Đào Nguyệt

Chương 27

Lão ni cô tuổi đã cao, vận y phục tăng lữ đơn sơ bạc màu theo năm tháng. Đôi mắt bà lão mờ đục, nhưng mang sắc thái bình thản, như thể sự đời của thế gian này đều khó có thể thoát khỏi đôi mắt của bà. Bà cười phúc hậu đối Thiên Đào, một tay xách giỏ rơm chứa nhang đèn thờ phụng. _ Ý lão ni cô, là bà quen biết Phụng Tử Yên? Thiên Đào bỗng trở nên kích động, vội lao đến níu lấy tay áo của bà lão. _ Làm ơn, hãy nói cho ta mọi thứ mà bà biết về Phụng Tử Yên! Ta đã tìm, đã tìm mãi một người biết về nàng… Lão ni cô vẫn cười phúc hậu, đôi bàn tay già nua hằn sâu nhiều nếp nhăn đưa lên chạm vào đôi tay non nớt đang níu kéo bà. _ Vậy nói cho ta biết, vị công tử đây có quan hệ gì với Tử Yên tiểu thư? Thiên Đào sững người một chút, giọng nói run rẩy hàm chứa bao cảm xúc như chợt vỡ òa trong lòng cậu. _ Phụng Tử Yên, là mẫu phi thân sinh của ta. Đến lúc này, cả Lãnh Nguyệt và Lão ni cô đều vô cùng ngạc nhiên. Lão ni cười hiền khẽ ngắm nhìn thiếu niên, rồi gật gù quay lưng hướng vào vườn cây phía sau miếu. _ Thảo nào lại giống như vậy- Bà bình thản bước đi rẽ qua một lối mòn khuất bóng- Theo ta đến nơi này, chuyện công tử muốn biết, lão ni sẽ nói cả. Thiên Đào không suy nghĩ chạy theo bà lão, việc này khiến cho Lãnh Nguyệt vô cùng lo lắng. Song, hắn vẫn bám sát theo Tiểu Đào nhi của hắn, quyết không để chuyện bất trắc gì có thể xảy ra với thiếu niên, phần vì cũng muốn biết rõ hơn về thân thế của cậu. Con đường mòn dẫn vào một khu vườn yên tĩnh được phủ rợp bởi vô số nhưng cây Tử Đằng xinh đẹp. Bà lão đi mãi rồi mới dừng lại tại gốc cây lớn nhất, cạnh bên đó, là một ngôi mộ được xây cất kỹ càng. Tuy năm tháng đã khắc sâu trên ngôi mộ kia, song từng chi tiết tinh xảo cùng vị trí tuyệt mỹ của nó, cũng đủ biết rằng người trong mộ địa vị không hề thấp, phải thân thuộc hoàng tộc mới được an táng trong một lăng mộ to lớn xa hoa như vậy. _ Đây là nơi mà Tử Yên tiểu thư yên nghỉ. Công Tử, đây là lần đầu cậu đến đây, đúng không? Thiên Đào sững người đứng trước ngôi mộ kia, bất giác nhận lấy nén hương từ tay bà lão. _ Đến, thắp cho mẫu thân một chút nhan khói, nàng ta đã ở đây, chờ công tử từ lâu lắm rồi. Lãnh Nguyệt trầm lặng nhìn ngôi mộ trước mắt. Hắn không ngờ rằng, tại ngôi miếu nhỏ nơi xa xôi này, lại có một người thuộc hoàng thất được chôn cất tại nơi đây. Lại càng không ngờ, đó chính là mẫu thân của Thiên Đào. Hắn cũng lấy một nén nhang, cùng Thiên Đào thắp chút hương khói trước ngôi mộ. Họ im lặng làm việc hương khói, rồi lão bà hướng đến gốc cây gần đó ngồi xuống, thanh thản ngắm nhìn từng nhánh cây đang đung đưa theo gió. _ Vậy Lão ni quen biết như thế nào với mẫu phi của ta? Thiên Đào vẫn quỳ trước mộ của Phụng Tử Yên, đôi mắt thất thần nhìn hương khói mờ nhạt tỏa ra trong không khí. _ Ta là nhũ mẫu của Tử Yên tiểu thư. Một tay ta đã nuôi lớn tiểu thư, nhưng đến khi nàng xuất giá, thì già cũng đến đây tu hành. Giọng nói run run của bà lão chậm rãi cất