Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 99
Dạ Vô Yên xuyên qua bóng đêm chậm rãi đến nơi ở của Y Lãnh Tuyết.
Thị nữ canh cửathấy hắn đến từ xa xa , đang muốn khom người thi lễ, Dạ Vô Yên phất phất tay, thị nữ hiểu ý lặng lẽ lui xuống.
Một trận tuyết lớn làm nhiệt độ phương Bắc càng lạnh thấu xương.
Bên trong có hai hỏa lò vô cùng ấm áp, êm đềm.
Dạ Vô Yên bước vào trong, dưới ánh nến thấy Y Lãnh Tuyết đang ngồi bên lò lửa, có lẽ vì lạnh nên nàng vẫn khoác áo choàng lông cừu thật dày.
“Vương gia….” Y Lãnh Tuyết kinh ngạc đứng dậy, cuống quýt thi lễ, ánh mắt hiện lên vẻ vui mừng hiếm thấy.
Đã nhiều ngày nay hắn chưa bao giờ đến nơi ở của nàng, tối nay đột nhiên tới sao không làm nàng ngạc nhiên vui sướng cho được.
Dạ Vô Yên không nói một lời, ánh mắt sắc bén liếc nhìn nàng một cái rồi xoay người đứng yên bên cửa sổ.
Y Lãnh Tuyết bị ánh mắt sắc bén của hắn nhìn , trong nháy mắt cảm giác người mình như trong suốt, giống như tất cả tâm tư đều bị hắn nhìn thấu.
Nàng cắn môi, hàng lông mi dài run rẩy.
“Vương gia….., người dùng bữa tối không, ta sẽ kêu Linh Lung chuẩn bị cơm, Vương gia ở lại đây ăn tối đi.’’ Y Lãnh Tuyết nói thản nhiên.
Từ khi khôi phục lại thân phận Y Lãnh Tuyết, trước mặt hắn, lời nói nhẹ nhàng mềm mại như thế này, bất kể ra sao nàng cũng không thốt ra được.
“Không cần! Ta có chuyện muốn hỏi ngươi.” Dạ Vô Yên xoay người, khuôn mặt tuấn tú lạnh như băng, cặp mắt bình tĩnh không có cảm tình nào.
Y Lãnh Tuyết ngẩn ngơ, đáy lòng thoáng kinh hãi.
”Không biết Vương gia muốn hỏi chuyện gì?” Y Lãnh Tuyết ngước mắt hỏi.
“Ngươi hồi phục trí nhớ từ khi nào?” Dạ Vô Yên thản nhiên hỏi, thanh âm hờ hững không nhanh không chậm, khiến người khác không nhìn ra cảm xúc của hắn.
Ngày đó, lúc nàng còn mất trí nhớ, hắn nói đứa nhỏ trong bụng nàng là của hắn.
Nhưng hắn cũng nói rõ ràng với nàng, người trong lòng hắn yêu chính là Giang Sắt Sắt.
Nàng nghe xong, hai mắt đẫm lệ, nhưng nàng không ngại, chỉ cầu hắn cho nàng một danh phận.
Nay xem ra nàng đã sớm hồi phục trí nhớ, mà hắn lại không biết, từ khi nào nàng đã nhớ lại sự việc trước kia.
“Ta là, trong lúc ờ bên vờ vực kia bị kích thích nên đã dần dần nhớ lại sự việc lúc trước.” Y Lãnh Tuyết lẳng lặng nói.
“Ngày đó, ngươi bị bắt đi như thế nào?” Dạ Vô Yên không chớp mi nói.
Mấy ngày nay Dạ Vô Yên vì tìm kiếm Sắt Sắt nên vẫn chưa tự mình đến hỏi Y Lãnh Tuyết việc này, chỉ ra lệnh cho Cuồng Y đến đây hỏi lại sự tình đã qua.
Hôm nay hắn lại nhắc tới việc này, trong lòng Y Lãnh Tuyết nhất thời chùn xuống.
