Đạo Phi Thiên Hạ
Chương 7
Lâm Giang Lầu, nhã thất tầng hai.
Sắt Sắt đứng bên cửa sổ, qua khung cửa hé mở, đôi mắt đẹp nhìn xuống đầm nước xanh biết bên ngoài ngôi lầu.
Sáng nay khi về tới Giang Phủ, Sắt Sắt vô tình sờ lên cổ mình, mới phát hiện ra lệnh bài bằng vàng đã không cánh mà bay. Tấm lệnh bài đó là tín vật để sau này ra biển cần dùng, vậy mà nàng lại vô ý làm mất. Nghĩ kỹ một hồi, nàng nhanh chóng nhận ra kẻ trộm tấm bài đó là ai. Trừ gã bạch y công tử ra thì không còn ai khác. Đêm qua chỉ có hắn ở gần nàng nhất, ắt hẳn là khi nàng điểm huyệt rồi kéo hắn theo nàng ra ngoài, hắn đã tìm thời cơ hạ thủ. Hắn giả vờ bị nàng khống chế, hóa ra là để lấy trộm đồ trên người nàng.
Kẻ trộm lại bị trộm, thật đúng là không biết giấu mặt vào đâu cho hết thẹn.
Nhớ đến bàn tay hắn đã sờ vào cổ mình, lấy đi tấm lệnh bài, Sắt Sắt không thể không xấu hổ rồi sinh ra sợ hãi, nếu hắn muốn lấy mạng nàng, thật dễ như trở bàn tay.
Bạch y công tử đó xem ra không phải không biết võ công, mà là võ công cực kỳ cao diệu.
Nàng vốn tưởng mình thực sự uy hiếp được hắn, nào ngờ chính nàng lại bị hắn đùa cợt.
Sắt Sắt vừa tức vừa giận, liền tới Tuyền Cơ Phủ tìm người, nhưng không thấy bạch y công tử, cũng không thấy huyền y công tử kia đâu, chỉ nhận được một lời nhắn từ quản gia nhắn lại, vị bạch y công tử đó ở Lâm Giang Lâu đợi nàng, nhưng hoàn toàn không nói rõ ngày giờ.
Sắt Sắt đã ở Lâm Giang Lâu đợi hắn một ngày hai đêm đòi lại lệnh bài, nhưng nàng không thể cứ chờ ở đây suốt ngày dài đến đêm thâu được.
Tịch dương đang ngả dần về phía Tây, ráng chiều đã trang điểm cho mặt sông một màu son phấn, nước sông lững lờ trôi, ẩn chứa sự thê lương đến khuynh thành. Hai bên bờ sông, hoa cỏ nở rộ, gió chiều mang theo tiếng ti trúc xa xôi. Màn đêm lại sắp buông xuống, một ngày sắp qua đi, nhưng trước sau vẫn không thấy bóng dáng bạch y công tử xuất hiện, trong lòng Sắt Sắt ngập tràn cảm giác thất vọng.
Trên chỗ ngồi bên án phong, có bày một cây đàn ngũ huyền cổ cầm, Sắt Sắt chán nản ngồi xuống chiếc đệm gấm, lặng lẽ so dây nhấn phím. Tiếng đàn lúc trầm bổng, khi u nhã khi uyển chuyển. Tiếng đàn khiến người nghe dễ dàng cảm nhận được sự thanh thoát linh động của dòng nước đang trôi, sự lạnh lẽo của băng tuyết ven hồ, sự êm ả cao nhã của dòng suối chảy dưới khe, thậm chí còn có cả sự ảo diệu nơi đầm sâu nước tối.
Những ngón tay ngọc ngà như bay như múa trên những phím đàn.
Cả con người nàng phút chốc chìm đắm trong tiếng đàn ngân lên không dứt.
Khúc nhạc như dòng nước ngoài khung cửa sổ, cứ thế chảy mãi không ngừng.
Bỗng từ dưới mặt nước từng đợt tiêu thanh vang lên, dÂu Dương mà bay bổng.
Người thổi tiêu dường như có ý muốn cùng nàng hợp tấu, lại dường như có ý tranh đấu với nàng, trong tiếng tiêu mang đầy ý cô ngạo sát phạt. Lòng hiếu thắng của Sắt Sắt nổi lên, mười ngón tay liên tiếp lượt như bay trên chiếc huyền cầm, tiếng đàn tuyệt diệu từ chậm chuyển thành nhanh, những âm sắc phức tạp tăng dần. Trong âm thanh bay bổng cao vút có sự linh hoạt nhanh nhẹn, lạc diệp thu phong, thanh sương lãnh nguyệt và cả xơ xác tiêu điều.
Mặt sông bỗng chốc trở nên tĩnh mịch, chỉ còn lại tiếng đàn u tịch và tiếng tiêu dÂu Dương. Cuối cùng, khúc đàn bỗng trở nên uyển chuyển, tiếng tiêu cũng dần dần trầm xuống, hai luồng nhạc khí chồng lên nhau, bịn rịn thê lương, hoàn toàn hòa hợp.
Khúc nhạc dừng lại rồi mà ngón tay Sắt Sắt vẫn còn run rẩy vuốt trên dây đàn, trái tim và thần trí nàng đang không ngừng bay bổng. Khi xưa, Bá Nha, Tử Kỳ[1] đem nỗi lòng mình trải lên khúc nhạc, người đi rồi đàn vỡ dây đứt, chẳng còn ai nghe nữa. Nàng chưa từng nghĩ, tiếng đàn của nàng lại có người có thể hợp tấu, hơn nữa còn hòa nhịp đến thế.
[1]. Đôi bạn tri âm thời Xuân Thu Chiến Quốc. Bá Nha là người nước Sở, làm quan cho nước Tấn tới chức Thượng đại phu. Tử Kỳ là một danh sĩ ẩn dật làm nghề đốn củi.
Nàng bước đến bên cửa sổ, bước chân như đi trong mộng, từ cánh cửa khép hờ Sắt Sắt đưa ánh mắt nhìn ra bên ngoài.
Một chiếc thuyền hoa tráng lệ đang chèo về hướng nàng. Trên thuyền, một bóng người cao ráo khoác chiếc áo màu nguyệt bạch đang đứng đó, trong tay cầm một cây bích ngọc tiêu. Đèn lưu li treo trên đầu thuyền và ánh sáng trong bao phủ lên người chàng, khiến cháng tựa như thiên thần đứng giữa tầng mây, u nhã mà xuất chúng.
Người thổi tiêu chính là gã đàn ông áo trắng đã trộm kim bài của nàng.
“Muốn đem tâm sự đặt vào dao cầm, tri âm hiếm gặp, dây đàn đứt rồi còn ai nghe, không ngờ đêm nay lại gặp được tri âm, phiền các hạ xuống dưới lầu nói chuyện.” Thanh âm của bạch y công tử như gió nhẹ thổi qua sông, trong cái ấm áp cao nhã lại toát ra sự lạnh lùng cô ngạo.
Người nàng đợi chính là hắn, đương nhiên phải xuống lầu rồi. Sắt Sắt phất áo, rồi như một chú chim đêm bay ra khỏi khung cửa. Đầu ngón chân nàng khẽ điểm lên mặt sàn thuyền, gió đêm nổi lên, mái tóc đen nhánh nhẹ như mây tung bay phía sau. Ánh trăng phủ lên chiếc áo xanh, lạnh lẽo mà rực rỡ.
