Đạo

Chương 278 : Sơn cốc

- Hừ! Hai người này chẳng qua là cùng với Yêu Nguyệt Tinh thần cung chúng ta có chút quan hệ thôi, đạo hữu đừng nên đa nghi lung tung. Đứng cách Lan Nhược Ly không xa chính là nhị đệ tử của Huyễn Nguyệt tiên tữ, Ngô Đồng, tính cách mạnh mẽ, bộc trực, tự nhiên không để chịu thiệt, liền đem thân phận hai người Tiêu Thần nói ra một lượt. - Đệ tử Yêu Nguyệt Tinh thần cung chúng ta từ trước tời nay luôn tuân theo quy củ, mong rằng lần sau ta sẽ không nghe thấy một số tin đồn thất thiệt nào nữa, chỉ làm cho người khác chê cười mà thôi. Nói xong, Ngô ĐỒng hung hăng trợn mắt về phía nữ tu kia một cái. Người nọ biến sắc, đang định phản bác lại thì thấy Dương Phong trừng mắt liếc về phía ả, không thể làm gì khác đành uất hận quay đầu đi. - Ha ha, thì ra mọi chuyện là như vậy, nếu là Lan tiên tử cho hai người tới đây, như vậy để cho bọn họ theo sát phía sau, chúng ta sẽ để ý giùm. Dương phong hướng ánh mắt về phía hai người, trong lời nói, mang theo hàm ý cao cao tại thượng cực kỳ rõ ràng. Tiêu Nguyệt ánh mắt quét qua hai người, chỉ cần không có chuyện gì quan trọng, hắn tự nhiên chẳng muốn quản đến hai gã tu sĩ Trúc Cơ sơ kỳ. Mà vào thời khắc này, hơn phân nửa tu sĩ ở Thất Tinh hải vực đã tiến vào Bất Trụy động phủ, mọi người đều tiến vào trong. Tu sĩ Hoàng Tuyền Tông cũng đã xông vào tấm màn đen cuối cùng biến mất không thấy gì, tu sĩ Vĩnh Sinh Môn, Phần Thiên Tông, cùng cac phái khác nhanh chóng cũng tiến vào, theo sát phía sau. Lan Nhược Ly mắt phượng hiện lên mấy phần sắc sáng, cùng Dương Phong, Tiếu Nguyệt hai người liếc nhau, ba người khẽ gật đầu, đồng thanh nói: - Lên đường! Lời vừa dứt, tu sĩ ba phái đồng thời tiến bước, hướng về phía nước xoáy bay tới, cuối cùng là Tiêu Thần, Liễu Chử hai ngươi phía sau. Ở phía trên dòng nước xoáy, hơn năm mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ sắc mặt lạnh lùng, thần thức quét qua đám người tiến vào trong động phủ, ai muốn tiến vào trong, đều cần phải trải qua thần niệm của bọn họ dò xét, như vậy là để ngắn chặn những người âm thầm lẫn vào trong đó. Giờ phút này mắt thấy Yêu Nguyệt cung, Đại Đạo Tông, Vô Cực Tông, tu sĩ tam tông liên thủ tiến vào, bên trên Hoàng Tuyền Tông ba người Hoàng Tuyền Thiên Quân sắc mặt nháy mắt trở nên âm trầm, trong miệng phát ra một tiếng hừ lạnh. Đám người Địa Đạo Tử thì sắc mặt bình tĩnh, không có nửa điểm phản ứng. Qua chốc lát, nhóm tu sĩ cuối cùng cũng đã tiến vào, dòng nước xoáy ùng ùng bắt đầu vận chuyển chậm lại, cuối cùng là hoàn toàn dừng lại, ở phía trên bầu trời Thất Tinh hải vực, cũng chỉ còn lại hơn năm mươi tu sĩ Nguyên Anh kỳ. - Lần này động phủ mở ra đã kết thúc, bảy ngày sau tất cả những tu sĩ tiến vào trong đều sẽ bị cưỡng chế truyền tống rời đi, trong khoảng thời gian này, chúng ta nên tìm một nơi bình yên để