“Ngày đó, nô tì trúng Mê Huyễn dược, lúc thức tỉnh đã ở trên bờ vực.
Thật không biết đã bị bắt đi như thế nào’’ Y Lãnh Tuyết lẳng lặng nói.
Dạ Vô Yên chau mày, trầm giọng nói: “Lãnh Tuyết, ta hy vọng ngươi nói thật!” thanh âm không giận mà oai nghiêm làm trong lòng Y Lãnh Tuyết dâng lên một nỗi khủng hoảng khôn cùng.
“Vương gia, người hoài nghi nô tì sao?” Y Lãnh Tuyết ngước mắt, buồn bã cười nói: “Từ khi Giang cô nương giải độc cho ta, đã cứu ta một mạng.
Ta đối với nàng vô cùng cảm kích, sao lại có thể hãm hại nàng.
Từ khi hồi phục trí nhớ, ta đã biết mình không còn xứng với vương gia, nhưng ta yêu vương gia, ta không muốn vương gia vì mất đi chân tình mà vĩnh viễn bị đau khổ.
Nên ta mới mặt dày muốn vĩnh viễn ở lại bên cạnh vương gia.
Nhưng mà, nhưng mà vương gia lại hoài nghi nô tì sao? Nếu đã như thế…….”
Y Lãnh Tuyết ngước mắt nhìn Dạ Vô Yên, ánh mắt hàm chứa u oán, hai hàng châu lệ theo gò má chảy xuống, khóe môi rỉ ra máu tươi.
Dạ Vô Yên kinh ngạc, đôi mắt phượng nhíu lại, tiến lên từng bước nắm cằm Y Lãnh Tuyết, chỉ thấy môi nàng nhuộm màu máu đỏ tươi, hiển nhiên là đã cắn lưỡi.
Ánh mắt Dạ Vô Yên sâu hơn, hung hăng khóa cằm nàng lại, không cho nàng tiếp tục dùng lực.
“Người đâu! Mời Cuồng Y” Dạ Vô Yên trầm giọng ra lệnh.
Thị nữ hầu ở ngoài cửa thấy thế, hoang mang rối loạn chạy đi mời Vân Kinh Cuồng.
Thật ra trong phủ cũng có y sư khác, nhưng lúc gần đây, ở Xuân Thủy Lâu rảnh rỗi không có việc gì làm, Dạ Vô Yên lại bị thương còn chưa lành hẳn, nên Vân Kinh Cuồng lợi dụng danh nghĩa Cuồng Y ở lì trong vương phủ.
Chỉ trong chốc lát sau Vân Kinh Cuồng mang túi thuốc bước nhanh đến.
Trên môi lộ vẻ cười cợt, nhưng khi nhìn đến Y Lãnh Tuyết, nụ cười tắt đi.
Hắn bước đến xem xét thương thế của Y Lãnh Tuyết.
“Thế nào?” Dạ Vô Yên không chớp mắt hỏi.
“May mắn ngăn lại kịp, nếu không thì……”.
Hắn lắc đầu “Nhưng trước mắt vết thương vẫn rất nguy hiểm, ta chỉ có thể cố gắng hết sức.”
Dạ Vô Yên chưa bao giờ nghe Vân Kinh Cuồng nói qua câu “Chỉ có thể cố gắng hết sức”, nếu có bốn năm phần nắm chắc, Vân Kinh Cuồng sẽ không nói như vậy.
Hắn thở dài một tiếng, chậm rãi ra phòng ngoài, ngồi xuống ghế.
Nàng lại cắn lưỡi tự sát để chứng tỏ mình trong sạch.
Hắn có lẽ thật sự đã nghi oan cho nàng!
Qua nửa canh giờ, Vân Kinh Cuồng với vẻ mặt mệt mỏi đi ra, nói: “Vương gia, chỗ vết thương đã thoa thuốc, nàng đang hôn mê, nếu có thể bình yên tỉnh lại thì mạng này sẽ được an toàn.’’