Trong khoảnh khắc vừa nhìn thấu Sắt Sắt, một tia sáng lấp lánh lướt qua đôi mắt đen sâu của bạch y công tử.
“Chờ đợi đã lâu, cuối cùng các hạ cũng đã thong dong mà tới!” Sắt Sắt lạnh lùng nói. Thân hình nàng so với các cô gái khác thuộc dạng cao lớn, nhưng đứng trước mặt gac bạch y công tử này lại khá mảnh mai. Thế nên đối diện với hắn, nàng bỗng có cảm giác bị chèn ép.
Ánh mắt sắc bén của bạch y công tử nhìn lướt qua bộ y phục nam trang trên người Sắt Sắt, nhướng mày nói: “Người đời sao có thể tin được, Tiêm Tiêm công tử hóa ra lại là một cô gái!”
Trong lòng Sắt Sắt thoáng kinh hãi, sao hắn lại biết được nàng là Tiêm Tiêm công tử? Nàng nhớ, đêm đó nàng chưa từng thi triển ám khí trước mặt hắn mà. Trong lòng nghi hoặc, nàng lạnh nhạt hỏi: “Sao các hạ lại cho rằng ta là Tiêm Tiêm công tử?”
Bạch y công tử khóe miệng khẽ nhếch lên thành một nụ cười, nghịch cây tiêu ngọc trong tay rất tùy tiện, tự nhiên, trong đôi mắt đen sâu thẳm lóe lên một tia khác lạ.
“Từ lâu đã nghe Tiêm Tiêm công tử có hai thứ tuyêt, đó là ám khí và khinh công. Vừa rồi, hai chân chạm xuống sàn thuyền mà thuyền không hề bị chấn động, khinh công đạt đến cảnh giới ấy, cũng xứng là một thứ tuyệt rồi!” Thanh âm ôn nhu nho nhã của bạch y công tử khẽ bay bổng trong làn gió đêm.
Hôm đó, Dạ Vô Yên chỉ dựa vào “ám khí thiên thiên” mà biết được nàng là Tiêm Tiêm công tử, cũng không có gì là kì lạ. Hôm nay, gã bạch y công tử này cũng chỉ dựa vào cảnh giới khinh công của nàng, đúng là càng lợi hại hơn. Nói ra, danh hiệu Tiêm Tiêm công tử của nàng chỉ có chút danh tiếng ở chố đế đô, trên giang hồ chưa được liệt vào hàng nhân vật tiếng tăm, vậy mà không ngờ người này lại hiểu về nàng tường tận như vậy.
“Hôm nay tới, ta chỉ muốn đòi lại đồ của mình thôi!” Sắt Sắt nhướng mày nói.
Màn đêm lạnh lẽo mơ hồ, gió muộn từ từ thổi tới.
Chiếc thuyền hoa trôi chầm chậm trên sông, dòng sông phía trước bỗng rộng hẳn ra. Sắt Sắt chỉ cảm thấy trên đỉnh đầu, bầu trời đen như mực, ánh trăng lạnh lùng, còn mặt nước phía trước lại đen sẫm, bóng nước mênh mang.
Giữa trập trùng sơn thủy, bóng áo trắng cùng mái tóc đen của hắn tung bay trong gió, mặt nạ che đi tất cả những biểu hiện trên khuôn mặt, chỉ lộ ra ngoài đôi mắt đen láy, ánh mắt rực rỡ như hai ngọn lửa đang rực cháy.
“Vừa rồi ta đã lĩnh giáo cầm nghệ của Tiêm Tiêm công tử, nhưng không biết kỳ nghệ ra sao? Liệu có thể cùng chơi một ván cờ được chăng?” Hắn không trả lời vào trọng tâm, thanh âm vô cùng ấm áp lại nho nhã.
“Được! Nhưng phải đưa đồ cho ta trước đã!” Sắt Sắt ngẩng đầu, chiếc cằm gần như vểnh hẳn lên, thanh âm kiêu ngạo lạnh lẽo.
“Chẳng qua chỉ là một sợi dây chuyền vàng thôi, đáng bao nhiêu tiền chứ, lẽ nào những thứ cô lấy từ Tuyền Cơ Phủ lại không đủ để gán vào đó sao?” Hắn đứng ở mũi thuyền, áo trắng tung bay trong gió, càng làm nổi bật vẻ thần thánh liêu trai.
Sắt Sắt nghe những lời này, trong lòng đột nhiên trở nên thoải mái. Trong mắt hắn, dây chuyền vàng đó quả thực không phải là vật gì quý giá, thậm chí không bằng được một nửa hạt trân châu khảm trên chiếc trâm hắn đang cài. Hoặc giả hắn thực sự không biết kim bài đó dùng để làm gì, vì thế mới cho rằng đó là món đồ trang sức đơn thuần của nàng mà thôi.
Nếu đã như vậy thì việc đòi lại chiếc kim bài càng dễ dàng hơn.
“Dây chuyền vàng đó quả thực chẳng phải vật gì quý giá, đương nhiên không thể lọt vào vào cặp mặt của quý nhân. Nhưng đó lại là thứ tại hạ đeo từ nhỏ, nếu huynh không xem trọng nó thì xin trả lại cho ta. Những đồ vật của Tuyền Cơ Phủ, sau này ta sẽ trả lại, quyết không nuốt lời.”
“Đồ vật của Tuyền Cơ Phủ ta không quan tâm, nếu cô đã muốn đòi lại dây chuyền vàng, ta có một điều kiện!” Bạch y công tử nói rồi khoanh tay chầm chậm bước vào trong khoang thuyền.
Sắt Sắt đành theo sau hắn bước vào phía trong thuyền. Trong khoang thuyền bài trí rất đơn giản nhưng nhã nhặn, trên chiếc áo bên khung cửa có bày một bàn cờ vuông. Hai người ngồi xuống đối diện nhau, một thị nữ nhanh nhẹn đi tới, rót trà cho họ.
“Tiêm Tiêm công tử có biết chơi cờ vây không?” Bạch y công tử cất tiếng hỏi.
“Có biết sơ qua.” Sắt Sắt cười nhạt đáp.
“Thử đánh một ván xem sao, nếu cô thắng, thứ đồ đó đương nhiên ta sẽ trả lại!” Bạch y công tử nhướng mày tỏ ý khiêu khích.
Sắt Sắt chau mày, nếu muốn đấu cờ, tài nghệ của nàng cũng không kém. Trận cờ này nếu không đấu xem ra sợi dây chuyền vàng khó mà đòi lại được. Có điều nàng không dám xem thường gã đàn ông trước mặt. Luận võ công, nàng không phải đối thủ của hắn. Chỉ dựa vào chuyện đêm đó ở Tuyền Cơ Phủ, hắn có thể lấy sợi dây chuyền mà nàng không hề hay biết cũng đã đủ hiểu rồi.
Tuy không biết có thể thắng được hắn không, nhưng cứ thử xem sao. Sắt Sắt nghĩ vậy liền đưa ngón tay nhẹ khẹp một quân cờ đen, lặng lẽ hạ xuống góc Đông Bắc.