chờ đợi thôi. Địa Đạo mục quang vừa dừng lại trên thân đám người Hoàng Tuyền Tông, nhàn nhạt nói. - Ha Ha, đây là điều tự nhiên, đợi đến khi động phủ mở ra, lão phu không biết bọn chúng đến tột cùng có thu hoạch gì. Lão giả cầm đầu Hoàng Tuyền Tông, giờ phút này trong mắt tinh quang lóe lên, khàn giọng nói. Song phương lời vừa dứt đồng thời xoay người, chia làm ba tổ, một là lục tông liên hiệp, một tổ là Hoàng Tuyền Tông, còn lại một tổ cuối cùng chính là tu sĩ tán tu Nguyên Anh kỳ. Nhưng song phương đều không phát hiện ra, vừa xoay người ra sau, Địa Đạo Tử cùng lão giả Hoàng Tuyền Tông, trên khóe miệng hai người gần như đồng thời toát ra nụ cười lạnh. . . . . Tiêu Thần khẽ cau mày, theo sát phía sau tu sĩ ba phái tiến vào Bất Trụy động phủ, thân thể chìm vào trong tấm màn màu đen, chắc hẳn là một loại tương tự với truyền tống, sau đó là cảm giác bị xé nhỏ ra từng mảnh, may mà loại cảm giác này Tiêu Thần không có xa lạ gì, lúc ban đầu có hơi giật mình, nhưng tiếp theo lại khôi phục bộ dáng trầm ổn. Nhưng mà phía bên kia Liễu Chử hiển nhiên là chưa bao giờ trải qua chuyện này, kinh hô một tiếng, sắc mặt nháy mắt tại nhợt lại. Thấy phản ứng của Liễu Chử, Tiêu Thần khẽ chay mày, trong mắt rột cục cũng lộ ra vẻ khiếp sợ! Giờ phút này cảm giác bị xé nhỏ so với lúc tiến vào trường thí luyện của Mộc già hơi kinh khủng hơn một chút, cho nên hắn cũng không để ý quá mức, nhưng vừa thấy phản ứng của Liễu Chử Tiêu Thần mới tỉnh ngộ, giờ phút này tu vi của hắn so với lúc tiến vào thí luyện không biết cao hơn bao nhiêu, nhưng khi vừa vào tấm màn đen liền có cảm giác như vậy, liền chỉ còn một cách giải thích là truyền tống trận này truyền tống đến một khoảng cách xa không thể tưởng tượng nổi! Lúc trước Tiêu Thần từ Lạc Vân cốc chạy tới lãnh thổ Mộc gia, tiến hành truyền tống, cảm giác bị xé rách cũng không quá mức, chỉ tương tự như lúc ở trường thí luyện, nếu tính như vậy, lần tiến hành truyền tống này, khoảng cách xa xôi đến mức nào. Phía trước Lan Nhược, Dương Phong, Tiếu Nguyệt ba người liếc nhau, sắc mặt đều là một vẻ nghiêm trọng, hiển nhiên đã cảm nhận được, trong cơ thể pháp lực vận chuyển, đưa tay từ trong túi trữ vật lấy ra pháp bảo, tùy thời có thể ứng biến với mọi nguy cơ. Đột nhiên, cảm giác bị xé rách nháy mắt biến mất, Tiêu Thần ngẩng đầu, nơi bọn họ đang đứng là phía bên trong sơn cốc. Ánh mắt quét qua thân thể, không nhịn được mỉm cười hài lòng. Phía bên trong sơn cốc khắp nơi đều mọc một loại thực vật lạ, màu sắc đỏ sậm, núi đá thổ nhưỡng xung quanh tạo nên cảm giác quỷ dị khó dò. - Chư vị đạo hữu cẩn thận, nơi này có chút quái dị, không nên đi lại lung tung. Đại Đạo Tông Dương Phong ánh mắt cẩn thận quét qua xung quanh, sắc mặt mang theo vẻ âm trầm. Lan Nhược Ly hướng đôi mắt phượng nhìn khắp sơn cốc, nhưng ngay sau đó môi anh đào khẽ mở, nói: - Số người ở đây không đủ, xem ra khi truyền tống, chúng ta sẽ bị đem đến một địa phương bất đồng. Mọi người nghe vậy trong lòng nhất thời chấn động, ánh mắt quét qua khắp sơn cốc, mặc dù có vẻ đông đảo, nhưng bất quá chỉ có mấy trăm người, so với số người tiến vào động phủ lần này chỉ được hai phần mười thôi. - Xem ra Bất Trụy động phủ này ẩn tàng rất nhiều bí mật, mọi người cẩn thận, đợi chúng ta xác minh tình huống rồi sẽ quyết định, không thể bất cẩn mà làm hỏng việc. Sắc mặt Tiếu Nguyệt ngưng trọng, vừa nói xong, mọi người liền khẽ gật đầu. Nhưng lúc này lại không có ai phát hiện ra, sắc mặt Tiêu Thần có chút khó coi, thần thức của hắn hướng quanh sơn cốc quét qua, liền bị một năng lượng kỳ dị bật ngược trở lại! Lấy tu vi hôm nay của hắn, lại được kim ấn làm tăng lên gấp năm lần, nguyên thần đã có thể so với tu sĩ Nguyên Anh Trung kỳ, mà năng lượng kỳ dị đó lại có thể bật ngược trở lại, bởi vậy có thể thấy được độ cường đại của nó. Sơn cốc này cũng không lớn, mấy trăm tu sĩ mặc dù khống chế độn quang cẩn thận, nhưng chỉ sau một lát liền tìm hết mọi chỗ, trừ quanh thân núi đá có một số cành khô sắc đỏ đậm quái dị, chắc hẳn là không có sinh vật khác. Sơn cốc này mặc dù không có nguy hiểm, nhưng hiển nhiên cũng không có bảo vật, vậy xem ra nều muốn nhận được cơ duyên chắc chắn phải đi ra ngoài. Được một lúc lâu, không ít người trong đám tu sĩ bắt đầu xuất hiện xao động, không ít ánh mắt lóe lên, nhìn về phía cửa miệng sơn cốc. Sơn cốc này chung quanh là núi không biết vị cao nhân nào tạo ra, muốn rời khỏi nó, chỉ có một con đường có thể đi. - Hừ! Bọn ta tiến vào Bất Trụy động phủ chỉ là muốn nhận được cơ duyên, nếu chỉ vì sợ hãi một chút nguy hiểm liền dừng bước, cần gì phải tới đây mạo hiểm, không bằng thà lưu lại bên ngoài. Người vừa nói tuổi tầm ngoài ba mươi, tướng mạo lỗi lạc, tu vi đạt đến Kim Đan sơ kỳ, thanh âm rơi xuống, liền khiến cho mọi người chú ý, thậm chí có không ít ánh mắt nữ tử hướng về phía hắn, hiển nhiên đối với khí thái của hắn cực kỳ khâm phục. Cảm giác được ánh mắt hâm mộ của mọi người, tu sĩ nay được thể càng thêm đắc ý, cất cao giọng nói: - Tại hạ sẽ là người đầu tiên thăm dò phía bên ngoài sơn cốc, không biết có vị đạo hữu nào có thể cùng ta đi thám hiểm, mặc dù nguy hiểm cực cao, nhưng khả năng nhận được bảo vật lại cực kỳ lớn. Thanh âm rơi xuống, trong lòng một số người vốn có dự mưu liền toát ra ý chí hừng hực, thầm nghĩ cùng lắm lấy được bảo vật liền lui về trong sơn cốc, đợi đến bảy ngày liền truyền tống rời đi. Có ý nghĩ như vậy, lục tục hơn ba mươi tu sĩ bay tới cạnh tu sĩ Kim Đan kia, trong đó có hai gã tu sĩ Kim Đan, còn lại chính là tu vi Trúc Cơ kỳ. - Đi! Hôm nay ta liền dẫn chư vị đạo hữu tiến ra ngoài, nhìn xem ngoại giới đến tột cùng là có nguy cơ gì. Đương khi nói chuyện ánh mắt