Đạo Thị Vô Tình Khước Hữu Tình
Chương 8 : Muốn đem tâm sự gửi gắm dao cầm, tri âm ít, dây dứt có ai nghe? 3
Tái tỉnh lại, trước giường có rất nhiều người vây quanh.
Xương Mân, Tuấn Tú, còn có Duẫn Hạo.
Ta ngơ ngác nhìn, Tuấn Tú lại ôm cổ ta,
“Tại Trung, ngươi tỉnh rồi a, ngươi cuối cùng cũng tỉnh rồi, xin lỗi, xin lỗi.”
Ta mơ mơ màng màng nhìn Duẫn Hạo, y nâng Tuấn Tú dậy, ngồi xuống đối diện kéo lấy tay ta.
“Có muốn uống chút nước không, Tại Trung.”
Ta dựa vào Duẫn Hạo, uống chút nước, mới hiểu được chuyện gì đã xảy ra.
Nguyên lai Tuấn Tú tưởng đầy tớ Thẩm phủ từ cửa sổ tiến vào đánh lén, kết quả đem ta đánh bại.
Tuấn Tú hoảng sợ, vội vã phái người đi thỉnh Xương Mân, ai ngờ Duẫn Hạo bởi vì lo lắng ta bị đau dạ dày, cũng tới tìm ta, nghe nói như vậy, Duẫn Hạo sau đó cũng liền vội vàng theo sau.
Tuấn Tú không ngừng xin lỗi ta, ta cúi đầu, nghĩ đến chuyện của Thẩm Giáp, nặng nề không nói gì.
“Tại Trung, ngươi còn đang giận ta?” Tuấn Tú tiến đến chỗ ta, nhìn sắc mặt của ta.
“Không có, Tuấn Tú, ngươi đừng để trong lòng, chỉ là…” Đôi mắt ta bỗng nổi lên hơi nước, vội vàng quay đầu sang một bên.
Duẫn Hạo nhẹ nhàng xoay đầu ta lại, “Làm sao vậy, Tại Trung.”
Ta nhìn y, “Thẩm Giáp, Thẩm Giáp muốn đem ta tặng cho hoàng thượng làm nam sủng.”
“Cái gì?” Ba người đồng thời nhảy dựng lên, ta nhìn Duẫn Hạo, hắn kinh ngạc không nói ra lời,
Xương Mân một chưởng đánh vào cây cột, “Vương bát đản, hắn năm năm trước làm hại còn chưa đủ, năm năm sau còn muốn hại huynh.”
Duẫn Hạo nhìn Xương Mân, lại nhìn ta, bỗng nhiên đem ta ôm vào lòng.
“Tại Trung, đừng sợ, cho dù trời sập, cũng đã có ta chống đỡ, ngươi nói cho ta biết, làm sao ngươi biết được chuyện đó?”
Nghe ta nói xong, Duẫn Hạo nhếch môi, Xương Mân trong phòng đi tới đi lui, Tuấn Tú chỉ nhìn ta, lại nhìn Duẫn Hạo.
Duẫn Hạo trầm tư một hồi lâu, đột nhiên vỗ Xương Mân,
“Thẩm tứ thiếu gia, ngươi nhanh đi tìm Thẩm Giáp, có thể kéo dài thời gian của hắn bao lâu, thì kéo dài bấy lâu.”
Xương Mân nhìn Duẫn Hạo, vẻ mặt cổ quái.
Duẫn Hạo sốt ruột, một phát đem Xương Mân hướng cánh cửa đẩy đi, “Còn không mau lên, cố gắng kéo dài thời gian của Thẩm Giáp, sau đó cùng hắn quay về nơi ở của các ngươi, nhớ kỹ, nhất định phải cùng nhau quay về.”
Xương Mân nhìn ta một chút, ta vô lực nhìn Duẫn Hạo, không biết lúc này còn có thời gian để xoay chuyển mọi chuyện được không.
Tuấn Tú lại lên tiếng, “Xương Mân, ngươi nghe hắn đi, hắn nói như vây nhất định sẽ có biện pháp.”
Xương Mân khẽ cắn môi, “Trịnh Duẫn Hạo, ta nghe ngươi một lần. Nếu như Tại Trung ca bị Thẩm Giáp mang đi, ta sẽ không tha cho ngươi.”
Duẫn Hạo khom người, ôm ta dậy, nhìn thẳng vào Xương Mân.
“Ta cũng sẽ không tha cho chính mình, Thẩm Xương Mân.”
Duẫn Hạo ôm ta, nhanh chóng hướng Nam viện quay về,
Ta cố gắng quay đầu lại, Nhìn Tuấn Tú tại cửa, lẳng lặng đứng đó.
Ta quay đầu lại, cố gắng đem đầu dúi vào lòng y.
Trịnh Duẫn Hạo, tất cả những điều đêm nay, ta đến chết cũng sẽ không quên.
Một cước đá văng cửa ra, Trịnh Duẫn Hạo trực tiếp đem ta đặt ở trên giường, y vội vàng quay người, đóng cửa phòng lại, thổi tắt nến trên bàn, chỉ để lại ánh nến yếu ớt ở trước giường.
“Duẫn Hạo, làm cái gì?” Ta kinh ngạc xoay người đứng lên nhìn y.
Y vươn người nhảy lên giường, đem hài vứt xuống, một phát kéo ta qua, xé mở ngoại y ta.
“Duẫn Hạo, Duẫn Hạo ngươi…? Ta trừng mắt, gắt gao nắm lấy tay y, “Ngươi làm gì, ngươi làm gì?”
“Một lúc sau sẽ giải thích, Tại Trung, ngươi phối hợp với ta, ta sẽ cứu ngươi a.” Duẫn Hạo cấp bách, đầu đầy mồ hôi.
Ta nhìn đôi mắt của y, tay vô lực trượt xuống dưới.
Duẫn Hạo nhìn ta, như hiểu được sự bi ai từ ta, y đột nhiên hôn trụ ta.
“Ngô…” Ta trợn to mắt, tay tự nhiên mà ôm lấy y.
Quay người một cái, ta bị đặt ở dưới. Tay Duẫn Hạo trượt đến thắt lưng ta, dùng sức kéo lấy vạt áo, ta không nhịn được mà thở nhẹ.
Lúc này đây, y không hề ngừng lại, tiếp tục xé quần áo trên người ta xuống, cũng cố gắng cởi ra y phục của chính mình.
“Duẫn Hạo?” Ta nhìn đầu đầy mồ hôi của y, đưa tay lau lau trán y.
“Đừng lộn xộn, Tại Trung.” Y chế trụ tay ta, lần thứ hai hôn ta.
Đã quên chính mình đang nằm trong hoàn cảnh nào, ta hoàn toàn ý loạn tình mê.
Cho dù là phải giao nộp bản thân, chỉ cần đối phương là Trịnh Duẫn Hạo, ta đều nguyện ý.
Đột nhiên, cánh cửa “rầm” một tiếng rồi mở bung ra. Rất nhiều người cầm đèn lồng xông vào, trong phòng ngay tức khắc bừng sáng.
Màn giường đột nhiên bị mở ra, động tác Duẫn Hạo nhanh hơn, trong nháy mắt liền đem ta đặt vào trong lòng y, mà chính y cũng kéo chăn qua, che dậy kín đáo.
Người được phái đến thối lui vài bước, chỉ chỉ vào chúng ta, liên tục nói: “Các ngươi… Các ngươi…”
Có người cầm đèn bước đến, ánh đèn hạ xuống, ta nhìn ra, là Xương Mân, mà Thẩm Giáp đã ngã ngồi trên mặt đất.
Xương Mân nhìn chúng ta, há to miệng, nhưng cũng không nói lời nào. Duẫn Hạo đột nhiên rút tay ra, kéo hạ màn.
Xương Mân phản ứng rất nhanh, lập tức quay nguời, che ở trước màn.
“Đại ca, cái này… Thực sự là không tiện, để ngươi nhìn thấy điều này.”
Thẩm Giáp phản ứng trở lại, nhảy lên kéo màn, Xương Mân thân thủ đưa Thẩm Giáp đẩy vào ngực Thẩm Khoa đang đứng bên cạnh.
“Thẩm Xương Mân, ngươi… ngươi… Kim Tại Trung, ngươi cư nhiên lại làm chuyện này, ngươi còn không mau lăn xuống nhận tội.”
“Thẩm Giáp, ta nể mặt những người đầy tớ ở đây mà gọi ngươi một tiếng đại ca, chưa cho ngươi ba phần thuốc nhuộm đã muốn mở phường nhuộm. Kim Tại Trung là người của ta, muốn xen vào cũng không tới phiên ngươi quản.”
“Ngươi… ngươi…” Thẩm Giáp tức giận không nói nên lời. Oán hận vung tay: “Chúng ta đi.”
Một đám người liền bước ra ngoài. Thần kinh đang buộc chặt của ta cuối cùng cũng thả lỏng, tựa vào trong lòng Duẫn Hạo, không nói lời nào.