Bạch y công tử nhìn những ngón tay ngọc ngà như ngó hành của nàng, lại nhìn khuôn mặt đeo mặt nạ cứng đờ trước mặt, khóe môi khẽ nhếch lên, chầm chậm hạ cờ.
Hai người đánh qua đánh lại, mới chỉ vài quân, Sắt Sắt đã thấy thế cờ của đối phương như biển rộng trời lớn, mỗi bước đều là những nước đi kỳ diệu, bức bách áp người, khiến nàng không thể nhìn ra đường đi nước bước của hắn.
Sắt Sắt không dám coi thường, tốc độ hạ cờ vì thế mỗi lúc một chậm, mỗi nước đi đều cân nhắc đắn đo vô cùng kỹ lưỡng. Lúc này, điều nàng quan tâm không còn là thắng thua nữa, mà là niềm vui của việc đánh cờ.
Thần sắc trong ánh mắt bạch y công tử càng lúc càng chăm chú, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Sắt Sắt mang theo sự sâu sắc khiến nàng không thể hiểu được.
Tiếng nước róc rách, quân cờ hạ xuống vô thanh.
Chẳng mấy chốc, trên bàn cờ đã ngập tràn sắc trắng đen rõ rệt, chỉ trong vài tấc mà sát khí đằng đằng.
“Tiêm Tiêm công tử liệu có thể cho ta biết khuê danh được không?” Hắn kẹp một quân cờ trắng, nhưng chưa hạ xuống, đột nhiên cười nhạt hỏi nàng.
Sắt Sắt khẽ chấn động toàn thân, cười nhẹ sau đó từ tốn đáp: “Gọi ta là Tiêm Tiêm được rồi, không biết tôn tính đại danh các hạ là gì?”
“Minh Xuân Thủy.” Bạch y công tử nói rất thản nhiên, sau đó ung dung hạ một con cờ.
Sắt Sắt nghe thế, trong lòng thoáng run, ngón tau ngọc ngà đang kẹp quân cờ bỗng khựng lại. Cố nén sự kinh ngạc trong lòng, nàng lạnh nhạt hỏi: “Có phải Minh Xuân Thủy của Xuân Thủy Lầu không?”
“Đúng thế!” Bạch y công tử cười nhẹ, lại hạ thêm một quân cờ.
Tay Sắt Sắt đang ngừng lại giữa không trung, cuối cùng cũng từ từ hạ xuống. Tuy Sắt Sắt không hiểu lắm về chuyện trên giang hồ, nhưng danh tiếng Xuân Thủy Lầu lại như sấm động bên tai.
Xuân Thủy Lầu là cái tên nổi như cồn khắp chốn giang hồ cũng như triều đình. Nhắc đến cái tên này, ai nấy trong lòng đều vừa có chút sùng bái, ngưỡng mộ lại có chút sợ hãi không diễn tả thành lời.
Danh tiếng của Xuân Thủy Lâu nổi lên đã bốn năm nay, và cực kỳ hưng thịnh vào khoảng hai năm trước.
Lầu chủ của Xuân Thủy Lâu, Minh Xuân Thủy vốn là một nhân vật xuất chúng. Nghe đồn hắn mới chỉ ngoài hai mươi nhưng võ nghệ thâm sâu khó lường, khiến võ lâm đều phải thay đổi cách nhìn về Xuân Thủy Lầu.
Có điều lời đồn thì rất nhiều, nhưng ít người có cơ hội thực sự gặp hắn. nghe nói dưới trướng hắn còn có tứ đại công tử, thân phận cũng thập phần thần bí, chưa ai có dịp được diện kiến.
Người trước mặt thật sự là Minh Xuân Thủy, Lầu chủ của Xuân Thủy Lầu hay sao?
Sắt Sắt quả thực không dám tin!
Chỉ trong nháy mắt, nàng đã hạ thêm vài quân cờ.
Nhưng khi nhìn lại, thế cục đã trở nên vô cùng bất lợi với nàng.
Quân cờ trắng của hắn đã bao vây quân cờ đen vốn đang xếp thành thế trường long của nàng, quân đen phút chốc rơi vào tình thế nguy cấp, dường như không còn khả năng chiến thắng.
Trong lòng Sắt Sắt cực kì kinh hoàng, không ngừng cố trấn tĩnh bản thân, cẩn thận suy nghĩ, bỗng nàng nở nụ cười, thong dong kẹp một quân cờ đen, nhẹ nhàng hạ xuống giữa bàn cơ, quân cờ này vừa hạ xuống, tình thế lập tức xoay chuyển, hắc long đang bị bao vây lập tức trong ứng ngoài hợp vây chặt quân trắng lại.
Minh Xuân Thủy vốn nắm chắc phần thắng, không ngờ Sắt Sắt chỉ hạ một quân cờ mà tình thế đảo ngược hoàn toàn.
“Cầm ngộ tri âm, kì phùng địch thủ, thật đúng là một chuyện vui lớn trong đời.” Hắn bỏ quân cờ trắng trong tay xuống, cất tiếng cười vang, trong tiếng cười có sự sảng khoái vô cùng.
“Thế cờ còn chưa tàn, Minh Lầu chủ vẫn còn có thể đảo ngược tình thế, vì sao lại từ bỏ?” Sắt Sắt do dự hỏi.
“Để tàn cuộc lại cũng tốt, ngày khác chúng ta sẽ có cơ hội đấu tiếp. Trả dây vàng cho cô này!” Hắn lấy chiếc kim bài từ trong tay áo ra, đặt vào lòng bàn tay Sắt Sắt, lớn giọng hỏi: “Sau này gặp lại liệu có phải là bạn bè?”
Sắt Sắt ngẩng đầu, ánh mắt hai người gặp nhau đầy chờ đợi.
Sắt Sắt khẽ gật đầu, trong đôi mắt đen láy đã tràn ngập ý cười.
Nàng không nghĩ mình lại có cơ hội dễ dàng kết giao với Lầu chỉ Minh Xuân Thủy của Minh Xuân Lầu như vậy. Trong lòng nàng, trước đây từng coi Xuân Thủy là tà giáo, đối với Minh Xuân Thủy, ngoài sự khâm phục về võ công và tài năng, nàng chưa hề có một chút hảo cảm nào. Vậy mà không ngờ lúc này, chỉ bằng một cái nhìn, nàng lại nảy sinh cảm giác hận rằng gặp nhau quá muộn.
Khuya muộn hơn một chút, thuyền hoa dừng lại trên bến thuyền Lâm Giang Lầu Sắt Sắt bước từ trong khoang thuyền ra, gió đêm thổi bay tấm áo khoác ngoài rộng màu xanh phiêu dật của nàng, trông giống như một đóa hoa đang nở rộ.
Phi Thành vốn nổi tiếng là chốn phồn hoa náo nhiệt, hai bên bờ sông được chăng đèn kết hoa, rực rỡ mà phù hoa.
Sắt Sắt nhàn nhã bước đi trong sự ồn ào, náo nhiệt của đường phố, trong lòng nở rộ một niềm vui khó diễn tả thành lời.
Bóng trăng trên đầu thuyền vẫn dõi theo bóng Sắt Sắt đang nhanh nhẹn rời đi.