người này liền hướng về Lan Nhược Ly phía xa xa một cái, nhưng ngay sau đó liền phất tay, cùng với hai tên Kim Đan tu sĩ dẫn mọi người ra ngoài, đoàn người khí thế hừng hực hướng về phía bên ngoài sơn cốc mà đi. Phía sau, vô số tu sĩ dõi theo bọn họ, một khi xác định không có nguy hiểm gì, chỉ sợ bọn họ cũng liền phong ra ngoài sơn cốc. - Hừ! Dạng người lấy lòng mọi người, không biết hắn sống thế nào mà đến được ngày hôm nay, hơn nữa tu vi đã đạt tới cảnh giới Kim Đan. Tiếu Nguyệt giễu cợt cười một tiếng, rõ ràng không đem một tu sĩ Kim Đan nho nhỏ để trong mắt. - Một tên ngu xuẩn mà thôi, cần gì quá để ý, bất quá nhờ chúng mà ta có đá dò đường, chung quy bớt đi không ít phiền toái. Dương Phong mỉm cười, xoay người lại chắp tay nói: - Lan tiên tử, chúng ta đi theo sau họ nhìn một chút, thủy cung ở trong sơn cốc này mãi cũng không phải là biện pháp. Lan Nhược khẽ gật đầu, ánh mắt không để dấu vết nhìn về hướng Tiêu Thần, Liễu Chử quét qua, lúc này mới khẽ gật đầu bước ra ngoài. Dương Phong, Tiếu Nguyệt hai người mi tâm hơi nhíu, trong mắt ánh lên vẻ âm trầm, liếc lẫn nhau, trong lòng lạnh lùng, nhưng ngay sau đó nhìn nhau cười một tiếng rồi hướng ra ngoài mà đi. - Lan tiên tử vừa rồi liếc ta một cái? Liễu Chử trong lòng nháy mắt tràn đầy vẻ vui mừng như điên, lúc trước truyền tống mặt không còn chút huyết sắc nào, trong nháy mắt liền đỡ hơn nhiều. Tiêu Thần trong lòng chậm rãi lắc đầu, đúng là năng lực nội liễm tình cảm không để biểu hiện ra mặt quá kém, hẳn là vẫn chưa nhìn ra Dương Phong, Tiếu Nguyệt hai người đối với bọn họ lòng mang ý đồ, ngược lại nhìn về phía Lan Nhược Ly với ánh mắt đắc chí. Hơi trầm ngầm, hắn liền vỗ đầu vài Liễu Chử, nói: - Liễu Chử đạo hữu, có một số việc biết rõ nhưng không thể đem hết ra mặt như thế, nếu không rất dễ sẽ trở thành đại họa. Nói xong hắn dẫn đầu đi về phía trước, nhân chuyện này mà nhắc nhở Liễu Chử một chút, nếu mà hắn còn không biết điều thu liễm, chính là tự mình đi tìm đường chết. Phía sau, sắc mặt Liễu Chử nhất thời biến đổi, ánh mắt lóe lên quang mang, trong lòng thở dài một tiếng, liền bước nhanh tới, bất quá nhìn thần sắc của hắn, hiển nhiên đã hiểu ý tứ trong lời nói của Tiêu Thần. Sơn cốc không lớn cho lắm, mọi người mặc dù không có thi triển thần thông, đi tới cửa sơn cốc, cũng không hao phí thời gian cho lắm. Ánh mắt Tiêu Thần xuyên thấu qua lớp lớp tu sĩ hướng về phía hắc vụ tràn ngập bên ngoài, trong lòng hơi chấn động, nếu là như vậy lần trước ngăn cản hắn thi triển thần thức thăm dò, chính là sương mù quỷ dị này. Vốn định là sau khi tiến vào Bất Trụy động phủ, Tiêu Thần cùng mọi người chia tay, một mình đi tầm bảo, nhưng giờ phút này ánh mắt hắn lóe lên, lại quyết định tạm thời lưu lại. Chỉ vì cảm nhận một chút khí tức nguy hiểm từ trong hắc vụ, đủ khiến cho hắn kiêng kỵ không dứt.