lên trong đêm hạ thoáng đãng, ánh trăng trên cao rọi sâu những vết nhăn theo năm tháng của tuổi già trên khuôn mặt bà. _ Năm xưa, tiểu thư nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân của Sở Thiên quốc. Vì vậy, cũng chẳng ngạc nhiên khi cả hai hoàng tử tài giỏi nhất là đại hoàng tử Sở Tuệ và tam hoàng tử Sở Kiệt cùng đem lòng yêu nàng. Vài năm sau, tam hoàng tử lên ngôi, nhưng tiểu thư lại được gả cho đại hoàng tử. Lúc đó già nghĩ, cũng thật kỳ lạ, vì người mà tiểu thư thật lòng yêu thương, là tam hoàng tử Sở Kiệt. Lão ni khi ấy chỉ cảm thấy đại hoàng tử là yêu tiểu thư thật lòng, nên cũng thật an tâm. Nhưng hai năm sau, ta tình cờ gặp tiểu thư đến miếu này thờ phụng, hỏi ra mới biết, nàng trong suốt hai năm qua mãi không thể có hài tử. Bà lão lại nhìn Thiên Đào mà mỉm cười. _ Tiểu thư là đến để cầu xin thần linh ban cho một hài tử. Chuyện kỳ lạ là, khi nàng thả lời nguyện cầu trên suối thiêng, một quả đào cũng vô tình trôi đến bên nàng… ……………………………………….. Hơn hai mươi năm về trước… Lễ hội hằng năm, dòng suối thiêng sau miếu thần đều được thắp sáng bởi vô vàn những ngọn hoa đăng rực rỡ sắc màu. Ánh nến ảo diệu nhẹ nhàng thắp sáng cả một vùng trời, phản chiếu lấp lánh trên dòng nước trong vắt đang trôi đi nhẹ nhàng. Cạnh bên bờ suối, Phụng Tử Yên ngập ngừng một chút, rồi duyên dáng thả trôi hoa đăng viết lời nguyện cầu của nàng.             “ Xin thần linh hãy ban cho ta một hài tử xinh đẹp, đứa con của ta cùng người ta yêu nhất” Nàng xinh đẹp như hoa tiên trên trời, dung mạo mỹ lệ khuynh quốc khuynh thành, thanh y thướt tha, hoa cài sang quý, một thời nổi danh thiên hạ đệ nhất mỹ nhân, Phụng Tử Yên. Cha nàng là Sở Thiên thừa tướng, dòng dõi hoàng tộc, từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã với các hoàng tử và công chúa. Nay nàng đã trở thành Đệ nhất Vương phi của Vệ vương Sở Tuệ, được vô cùng sủng ái, nhận nhiều ân huệ cùng yêu thương của ngài, nhưng đã qua hai năm, nàng vẫn chưa thể sinh một hài tử nối dõi cho vương gia. Chỉ có thể đến nơi linh thiêng này gửi gắm lời ước nguyện, dù có phải đánh đổi điều gì, nàng cũng cam lòng. Ngay khi nàng vẫn thất thần nhìn ngắm những đóa hoa đăng xinh đẹp trôi đi chậm rãi giữa dòng nước, một vật đã thu hút ánh nhìn của nàng. Giữa dòng nước trong vắt, một quả đào căng tròn hồng nhuận lặng lẽ trôi, rồi đột ngột dạt vào gần bờ, nơi nàng đang đứng. Tử Yên tò mò nhặt quả đào kia lên, hương thơm tỏa ra cùng sắc màu xinh đẹp của nó khiến nàng như không thể cưỡng lại được cám dỗ, thử đưa quả đào lên miệng ăn một miếng nhỏ. Nào ngờ vừa cắn một miếng, quả đào như tan thành mây khói, hương vị thơm ngọt ấm áp kỳ lạ tràn ấp khuôn miệng nàng. _ Tiểu Thư, người vừa làm gì vậy?