“Lầu chủ, có cần thuộc hạ theo dõi thân phận thật của cô ta không?” Thị nữ áo đỏ hỏi khẽ.
Minh Xuân Thủy phất tay, trầm giọng đáp: “Không cần đâu, nàng ta khinh công cực tốt, ngươi sẽ bị phát hiện mất.”
Dưới ánh trăng, đôi mắt đen của hắn như hàn đàm sâu thẳm, sâu đến mức không nhìn thấy đáy.
Đêm khuya hơn, gió cũng lạnh dần. trên bầu trời cuồn cuộn từng lớp mây, che đi vầng trăng lưỡi liềm cong cong trong sáng. Không còn ánh trăng, đường phố cũng trở nên vài phần tối tăm hơn.
Trong lòng Sắt Sắt đột ngột bùng lên từng cơn đau tức, hô hấp cũng không còn dễ dàng nữa, nàng chau mày, guồng nhịp bước chân. Sau cùng nàng đề khí bay lên, lướt qua những tòa lầu, xuyên qua từng ngõ phố. Phong cảnh dưới chân nàng dần trở nên mơ hồ như ảo ảnh.
Từ Lâm Giang Lầu đến phủ An Định Hần chỉ mất khoảng thời gian uống hai chén trà, vậy mà nàng lại cảm giác mất rất nhiều thời gian. Lúc nàng về tới bên ngoài phòng Lạc Thị, liền thấy khuôn mặt đầm đìa nước mắt của Thanh Mai.
“Tiểu thư, cô đã ở đâu vậy? Phu nhân, hình như không xong rồi!” Khuôn mặt Thanh Mai trắng bệch, nghẹn ngào nói.
Trái tim Sắt Sắt đau đớn như bị ngàn vạn mũi dao cứa qua, khiến nàng hô hấp cũng trở nên khó khăn, hai chân mềm nhũn. Tuy Lạc Thị đau ốm, nằm liệt giường đã không còn là chuyện một sớm một chiều, những lang trung phụ trách chữa trị cho bà cũng từng bóng gió rằng, bệnh của bà đã không còn hi vọng. Sắt Sắt hiểu sẽ có một ngày bà rời xa nàng, nhưng không ngờ, ngày đó lại tới nhanh như vậy.
Lúc này tiết trời đang vào độ cuối xuân, chiếc rèm vải dày trước cửa đã được thay bằng rèm trúc. Qua tấm rèm, nàng thấp thoáng thấy ánh nến chập chờn và những bóng người như thoi đưa đi qua đi lại. Hồi lâu, cuối cùng Sắt Sắt cũng lê được những bước chân nặng nề vào phòng.
Không gian phòng đậm đặc mùi thuốc, mang tới cảm giác đắng chát khiến người ta đau đớn.
Định Anh Hầu Giang Nhạn chắp tay sau lưng đi đi lại lại trong phòng, trên khuôn mặt vốn đã xanh xao lún phún những sợi râu mới mọc, khiến ông đã già nay trông càng già thêm. Đằng sau ông là đại phu nhân, đang không ngừng nhẹ nhàng đưa lời an ủi.
Sắt Sắt đi thẳng vào trong phòng như không nhìn thấy họ.
“Đứng lại!” Thanh âm thâm trầm của Định An Hầu như từ chốn hư không truyền tới, “Mấy ngày rồi con đi chết ở đâu?”
Sắt Sắt đột ngột dừng bước, không quay đầu nhìn lại, chỉ lạnh lùng đáp: “Gia gia, nếu cha muốn giáo huấn con, xin người đợi con nhìn mẹ lần cuối rồi hãy nói!” Dứt lời, nàng nhanh chóng bước vào phía trong phòng Mẫu thân.
Đúng lúc đó mấy vị thái y từ trong phòng đi ra, khuôn mặt ai nấy đều nặng nề, không ngừng lắc đầu.
Trái tim Sắt Sắt lại nặng trĩu thêm vài phần, trước ngực bí bách đến không thể chịu nổi.
Trong phòng, mùi thuốc càng nồng hơn, Lạc Thị nằm trên giường, gầy đến mức khiến nàng kinh ngạc. Sắt Sắt đau đớn chạy nhào tới, nắm chặt tay Mẫu thân.
“Sắt Sắt, con về rồi ư?” Lạc Thị vốn có đôi mắt đẹp đẽ, nay đôi mắt đó vì bệnh tật đã trở nên vẩn đục. Bà nắm chặt tay Sắt Sắt, khẽ dặn: “Con à, mẹ phải đi đây. Con nhớ những lời mẹ nói. Sau này, hãy để Tử Mê theo hầu con. Cha mẹ của con bé từng là thuộc hạ của mẹ. Bản thân con bé võ nghệ tinh thâm, tính tình trầm ổn, mẹ rất yên tâm. Thanh Mai tuy không biết võ, nhưng người cha đã mất của con bé là thầy âm dương của mẹ, có thể xem thiên tượng, biết nắng mưa, Thanh Mai lại được chân truyền từ cha. Nếu con ra biển, nhất định sẽ cần có con bé ở bên.” Lạc Thị nói xong những lời này, không gắng gượng được nữa liền ho ra môt ngụm máu lớn.
“Mẹ, đừng nói nữa. Mẹ nghỉ đi.” Sắt Sắt bi thương nói.
“Con à, nhớ lấy! Phải chăm lo cho bản thân mình thật tốt.” Lạc Thị càng nói, thanh âm càng nhỏ, đôi mắt đen cũng dần không còn thần sắc.
Sắt Sắt thấy bàn tay Mẫu thân trong tay mình càng lúc càng lạnh, càng lúc càng băng giá. Đôi mắt Mẫu thân đang nhìn nàng từ từ khép lại.
Trong khoảnh khắc, Sắt Sắt chỉ cảm thấy trước ngực như bị khoét một lỗ lớn, một làn gió lạnh chầm chậm thổi qua. Vạn vật trên thế gian phút chốc dường như đều dừng lại trong khoảng khắc ấy.
Từ nay về sau, nàng sẽ là kẻ không nơi nương tựa.
Sẽ không còn ai dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của nàng. Sẽ không còn ai yêu thương gọi nàng là “con của ta” nữa. Và chắc chắn sẽ chẳng còn ai an ủi động viên lúc nàng mệt mỏi, uất ức.
Không còn ai nưã!
Bốn phía vang lên tiếng khóc của a hoàn, Gia gia và Đại nương ở phía ngoài thấy vậy cũng chạy vào, xô tới mà khóc lóc. Nhưng Sắt Sắt không hề rơi lệ, nước mắt của nàng chỉ chảy vào trong tim.
Linh đường được lập ngay trong đêm, linh cữu của Lạc Thị đặt ở chính giữa. Theo di nguyện của bà, sau ba ngày sẽ đem thi hài đi hỏa táng, rồi để Sắt Sắt đưa ra Đông Hải. Lúc sinh thời, Lạc Thị cố chấp giữ mối tình này, sau khi qua đời, bà không còn muốn ở chung một huyệt với phu quân của mình nữa mà chọn về biển lớn, tình yêu không bao giờ thay đổi của bà.
Ngày thứ hai, sắc trời một màu ảm đạm, toàn thân mặc đồ trắng, Sắt Sắt lặng lẽ ngồi trong linh đường.