Vẻ mặt Dạ Vô Yên trầm tĩnh phất phất tay, Vân Kinh Cuồng thức thời lui xuống.
Dạ Vô Yên chậm rãi đến bên giường trong nội thất, sắc mặt Y Lãnh Tuyết tái nhợt nằm đó, khóe môi vương máu, hai má lõm xuống.
“Các ngươi đều lui xuống hết đi.” Dạ Vô Yên cho thị nữ lui hết, ngồi xuống bên giường.
Hắn chỉ ngồi trầm tư, đáy lòng tràn ngập áy náy.
Không thể phủ nhận, tất cả những gì xảy đến với Y Lãnh Tuyết ngày hôm nay đều có liên quan đến hắn.
Ngày đó, một khúc Quốc Phong của Sắt Sắt đã hạ đài địa vị thần hóa của Y Lãnh Tuyết ở Bắc Lỗ quốc.
Tuy cuối cùng Khả Hãn ban ân để nàng tạm làm tế ti thêm một năm nữa, nhưng mọi người ở Bắc Lỗ quốc đối với nàng đã không còn sùng bái kính trọng như trước nữa.
Mọi người đều biết, nàng chỉ tạm giữ vị trí tế ti, chứ không phải là một tế ti chân chính.
Ngày đó Sắt Sắt bị Hách Liên Phách Thiên phi lễ, sau đó hắn phái người trị cho Hách Liên Phách Thiên một trận, nhưng không ngờ Hách Liên Phách Thiên biết được người ra tay là do hắn sai khiến, biết được hắn luyến ái hâm mộ Y Lãnh Tuyết, nên Hách Liên Phách Thiên liền dùng sức mạnh làm nhục nàng.
Nếu nàng vẫn là tế ti mọi người tôn sùng, Hách Liên Phách Thiên dù có mê luyến nàng cũng không dám ra tay làm vấy bẩn nàng.
Nếu không phải hắn muốn nàng thất bại trong việc làm tế ti, có lẽ cũng sẽ không xảy ra việc này.
Y Lãnh Tuyết cũng sẽ không rơi vào hoàn cảnh ngày hôm nay, có lẽ vẫn là một tế ti được mọi người kính trọng ngưỡng mộ.
Khi làm tế ti, nàng được mọi người sùng bái.
Một khi bị phá trinh tiết, con dân Bắc Lỗ quốc đều cho rằng nàng làm bẩn thần phật, bắt nàng uống rượu độc, đem nàng trói lên giàn lửa, đòi thiêu sống để tế trời.
Hắn cứu nàng từ giàn thiêu ra, muốn tìm một chỗ thanh bình yên tĩnh để nàng bình yên sống hết cuộc đời còn lại.
Nhưng không ngờ nàng lại hoài thai con của Hách Liên Phách Thiên, càng không ngờ việc Hách Liên Phách Thiên làm nhục tế ti, Khả Hãn của Bắc Lỗ quốc hết sức tức giận, một ly rượu độc ban chết cho Hách Liên Phách Thiên.
Ngay cả con mình còn ban chết, thì sao có thể bỏ qua cho nàng?
Trên cõi đời này, nàng không còn nơi chốn dung thân, trừ khi hắn cho nàng một danh phận, một danh phận khiến Bắc Lỗ quốc không dám động đến nàng.
Việc này hắn chưa bao giờ giải thích với Sắt Sắt, ngày đó ở đại hội tế trời, là hắn cầu Sắt Sắt đàn khúc Quốc phong, nhưng nếu Sắt Sắt biết được vì nàng đàn khúc Quốc Phong cuối cùng hại một người, đáy lòng nàng nhất định sẽ cực kỳ khổ sở.
