên điên cuồng, trên người nháy mắt nhất lên độn quang, gào thét xông vào bên trong hắc vụ, bất quá qua mấy lần hô hấp, số tu sĩ còn sót lại trong sơn cốc giảm hơn một nửa, gần ba trăm tu sĩ điên cuồng xông vào tranh đoạt bảo vật trong hắc vụ! Nhất thời, đấu pháp càng trở nên cường liệt! Thỉnh thoảng nghe thấy tiếng vui mừng của những tu sĩ đoạt được bảo vật, nhưng bên cạnh đó là tiếng những tu sĩ hét thảm trước khi chết. Tiêu Thần chân mày nhăn tít lại, ánh mắt cẩn thận nhìn về hắc vụ, chẳng biết tại sao, cảm giác nguy hiểm trong lòng càng dâng lên mãnh liệt!