Ánh mặt trời lạnh lẽo, rọi qua những lỗ hổng của hình khắc trên cửa sổ, chiếu lên sân gạch lạnh giá một mảng sáng đục.
Vì Lạc Thị xuất thân hèn kém, lại là phận làm lẽ, đương nhiên không ai tới phúng điếu. Thế nên linh đường rất lạnh lẽo cô liêu.
Trong im lặng, bỗng có tiếng bước chân truyền tới.
Sắt Sắt ngẩng đầu, thấy Dạ Vô Yên đang chầm chậm bước vào, áo bào đỏ thẫm làm nổi bật gương mặt lạnh lùng nghiêm nghị. Hắn đứng trước linh vị vái ba cái rồi lặng lẽ đi tới bên Sắt Sắt.
Sắt Sắt không ngờ, Dạ Vô Yên lại tới điếu Mẫu thân nàng. Hắn cao ngạo lạnh lùng như thế, trước nay chưa hề coi nàng vào đâu, cũng chẳng xem trọng cha nàng, nhưng cuối cùng hắn cũng tới, có lẽ trái tim hắn không lạnh lùng như nàng tưởng. Nhưng cho dù bắt nguồn từ lý do gì, những chuyện đó đã không còn quan trọng nữa.
Thấy hắn đi tới, nàng lặng lẽ cúi đầu.
Dạ Vô Yên đi tới trước mặt Sắt Sắt thì dừng lại.
Nàng quỳ ở đó, chiếc áo trắng như mây trải ra, mái tóc đen buông xõa, có mấy sợi rủ xuống phía trước, che đi khuôn mặt xanh xao tiều tụy.
“Đừng đau lòng quá, chú ý giữ gìn!” Hắn thấp giọng đưa lời an ủi.
Nàng nghe vậy, chỉ lạnh nhạt gật đầu.
Hắn đứng bên nàng rất lâu, bỗng thở hắt ra một tiếng rồi quay người rời đi. Đi tới cửa, hắn không đừng được phải quay lại nhìn. Thấy nàng quỳ ở đó, dáng vẻ cực kỳ cô đơn, thân hình mảnh mai gầy guộc, trong lòng hắn bỗng trào lên từng đợt xót thương. Nàng lúc này khiến hắn nhìn thấy chính nỗi cô đơn của mình suốt bao nhiêu năm về trước.
Mấy ngày trước, vì nàng trang điểm quá lòe loẹt, phong tình như gái lầu xanh, hơn nữa còn muốn quyến rũ hắn nên trong lúc tức giận, hắn mới đuổi nàng về nhà mẹ đẻ. Nhưng cô gái trước mặt hắn lúc này hoàn toàn khác hẳn nàng mà hắn đã tưởng trước kia.
Hắn cảm thấy toàn thân nàng đều là băng giá tuyết sương toát ra sự lạnh lẽo hững hờ, hắn nói chuyện với nàng, nhưng nàng không chút để tâm, thậm chí còn coi lời hắn như gió thổi ngoài tai, hoặc giả chỉ coi hắn như gốc cây, hòn đá.
Hắn không ngờ người con gái hắn vốn nghĩ tầm thường đến mức không thể chịu đựn được hóa ra lại lạnh lùng và kiêu ngạo như thế. Hơn nữa, sự lạnh lùng và ngạo nghễ còn toát ra từ trong cốt tủy.
“Ba ngày nữa, ta tới đón nàng về phủ!” Hắn buột miệng nói một câu, rồi phất tay nhanh chóng rời đi.
Đã đến lúc hắn nên tìm hiểu kỹ về Thứ phi của mình rồi.
Sắt Sắt nghe hắn nói vậy, chỉ khẽ nhướng mày.
Gió nổi, khắp căn phòng màn trướng tung bay ngập trời sắc trắng.
Ba ngày sau.
Gió thê lương, mưa lất phất.
Sương gió bao trùm khắp không gian khiến mọi vật trở nên mù mịt.
Trong khoảng rừng hoa trống trải, những bông hoa màu đỏ và trắng không ngừng rụng rơi xuống đất. Màu đỏ lụi tàn và sắc trắng thê lương trộn lẫn vào nhau, phủ đầy trên mặt đất, như một tấm thảm hoa trải dài khắp con đường.
Sắt Sắt mặc đồ trắng, đứng trong màn mưa lây rây, ngẩng đầu nhìn sắc trời âm u, cảm nhận sự lạnh lẽo của từng hạt mưa thấm trên khuôn mặt mình.
Trong nàng bỗng sục sôi cảm giác kích động. Sự kích động đó khiến đầu ngón chân nàng kẽ điểm, rồi không ngừng nhảy múa trong màn mưa bụi nhạt nhòa. Mái tóc đen nhánh tung bay, cánh tay áo như mây phất phơ trong gió.
Không có tỉ trúc tẩu nhạc, chỉ có tiếng mưa thê lương, những điều đó không hề ảnh hưởng đến điệu múa của nàng.
Tư thế múa của nàng, khi thì điên cuồng mê hoặc, gấp gáp như vùng nước chảy xiết, thét gọi nỗi bi thương, lúc lại nhẹ nhàng phiêu dạt, yên tĩnh như cánh hoa rơi, dịu dàng thì thầm để đau đớn trôi qua.
Mọi người đều biết Sắt Sắt là tài nữ chốn kinh thành, cầm kỳ thi họa đều cực kỳ tinh thông, nhưng không ai biết rằng, nàng còn một biệt tài nữa là múa, vì nàng chưa từng múa trước mặt ai.
Nàng thường dùng điệu múa để bộc lộ tâm tình. Với căn cơ khinh công của mình, thân thể nàng đặc biệt nhẹ nhàng bay bổng, thậm chí còn có thể múa trên bàn tay của người khác.
Chỉ là mãi đến tận bây giờ, nàng vẫn chưa tìm được đôi bàn tay đó.
Mưa dần nặng hạt, ướt đẫm cả mái tóc và y phục của nàng, những động tác múa lúc nhanh lúc chậm khiến nước mưa trên áo nàng bắn ra tứ phía. Nàng múa như điên cuồng, đến mức đầu ngón chân bắt đầu đau đớn, nàng vẫn không có ý định dừng lại.
“Hai canh giờ rồi, nàng không mệt sao?’’ Một thanh âm tao nhã mang theo sự ấm áp khó diễn tả thành lời vang tới từ trong màn mưa.
Sắt Sắt dừng múa, quay đầu nhìn lại, dưới trời mưa thê lương là bóng người màu nguyệt bạch đang đứng thảm hoa tàn màu đỏ rực.
Thì ra là Minh Xuân Thủy của Xuân Thủy Lầu, không ngờ hắn lại xuất hiện vào lúc nàng thê thảm nhất thế này. Xem ra, hắn đến đây từ lâu rồi, vì chiếc cẩm bào thêu mây trên người hắn lúc này đã bị mưa thấm ướt đẫm.
“Minh Lầu chủ!” Nàng cười khổ, “ Đúng là nhân sinh hà xứ bất tương phùng[2]! Có thể tấu một khúc cho ta nghe được chăng?”