Dựa theo tính tình của nàng, dù nàng có yêu hắn mấy đi nữa, cũng sẽ không giành lấy hạnh phúc của Y Lãnh Tuyết, tất nhiên Sắt Sắt nàng sẽ rời bỏ hắn mà đi.
Chuyện này hắn không dám giải thích với nàng.
Nhưng hắn không ngờ, giấu giếm lại gây ra kết cục thê thảm như vậy.
Là hắn, hắn đã hại Sắt Sắt.
Cũng là hắn đã hại Y Lãnh Tuyết.
Mùa đông, đêm rất dài, Dạ Vô Yên ngồi bên giường suốt một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Y Lãnh Tuyết tỉnh dậy, mạng nàng xem như đã được an toàn.
Dạ Vô Yên chậm rãi tiến đến, lưỡi nàng bị thương chưa lành, không thể nói chuyện, chỉ nhìn Dạ Vô Yên bằng một đôi mắt bi ai.
Dạ Vô Yên cầm đôi tay thanh mảnh của nàng, thấp giọng nói: “Ngươi hãy dưỡng thương thật tốt’’, nói xong chậm rãi đi ra.
Mấy ngày liền cơn bão tuyết lớn đã ngừng, sắc trời cuối cùng cũng trong sáng trở lại.
Dạ Vô Yên phất phất tay áo dính tuyết, bước vào thư phòng.
Phượng Miên đã sớm đứng dậy, đang ở trong thư phòng của Dạ Vô Yên nhìn bức họa kia của hắn đến mức xuất thần.
“Phượng Miên, theo ta đi Đông Hải một chuyến”.
Dạ Vô Yên nói bình tĩnh , trong lời nói đầy kiên định.
Nếu như những người đó thật sự dùng loại thuyền này cướp đi Sắt Sắt, như vậy những người đó nhất định có liên quan đến biển.
***
Đau!
Đau như trái tim bị lăng trì từng mảnh, đau dường như muốn ngưng thở.
Sắt Sắt không biết mình bị làm sao, giống như đang mơ, cũng không phải nằm mơ, nhẹ nhàng như đang bay.
Tựa như đang chúc ngược đầu lao xuống, không biết bay xuống phương nào, có lẽ là địa phủ, cả người không chút sức lực, toàn thân đau đớn.
Thì ra hồn phách cũng biết đau đớn , Sắt Sắt mơ mơ màng màng nghĩ.
Mơ mơ màng màng như vậy không biết đã bao lâu, đến một ngày, Sắt Sắt cảm thấy mình không còn bay bổng nữa, trong bóng đêm vô tận hé ra một mảng sáng bình yên, nàng mở choàng mắt tỉnh dậy.
Trước mắt là một mảng mơ mơ hồ hồ, nghe được thanh âm vui mừng nhảy nhót nói: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi! Mau đi báo cho công tử biết.”
Sắt Sắt há miệng thở dốc, lại chỉ có thể phát ra tiếng động nhẹ, mi mắt nặng trĩu, nàng nhắm hai mắt lại một lần nữa.
Mơ hồ cảm thấy có một đôi tay ấm áp mạnh mẽ nắm cổ tay của nàng, dường như có người đang bắt mạch cho nàng.
Nàng lại chìm vào hôn mê.
Lúc tỉnh dậy, đầu óc đã thanh tỉnh hơn, trước mắt cũng không còn sương mù nữa.
Nàng mở to mắt, thấy một khuôn mặt đang tươi cười xuất hiện trước mắt: “Cô nương, rốt cuộc ngươi đã tỉnh rồi, có đói bụng không? Có khát không?”
Sắt Sắt nhìn khuôn mặt đang cười tủm tỉm trước mắt này, đó là một tiểu cô nương chừng mười hai, mười ba tuổi, xem ra cũng không phải nha hoàn, ánh mắt trong sáng thuần khiết.
Sắt Sắt lấy tay rờ xuống bụng, nhẹ giọng nói ”Con của ta…….”, con của nàng, nhất định sẽ không sao chứ.