- Từ phía sau, một lão ni cô chậm rãi tiến tới, nét mặt lo lắng vô cùng. _ Nhũ nương! Thật kỳ lạ! Ban nãy con nhặt được một quả đào trôi trên dòng suối, tò mò nhặt lên ăn thử, nào ngờ chỉ vừa đưa quả đào lên đến môi, quả đào đã tan biến! Lão ni cô khẽ nhíu mi, bà cảm thấy chuyện này vô cùng kỳ lạ. bà đã ở đây nhiều năm, nhưng chưa bao giờ thấy chuyện trên dòng suối có đào quả trôi dạt. Tuy có truyền thuyết kể rằng dòng suối linh thiêng này bắt nguồn từ một gốc đào thần trên trời, nhưng cũng chưa có ai có thể tìm được nơi suối nguồn, và cũng chưa từng thấy trên đỉnh núi có đào hoa. _ Có lẽ là một điềm báo, tiểu thư, người gần đây có điều gì lo nghĩ sao? Phụng Tử Yên ngượng ngùng, dung nhan diễm lệ ủng hồng nhàn nhạt. _ Ta chỉ là, muốn sớm có hài tử mà thôi. Lão ni cô khẽ trầm tư, chắc chắn, đây là một điềm báo không tầm thường. Ngày hôm sau, tiểu thư được đón về bởi một nam nhân anh tuấn bất phàm. Cho dù nam nhân đã ăn vận như một thương nhân bình thường, xong khí chất vương giả của y vẫn toát lên đầy áp bức. Dù cho lão ni cô mắt đã mờ tuổi đã cao, bà vẫn có thể đoán được đó chính là Vệ vương. Lão ni cô khi đứng tiễn Phụng Tử Yên trở về cùng với phu quân của mình, chỉ có thể tặng nàng một lời chúc phúc, lại không biết rằng, đây là lần cuối cùng bà được gặp tiểu thư. Một năm sau, Lão ni cô nhận được tin, Phụng Tử Yên đã hạ sinh được một tiểu hài tử cho Vệ vương, xong bản thân nàng vì mất máu quá nhiều, đã không qua khỏi cơn nguy kịch mà qua đời. Vệ Vương theo di nguyện của nàng, chôn cất ngọc thể của người mà ngài yêu thương nhất tại chốn linh thiêng này, xây dựng một lăng mộ lớn theo cung cách hoàng tộc, tạo nơi yên nghỉ thanh tịnh cho nàng. ………………………………….. Ánh trăng mờ nhạt trải dài hai bóng hình bên lăng mộ hoàng gia. Lão ni cô đã rời  đi từ lâu, câu chuyện bà kể lại với Thiên Đào cũng đã kết thúc, xong thiếu niên vẫn quỳ trước mộ Phụng Tử Yên, ánh mắt tử mâu trong vắt phản chiếu ánh trăng, mái tóc nguyệt sắc thoáng bay theo gió hạ. Lãnh Nguyệt thâm trầm tiến lại gần Thiên Đào, ôm lấy thiếu niên, khẽ thì thầm với người kia. _ Thiên Đào, đi thôi. _ Ân… Hai người im lặng bước đi giữa những tán hoa tử đằng xinh đẹp, không gian nơi này vô cùng yên tĩnh, hoàn toàn đối nghịch với không khí lễ hội rộn rã ở ngoài kia. Lãnh Nguyệt lặng lẽ nắm lấy tay Thiên Đào, như thể muốn dùng bàn tay mình sưởi ấm cho bàn tay nhỏ nhắn non nớt kia. _ Thật ra năm xưa, phụ vương của ta, Vệ Vương Sở Tuệ, chưa bao giờ bước chân tới Khải minh thành này- Thiên Đào bình thản sánh bước cùng Lãnh Nguyệt dưới ánh trăng, giọng nói trong trẻo của cậu đã trở lại bình thường, nhưng âm sắc vẫn không nén được chút bi thương. Lãnh Nguyệt vẫn im lặng, chỉ có bàn tay to lớn kia khẽ nắm chặt hơn bàn tay nhỏ bé đang run rẫy. _ Năm ấy, người đến đón mẫu phi ta, e rằng chính là Hoàng thúc của ta, Sở Kiệt. Và chính trong những ngày ấy, mẫu phi cùng hoàng thúc đã làm chuyện có lỗi với phụ vương ta, và ta là kết quả của sự lầm lỡ đó. Thiên Đào bỗng dừng lại, đột ngột rút tay ra khỏi bàn tay ấm áp to lớn của Lãnh Nguyệt. _ Đáng lẽ ra, ta không nên được sinh ra. Sự tồn tại của ta tại trần thế này, ngay từ đầu, đã là một lầm lỗi không thể tha thứ!