[2] Đây là một vế của hai câu thơ nổi tiếng ở Trung Quốc: “Hữu duyên thiên lý lai tương ngộ/ Nhân sinh hà xứ bất tương phùng” Ý muốn nói: trong đời con người ta thế nào cũng sẽ gặp được nhau, chỉ cần có duyên thì dù xa nghìn dặm cũng sẽ gặp mặt.
Hắn không đáp, ánh mắt dịu dàng qua chiếc mặt nạ chăm chú nhìn khuôn mặt nàng, giống như riải một lớp ánh sáng ấm áp lên cơ thể nàng.
“Không bằng lòng ư?” Nàng cúi mặt, trong lòng thoáng hụt hẫng, rồi vung nhẹ tay áo, thân hình mảnh mai bắt đầu xoay chuyển. Cây xanh, hoa thắm, mưa lạnh cũng bay theo từng động tác múa của nàng.
“Đủ rồi!” Hắn khẽ nói, chầm chậm đi tới ôm lấy nàng đang không ngừng xoay vòng vào trong lòng.
Nàng nhẹ nhàng như bươm bướm đã hao kiệt hết sức lực, rơi vào trong lòng hắn, mái tóc tuyệt đẹp như thác nước phủ kín tấm lưng thon.
“Để ta múa!” Nàng ngoan cố ngước mắt nhìn hắn, khóe môi nở nụ cười nhợt nhạt.
Hắn cúi đầu, trong khoảnh khắc ánh mắt hai người giao nhau, hắn khẽ than lên một tiếng: “Mắt nàng đang khóc.”
Nụ cười ngưng đọng, đột nhiên nàng thực sự rất muốn khóc.
Hắn khẽ thở dài, ánh mắt trong trẻo hoà quyện với ánh mắt nàng, “Cho nàng mượn vai ta mà khóc đấy!”
Trái tim nàng bỗng đau như xé, nước mắt tuôn trào không thể cầm lại được.
Từ nhỏ, nàng ghét nhất là khóc lóc.
Khi mẹ dạy nàng học võ thường rất nghiêm khắc với nàng không ít lần nàng bị đánh, nhưng chưa khóc bao giờ. Bởi nàng biết, nước mắt là thứ vô dụng, rẻ mạt nhất trên đời, khóc chẳng có tác dụng gì cả.
Nhưng lúc này nàng mới biết, đó là vì chưa thương tâm đến cực điểm, và vì không có bờ vai nào để dựa vào.
Nàng đột nhiên nhào vào lòng hắn. nàng khóc như mưa trong lòng gã đàn ông mới chỉ gặp hai lần, đến mức không thể nào ngừng được. Dường như nàng muốn khóc bằng hết chỗ nước mắt đã tích góp suốt mười mấy năm trời.
Người hắn cứng đờ, cứ mặc cho nàng ôm lấy. Hồi lâu, cuối cùng hắn cũng đưa tay ra ôm vai nàng, khẽ nhè nhẹ vuốt mái tóc đã ướt sũng nước mưa của nàng.
Mưa ngừng rơi và ánh mặt trời từ lúc nào ló rạng qua những đám mây, nàng cũng không biết nữa.
Rốt cục nàng cũng ngừng khóc, nhưng cả người nàng và hắn đều dính đầy bùn đất và cánh hoa rơi.
Nàng lau khô vệt nước mắt trên hai má, nhẹ ngẩng đầu lên, đôi mắt đen láy lấp lánh sóng mắt long lanh. Nỗi bi thương dồn nén suốt mấy ngày nay xem ra đã được giải tỏa không ít.
“Cảm ơn huynh! Ta đã làm bẩn áo huynh rồi!” Nàng nói đầy áy náy. Mới rồi, nàng khóc trong vòng tay Lầu chủ Xuân Thủy Lầu, nói ra đúng là không thể nào tin nổi.
“Không sao, có thể để Tiêm Tiêm công tử khóc trong vòng tay của mình, Minh mỗ xem đó là vinh hạnh! Nếu nàng có ý muốn cảm ta thật, sau này hãy múa một điệu cho ta xem.” Ngữ khí của hắn chậm rãi mà ôn nhu.
“Được!” Nàng gật đầu đồng ý.
“Không cần phải đồng ý nhanh như vậy, ta muốn lúc nàng múa cho ta xem, nàng đã tháo mặt nạ và mặc đồ con gái!” Ngữ khí của hắn cực kỳ thành khẩn, không giống như đang đùa.
“Có gì không được chứ!” Nàng đáp một cách lạnh nhạt, nếu hắn đã biết nàng là con gái, thì có gì mà xấu hổ và không được.
“Nàng gặp phải chuyện gì thương tâm sao?” Hắn dịu dàng hỏi.
“Phải!” Sắt Sắt cúi đầu, lạnh lẽo đáp.
“Chuyện gì, có thể kể cho ta không?”
Nàng chau mày, cố nén nỗi đau đớn đang cuộn lên trong lòng, chầm chậm nói: “Mẹ ta qua đời rồi!”
Minh Xuân Thủy nghe thấy, cả người bỗng ngây thần, dường như vô cùng kinh ngạc trước câu trả lời của nàng. Trầm ngâm một lát, hắn mới đưa lời than thở: “Sống trên đời này, có rất nhiều điều bất ngờ và bất hạnh, nàng không thể dự liệu được ngày mai sẽ xảy ra chuyện gì. Nhưng khi chuyện đã xảy ra rồi, chúng ta vẫn phải kiên cường đối mặt. Người cũng đã đi xa rồi, người ở lại phải sống cho thật tốt. Nàng đừng buồn quá nữa.”
Ngữ khí của hắn rất nhẹ, giống như nói chuyện nhà vậy, nhưng lại là những lời có sức an ủi, xoa dịu mỗi đau trong lòng Sắt Sắt.
Nàng cảm kích gật đầu, muốn đứng lên từ vũng bùn, nhưng loạng choạng ngã vào lòng hắn. Lúc này nàng mới phát hiện ra mình nhảy múa không ngừng quá lâu rồi, hai chân thậm chí đã tê cứng từ lúc nào. Một chân bị thứ gì sắc nhọn đâm vào, cực kỳ đâu đớn, trên chiếc giày trắng đã nhuốm từng đốm đỏ.
Hắn ôm lấy vòng eo thon của nàng, trong đôi mắt đen lấp lánh ý cười, “Hay là để ta bế nàng về nhé! Đến biệt viện của ta có được không?”
“Huynh!” Sắt Sắt bỗng đỏ bừng mặt, “Đa tạ Minh Lầu chủ, không cần đâu!” Dù thế nào đi nữa, nàng cũng là Thứ phi của Dạ Vô Yên, co kéo với Minh Xuân Thủy thế này, dường như không đúng với luân thường đạo lý.
Hắn lại không thèm để ý đến lời nàng, thanh âm có chút không vui, nói: “Những điều Minh Xuân Thủy ta đã nói, chưa có ai dám cự tuyệt. Nàng cũng nên thế đi!” Rồi hắn rất bá đạo, phong bế huyệt đạo trên người Sắt Sắt, ôm lấy nàng, vận khinh công, từ chẽ cây cứ theo gió mà lướt đi.
Tốc độ của hắn cực nhanh, bên tai chỉ nghe thấy tiếng gió vù vù, từng hàng cây xanh, hoa đỏ bị bỏ lại phía sau. Từng làn gió lạnh vuốt qua mặt, khiến mái tóc hai người tung bay, y phục của họ cũng bị gió lùa bay phấp phới, tiêu sái vô cùng.