Tiểu cô nương trừng mắt nhìn, cười nói: “Con của ngươi rất khỏe, thầy lang nói, ngươi có thể sống quả nhiên là kỳ tích.
Ông ấy nói, ngươi đã được uống Bảo Mệnh hoàn và Dưỡng Thai hoàn là kỳ dược rất tốt.’’
Sắt Sắt nghe vậy, trong lòng nhẹ nhõm, niềm vui dâng lên trong lòng nàng.
Có lẽ là do nàng uống Dưỡng Thai hoàn và Bảo Mệnh hoàn thuốc viên của Vân Kinh Cuồng đúng lúc , mạng của nàng với đứa nhỏ mới có thể giữ lại được.
Sóng mắt Sắt Sắt chuyển động, phát hiện mình đang nằm trong một gian phòng nhỏ đơn sơ, cách trang trí trong phòng thô sơ, đơn giản.
Chắc chắn đây là một gia đình nghèo bình thường.
Nàng nhớ rõ, lúc đó dường như có một nam tử cứu nàng, chỉ là nàng không nhìn rõ dáng vẻ của người kia.
“Ngươi là ai?” Sắt Sắt thấp giọng hỏi.
“Ta tên là Trầm Ngư, mọi người đều gọi ta là Ngư nhi, thời gian qua, đều là ta và nương của ta chiếu cố cho ngươi”.
Trầm Ngư cười hì hì nói.
Trầm Ngư tuy còn nhỏ tuổi nhưng tay chân nhanh nhẹn, đứng dậy rót cho Sắt Sắt một chén nước, đỡ nàng ngồi lên rồi bê chén nước rót xuống miệng nàng.
Sắt Sắt uống nước xong cảm thấy môi miệng bớt khô, nhớ tới lúc nàng vừa tỉnh, đã nghe thanh âm này nói: “Tỉnh rồi, tỉnh rồi, mau đi báo cho công tử”.
Nàng liền hỏi: “Ngươi nói vị công tử kia ở đâu?”
Ánh mắt Trầm Ngư vụt sáng, chớp mắt một cái, cười nói: “Làm gì có công tử nào, cô nương nhớ là có công tử nào sao?”
“Là ai đã cứu ta?” Sắt Sắt hỏi nhỏ.
“Là cha của ta, cha ta đến bờ sông phá băng để bắt cá, trùng hợp thấy cô nương đang hôn mê nằm trên băng, liền cứu cô nương về đây, cha ta cũng có thể coi là công tử a” Trầm Ngư dứt lời, cười nói: “Cô nương nằm xuống đi, ta đi sắc thuốc, thân thể cô nương còn yếu, phải dưỡng bệnh cho tốt.”
Trầm Ngư nói xong thì phóng ra ngoài.
Sắt Sắt nhăn mày, lúc ấy nàng mơ mơ màng màng, hay là nàng đã nghe lầm.
Chỉ chốc lát sau một thiểu phụ thôn quê đến, quần áo mộc mạc, tươi cười bình dị, bà tự xưng là Điền thị.
Bà và Trầm Ngư chăm sóc Sắt Sắt cực kỳ cẩn thận, chu đáo.
Sắt Sắt từ miệng bà biết được, đây là một làng chài nhỏ, ở miền duyên hải của Nam Việt quốc, cách xa Mặc thành, cũng không gần với Phi thành.
Bọn họ một nhà ba người, đều sống nhờ nghề đánh cá và săn thú.
Theo lời Điền thị nói, Sắt Sắt được phụ thân của Trầm Ngư phát hiện ở gần một con sông nhỏ.
Chẳng lẽ người cứu nàng kia, đã để nàng lại trên băng nơi đó, rồi được gia đình Trầm Ngư cứu về?
Sắt Sắt không chớp mi cảm thấy khó hiểu nhưng cũng không truy cứu thêm, chỉ dưỡng thương cẩn thận.