Xương Mân cũng thở dài một hơi, bước tới đóng cửa lại. Xoay người lại, cũng không có đi tới.
“Tại Trung ca, huynh… Hai người đêm nay trước tiên tạm thời đi ngủ đi, diễn kịch cũng phải diễn thật một chút, đệ đi ngủ trước.”
Xương Mân này, ban nãy khuôn mặt đều đỏ lên, đừng tưởng rằng huynh không nhìn thấy.
Ta cười cười, ngẩng đâu nhìn Duẫn Hạo, nhưng lại phát hiện trên mặt y có rất nhiều giọt mồ hôi.
“Làm sao vậy?” Ta luống cuống tay chân, vội vàng thay y lau đi.
Y đối ta cười cười, kéo tay ta xuống, quấn vào lòng bàn tay của y.
“Ta không sao, chỉ là dạ dày đau quá, chắc do ăn nhiều đồ cay.”
Ta áy náy cúi đầu, đều là do ta không tốt, không nhịn được mà tiến vào lòng y sát hơn một chút. Tay phải thăm dò đến da dày y, chậm rãi xoa xoa.
Duẫn Hạo ngẩn người, khẽ cúi đầu hôn nhẹ vào vành tai ta, “Tại Trung, mặc quần áo vào đi, không thì sẽ nhiễm lạnh.”
Ta nhìn y, nhớ đến tình huống ban nãy, khuôn mặt lập tức đỏ bừng, lan đến tận bên tai.
Y quay người lại, cầm lấy y phục mặc vào, ta cũng vội vàng cầm lấy y phục.
Mặc y vật2 vừa vặn xong, y đem chăn trải ra,
“Tại Trung, Xương Mân nói có lý, ta ở lại đây một đêm đi. Ngươi đồng ý không?”
Ta hơi xích người qua, nhường chỗ cho y,
“Ngươi xích vào bên trong này một chút đi, ở bên ngoài cẩn thận coi chừng cảm lạnh.” Ta để cho y trước tiên nằm xuống trước, đem mền đắp kín cho y.
Thổi tắt nến, ta cũng ngủ.
Duẫn Hạo trở mình, “Vẫn còn đau dạ dày sao?” Ta có điểm lo lắng, cố gắng đưa tay đi tìm y.
Y nắm lấy tay ta.
“Ta không sao, Tại Trung, ngươi mau ngủ đi.”
“Cũng là do ta không tốt, vội đem dược bỏ đi.” Ta tự trách chính mình.
Duẫn Hạo trầm mặc một lúc, bỏ chăn ra, lách đến chỗ ta. Ôm chặt ta.
“Ngu ngốc, ngươi chính là dược của ta a.”
Trong bóng tối, mặt ta vẫn còn đỏ.
Nhanh chóng cắn lên mặt y một cái, ta xoay người, chân đá đá y, “Trở lại chỗ ngủ của mình đi.”
Duẫn Hạo quả thực ngoan ngoãn lăn trở về trong ổ chân của mình.
Ấm áp bỗng nhiên ly khai, rốt cuộc cảm thấy không quen, ta tự mình nhỏ giọng mắng chửi.
Trịnh Duẫn Hạo đáng chết, cái cần nghe theo thì không nghe, cái không nên nghe theo thì lại ngoan ngoãn như vậy. Một lúc sau, ta nghe được thanh âm từ y.
“Tại Trung, ngủ chưa?”
Ta không thèm để ý tới y, cố tình giả vờ ngủ, ta nhắm chặt hai mắt lại, không lên tiếng.
Thanh âm đằng sau chăn cứ lảm nhảm ngủ chưa ngủ chưa, ta nhẫn nại bất động.
Một lúc sau, y lại từ đằng sau ôm lấy ta, hơn nữa, cảm giác chăn trên người biến nặng.
Thật ngu ngốc, tiết trời Giang Nam tháng bảy, phủ hai cái chăn sẽ bị cảm lạnh vì nóng quá đó a.
Không có biện pháp, ta phải giải quyết rồi.
Xoay người, một cước đa văng cái chăn dư thừa ra, thuận tiện…
Khóe miệng ta cong lên thật sâu,
Thuận tiện lại tiến vào trong lòng y.
Cảm giác được ôm khiến người của ta cứng đờ một hồi lâu. Từ từ, mới thả lỏng trở lại, im lặng ôm lấy ta.
Ta ngầm lộ tiếu ý, chậm rãi thiếp đi.
Một đêm vô mộng.
Truyện khác cùng thể loại
5 chương
37 chương
50 chương
71 chương
69 chương
55 chương