Sắt Sắt tựa trong vòng tay Minh Xuân Thủy, nghe tiếng tim hắn đập mạnh, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác rất yên tâm thoải mái.
“Sao huynh lại ở đây?” Một ngày mưa gió thế này, dường như không phải là lúc để thưởng hoa!” Sắt Sắt khẽ giọng hỏi.
“Nếu ta nói là ngẫu nhiên, nàng có tin không?” Minh Xuân Thủy cười nhạt nói.
Sắt Sắt đương nhiên là không tin, làm gì có chuyện trùng hợp như thế.
“Ta muốn gặp nàng, thế nên sau khi thuộc hạ của ta phát hiện ra hàng tung của nàng, ta liền tới luôn.” Hắn nói rất nhẹ, nhưng đâu biết rằng, lời nói này khiến trong lòng Sắt Sắt gợn lên một làn sóng rung động.
Lầu chủ Xuân Thủy Lầu đương nhiên có khả năng như thế, chỉ cần nàng vừa xuất hiện trên phố, hắn đã có thể tìm ra nàng. Nhưng, vì sao hắn lại muốn gặp nàng?
“Vì sao muốn gặp ta?” Nàng nhướngmày hỏi.
“Yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu[3], lý do này có được chấp nhận không?” Hắn khẽ thì thầm bên tai nàng, ngữ khí nửa đùa nửa thật.
[3]. Người con trai tốt thường thích tìm kiếm những người con gái dịu dàng đoan trang đẻ làm vợ.
Sắt Sắt trong lòng thoáng ngần ngại, cười nhạt nói: “Minh Lầu chủ, có phải huynh thường lấy lòng các cô nương như thế này không?”
Ngón chân hắn khẽ ngừng lại trên cành cây, hoa lá bay phấp phới ngập trời.
Hắn chau mày, ánh mắt trong trẻo lạnh lùng nhìn nàng, “Trên đời này, chưa có người con gái nào ta cần phải lấy lòng cả, chỉ trừ có…” Ánh mắt hắn lướt qua Sắt Sắt, những lời nói sau đó rất thấp, là nàng, hay là cô ấy, Sắt Sắt không nghe rõ, nhưng rất nhanh sau đấy chữ đó cũng theo gió bay đi.
Biệt viện của Minh Xuân Thủy được xây ở khu bình dân phía Bắc thành. Đó là một ngôi nhà cũ, không có tường trắng cửa cao, chỉ có tường đá thấp trên phủ rêu xanh, phía trước cửa có một lối đi nhỏ ngoằn ngoèo lát bằng đá vụn.
Những căn nhà cũ thế này ở đế đô rất nhiều, lại rất tầm thường, thế nên thật khó mà tưởng tượng được, Lầu chủ Xuân Thủy Lầu lại ở một nơi như thế này.
Minh Xuân Thủy cứ ôm Sắt Sắt như vậy mà bước vào phòng, đặt nàng trên chiếc giường mềm mại, sau đó còn không quên dặn thị nữ thay đồ, lau rửa, rồi bôi thuốc lên vết thương ở chân cho nàng. Sắt Sắt ngồi trên giường, qua một tấm rèm thủy tinh, nàng thấy Minh Xuân Thủy nhàn nhã ngồi trên chiếc giường ở gian ngoài, tai cầm cây tiêu nhẹ đặt bên môi, khẽ thổi một khúc nhạc.
Khúc nhạc lúc thì êm ái nhưng mang chút bi thương, lúc lại dÂu Dương mang theo sự dịu dàng khiến lòng người ấm áp. Sự dịu dàng đó giống như bàn tay mẫu thân đang vuốt ve vết thương trên người nàng vậy.
Ba ngày ba đêm không được ngủ ngon, lại ở trong rừng múa như điên suốt hai canh giờ, Sắt Sắt quả thực đã rất mệt. Cùng tiếng tiêu mỗi lúc một chậm, thần trí Sắt Sắt dần không còn tỉnh táo và nhẹ nhàng chìm vào giấc ngủ.
Âm điệu cuối cùng của tiếng tiêu vừa dứt, Minh Xuân Thủy liền đứng dậy, vén rèm bước vào trong, đưa tay ra hiệu cho hai thị nữ lui ra.
Hắn khoanh tay đứng trước giường, ánh mắt sâu thẳm chú mục nhìn nàng.
Khi nàng ngủ say trông thật yên ả, hàng mi dài, cong khép lại, đem theo vẻ đẹp thanh tĩnh xa xôi.
Hắn đưa những ngón tay thon dài, chầm chậm vuốt trên khuôn mặt nàng, từ mũi, môi đến bờ mi khóe mắt, cuối cùng dừng lại trên trán nàng. Đôi mắt sâu thẳm của hắn lóe lên một ánh nhìn phức tạp, hắn biết, chỉ cần khẽ dùng lực, hắn có thể gỡ chiếc mặt nạ da người của nàng ra, khuôn mặt trước mắt sẽ biến thành một khuôn mặt khác.
Nhưng, ngón tay hắn dừng lại trên trán nàng khá lâu, cuối cùng cũng từ từ buông xuống.
Vừa rồi, trước khi thổi tiêu, hắn đã ngậm “an tức hoàn” trong miệng. Loại thuốc này không có tác dụng với người thần trí tỉnh táo. Nhưng với những người đang mệt mỏi nó lại có tác dụng an thần. cùng tiếng tiêu bay bổng, mùi hương bay khắp gian phòng, nàng nhanh chóng thiếp đi.
Hắn vốn muốn gỡ bỏ chiếc mặt nạ, để biết khuôn mặt thật của nàng. Nhưng, không hiểu vì sao, vào thời khắc cuối cùng, hắn lại đột nhiên không còn dũng khí. Đứng lặng một lát, hắn đưa tay lấy chiếc chăn mềm đắp lên người cho nàng.
Khi Sắt Sắt tỉnh lại, trời đã tối hẳn. Vừa rồi nàng ngủ rất ngon, bao sự mệt mỏi mấy ngày nay hoàn toàn đã biến mất. Từ sau khi Mẫu thân qua đời, ngày nào nàng cũng đứng trước linh sàng, chưa có đêm nào được ngủ. Không ngờ hôm nay, ở biệt viện của Minh Xuân Thủy, nàng lại ngủ ngon đến vậy.
Sắt Sắt từ trên giường ngồi dậy, thấy bên ngoài phòng, nến hắt vào những tia sáng ấm áp. Nàng chầm chậm đi tới trước rèm, nàng thấy Minh Xuân Thủy đang ngồi trước đèn, trong tay cầm một cuốn sách, xem rất chăm chú.
Áo trắng nhẹ bay, dáng vẻ tao nhã, mặc dù không nhìn thấy thần thái trên mặt hắn, nhưng có thể cảm nhận được vẻ chuyện tâm, chăm chú, Sắt Sắt thấy vậy, bỗng nhiên có cảm giác không thể rời mắt.
Không có gì cảm động hơn khi vừa tỉnh lại, người ở bên yên lặng ngồi cạnh mình.