Nàng không vì rơi xuống sông mà bị phong hàn, chỉ vì ngực bị một chưởng chấn động đến ruột gan nên phải uống nhiều thuốc.
Ở thôn trang nhỏ được ba tháng, đến khi thân thể Sắt Sắt tốt hẳn lại thì đã sang năm mới, là lúc xuân về hoa nở.
Buổi chiều một ngày kia, Sắt Sắt vào phòng của Điền thị, cười nói: “Điền đại thẩm, mấy tháng nay nhờ có đại thẩm cứu giúp mới giữ lại được một cái mạng này của ta.
Ơn đức to lớn không lời nào có thể cảm tạ hết, nếu ngày sau đại thẩm có chuyện gì cần giúp đỡ, Sắt Sắt nhất định dốc toàn lực tương trợ.
Trên người ta cũng không có gì đáng giá, chỉ có cây trâm này, xin đại thẩm cầm lấy.
Mấy ngày nay ta quấy rầy khiến đại thẩm tốn không ít ngân lượng rồi.”
Sắt Sắt nói xong, từ trên búi tóc lấy xuống một cây trâm cài tóc.
Nàng ngày thường rất ít dùng trang sức, cây trâm này có thể gọi là trang sức duy nhất bên người nàng.
Điền đại thẩm cười nói: “Cô nương, xin đừng khách sáo, trâm cài tóc này ta thật sự không thể lấy.
Hôm nay cô nương nói những lời này là muốn rời đi hay sao?”
Sắt Sắt gật đầu nói: “Thân thể ta đã sớm khỏe hẳn, chỉ vì bên ngoài trời giá rét nên đi đứng vất vả.
Lúc này xuân về hoa nở, thật không tiện ở lại nữa.”
Điền thị đứng dậy, đem trâm cài tóc cài lại búi tóc cho Sắt Sắt rồi cười nói: “Trâm cài tóc này cô nương lấy lại đi.
Ta chỉ cầu cô nương một chuyện, ta vừa nhìn qua đã biết cô nương là quý nhân, cô nương có thể dắt Ngư nhi theo hay không.
Đứa nhỏ này thông minh lanh lợi, theo vợ chồng chúng ta chỉ chịu khổ thôi, nếu được đi theo cô nương, nhất định được mở mang kiến thức.”
Sắt Sắt không chớp mắt nói: “Điền đại thẩm, bên ngoài không được như trong thôn, khắp nơi đều là nguy hiểm, Ngư nhi sẽ phải chịu khổ.
Các ngươi chỉ có một đứa con, có thể bỏ được sao?”
Điền thị liên tục gật đầu, cố ý muốn Trầm Ngư theo Sắt Sắt.
Mà Trầm Ngư, tuy rằng lưu luyến đối với cha mẹ, nhưng cũng vô cùng háo hức tò mò đối với thế giới bên ngoài, cũng có ý muốn theo Sắt Sắt.
Sắt Sắt bất đắc dĩ phải đáp ứng.
Sáng sớm hôm sau, nàng cùng Trầm Ngư ra khỏi thôn nhỏ, hướng Phi thành mà đi.
***
Đứa nhỏ của Sắt Sắt được bình an, đứa nhỏ của Y Lãnh Tuyết cũng được bình an.
Còn về chuyện Y Lãnh Tuyết là chính phi hay không, tôi thấy mọi người tranh luận thực kịch liệt.
Lại nói, Dạ Vô Yên không bái đường cùng Y Lãnh Tuyết, chính là Sắt Sắt ngày đó đã bái đường với hắn, nhưng người khác đều tưởng là Y Lãnh Tuyết.
Y Lãnh Tuyết cũng không phải là chính phi.
Chính phi là muốn chỉ Vương phi, có một không hai..
Truyện khác cùng thể loại
35 chương
293 chương
60 chương
157 chương
56 chương
66 chương