Ngón tay ngọc ngà của nàng khẽ run, làm lay động tấm rèm thủy tinh, âm thanh trong trẻo vang lên cũng đồng thời làm rốt loạn mặt hồ tĩnh lặng trong tim nàng.
“Tỉnh rồi ư?” Hắn quay đầu nhìn nàng, khóe môi lộ ra bên ngoài chiếc mặt nạ đang nhếc lên thành một đường cong hoàn mỹ.
“Ừm!” Nén những gợn sóng vừa nổi lên trong lòng xuống, Sắt Sắt khẽ mỉm cười.
“Nàng đói rồi hả?” Hắn cười nhẹ, dặn thị nữ chuẩn bị bữa ăn.
Trên chiếc bàn gỗ lim bày bốn món chính và một món canh, vừa đủ cho hai người dùng, không một chút lãng phí. Nếu không phải tận mắt thấy, Sắt Sắt không tưởng tượng nổi Minh Xuân Thủy lại là một người thanh nhã như thế. Những món ăn không nhiều nhưng chế biến rất kỹ lưỡng. Nơi hắn sống không hoa lệ, nhưng rất nho nhã, hài hòa. Áo hắn mặc không đắt tiền nhưng rất khác lạ.
Tài lực của hắn có thể nói là phú khả địch quốc. nghe nói, năm trước, Hoàng Huyện từng xảy ra nạn hồng thủy. Cứu viện của triều đình mãi không thấy tới, Xuân Thủy Lầu nghe tin liền ra tay giúp sức, tu sửa đê điều, cứu trợ bách tính cả một vùng.
Không ai biết rốt cục Xuân Thủy Lầu ở đâu? Có người nói Xuân Thủy Lầu là một tòa cung điện dát vàng lóng lánh rất xa hoa, bên ngoài cung điện trồng rất nhiều kỳ hoa dị thảo, bốn mùa tươi tốt. Bên trong cung điện bày những thứ đồ rất kỳ lạ và đặc biệt trân quý.
Lầu chủ Minh Xuân Thủy của Xuân Thủy Lầu lại càng là người xa hoa vô độ, ăn uống toàn sơn hào hải vị, dùng toàn chén vàng đũa ngọc. Hoàng đế có tam cung lục việc bảy mươi hai phi tần thì hắn cũng phải có năm thê bảy thiếp chín mươi chín nàng hầu.
Người trên giang hồ coi Xuân Thủy Lầu là ma giáo, nhưng cũng có người gọi là thánh giáo.
Là ma hay thánh, là chính hay tà, không ai xác thực được.
Nhưng trong khoảnh khắc này, Sắt Sắt biết, Minh Xuân Thủy không phải là người xấu, Xuân Thủy Lầu cũng không phải là ma giáo. Nếu là người của mà giáo, sẽ quyết không để tâm tới sự sống chết của bách tính, muôn dân.
Thị nữ bày món ăn xong, liền từ từ lui ra, không ở bên bàn hầu hạ nữa.
“Tiêm Tiêm, món ăn có hợp khẩu vị nàng không?” Ngữ khí của Minh Xuân Thủy rất dịu dàng.
Sắt Sắt nhướng mày đáp: “Minh Lầu chủ, nghe nói huynh dùng bữa bằng chén vàng đũa ngọc, ăn toàn sơn hào hải vị, Tiêm Tiêm tưởng mình có phúc, nhưng không ngờ Minh Lầu chủ lại keo kiệt như vậy, chỉ cho khách ăn rau cải trắng với đậu phụ thôi?” Sắt Sắt nói xong, tay cầm đôi đũa trúc, gắp một miếng đậu phụ vào bát.
Minh Xuân Thủy cười rất nho nhã, đôi mắt đen lấp lánh như hai vì sao sáng.
“Tiêm Tiêm, đừng nói là nàng cũng tin những lời đồn đại trên giang hồ đó chứ? Sơn hào hải vị không chắc đã ngon đâu, nàng ăn thử miếng đậu phụ đó đi!”
Sắt Sắt bỏ miếng đậu phụ vào miệng, liền cảm thấy rất ngon, thật đúng là mỹ vị không thể sánh bằng.
Sắt Sắt gật đầu nói: “Đúng là mùi vị khác thường, có điều, không hiểu năm thê bảy thiếp chín mươi chín nàng hầu của huynh có thực không?”
Minh Xuân Thủy nghe vậy, liền bật cười ha ha, tiếng cười của hắn trong trẻo mà ấm áp. Khóe miệng hắn nhếch lên thành một đường cong đẹp đẽ, rõ ràng có sức mê hoặc như thuốc độc.
“Nàng có tin không?” Ánh mắt hắn sáng rực, nhìn chằm chằm vào Sắt Sắt.
Sắt Sắt nhướng mày đáp: “Với địa vị của Minh Lầu chủ, đương nhiên yêu cầu về thê thiếp rất cao. Trong thiên hạ những người con gái có thể lọt vào mắt xanh của Minh Lầu chủ chắc cũng không nhiều, nếu năm thê bảy thiếp thì còn tin được, chứ chín mươi chín nàng hầu thì…” Sắt Sắt lắc đầu, nói: “Chắc là không có đâu!”
Minh Xuân Thủy cười nói: “Nếu ta nói năm thê bảy thiếp cũng chưa từng có thì sao?”
“Một người mà cũng không có sao?” Sắt Sắt lắc đầu nói: “Cái này thì có đánh chết ta cũng không tin!”
“Sao lại không tin? Nếu ta nói ta vẫn chờ đợi một người, một người con gái khiến ta yêu thích và ngưỡng mộ, có thể sánh vai cùng ta, giống như nàng vậy, nàng có tin không?” Ánh mắt hắn sâu thẳm, chăm chú nhìn nàng. Ngữ khí mang chút thành thật, nhưng cũng có chút ý vị đùa bỡn.
Sắt Sắt không biết hắn nói thật hay đùa, nhưng nàng để ý thấy trong ánh mắt sâu thẳm của hắn lướt qua một tia đau đớn, tuy chỉ lóe lên rồi vụt mất, nhưng vẫn bị nàng tinh ý nắm được. Điều này khiến cho nàng có chút nghi hoặc, hắn nói vẫn luôn đợi một người con gái khiến hắn yêu thích và ngưỡng mộ, là nàng ư?
Sắt Sắt ngưng thần, cố nén những xao động trong lòng, nàng cười nói: “Ít ra có một chuyện mà ta tin.”
“Chuyện gì vậy?” Hắn nhướng mày.
“Minh Lầu chủ rất giỏi đùa bỡn người khác!” Sắt Sắt cười đáp.
Trong ánh mắt đen của Minh Xuân Thủy vụt lên một tia sáng dị thường, cười nhạt đáp: “Không phải là đùa bỡn đâu, nhưng Tiêm Tiêm quả thực khiến ta rất ngưỡng mộ. Nếu sau này có gặp chuyện gì khó khăn, Minh mỗ nhất định sẽ hết sức tương trợ!”
“Xin đã tạ Minh Lầu chủ!” Sắt Sắt chân thành đáp.
Ăn xong, trời cũng đã tối muộn. Sắt Sắt cáo biệt Minh Xuân Thủy rồi vội vã quay về phủ Định An Hầu.
Truyện khác cùng thể loại
23 chương
85 chương
10 chương
555 chương