Đào Nguyệt
Chương 26
Khải Minh thành
Khi vào thành, Thiên Đào vô cùng ngạc nhiên khi nhận ra, Lãnh Nguyệt thật sự sở hữu một cửa hàng vải nổi tiếng trong thành, tên gọi Liễu cư trai.
_ Nguyệt, đây là ngươi chuẩn bị từ khi nào vậy?
Đoàn người trụ lại biệt viện nhỏ sau cửa hàng, vốn là nơi thanh nhã và kín đáo. Thiên Đào tò mò đảo mắt nhìn khắp nơi, rồi níu tay áo Lãnh Nguyệt kinh ngạc hỏi.
_Hơn hai năm, làm ăn cũng kha khá, lợi nhuận mang lại quả không tồi.
Thiên Đào trừng mắt nhìn Lãnh Nguyệt.
_ Thật ra đây là một trong các chốt tình báo của ta, bề ngoài là bán buôn bình thường, nhưng công việc chính là thám thính điều tra tình hình của Khải minh thành.- Khuôn mặt hán tử thô kệch của Lãnh Nguyệt khẽ nhếch lên một nụ cười bỉ ổi, khiến Thiên Đào nhíu mi.
_ Đừng có dùng khuôn mặt này mà cười như thế với bản quân, thật khiếm nhã.- Thiên Đào thở dài, dù thế nào nó vẫn chưa quen nhìn cái khuôn mặt mới của Lãnh Nguyệt. Nó nhớ nam nhân anh tuấn của nó a.
Nam nhân cười to, rồi ôm Thiên Đào bế hẫng lên, khiến mỹ thiếu niên hoảng hốt đỏ mặt vùng vẫy. Tay chân nhỏ nhắn trắng nõn đấm đá loạn xạ vào khuôn ngực rộng của nam nhân, nhưng ngay sau đó đã bị áp chế bởi một nụ hôn bá đạo.
Khi nam nhân buôn tha cho cánh môi non nớt của thiếu niên, khuôn mặt cậu đỏ bừng, toàn thân vô lực tùy ý cho nam nhân bế vào phòng.
_ Dù bề ngoài của bản điện hạ có thay đổi một chút, nhưng ta vẫn là ta, sẽ không khiến tiểu Đào nhi phải thất vọng đâu!- Hắn thì thầm vào đôi tai của cậu, khẽ thổi vào một luồn khí ma mị, cơ thể thiếu niên run lên, tử mâu trong suốt trừng nam nhân đang đắc ý ngắm nhìn mình.
_ Nhìn ngươi lúc này, thật đúng dáng dấp của một tên hái hoa tặc vô lại.
_ Vậy sao?
Nam nhân nhẹ nhàng đặt thiếu niên lên giường, rồi giải khai thắt lưng lụa mỏng manh, từng chút một khai mở y phục, khuôn miệng hắn vân vê chiếc cổ trắng nõn thanh mảnh của Thiên Đào, cánh mũi hít sâu hương thơm đào hoa thoang thoảng tỏa ra.
_ Được rồi, thay đổi y phục mới, ta sẽ đưa Đào nhi đi dự hội hoa đăng đêm nay, thiết nghĩ Đào nhi cũng chưa được biết lễ hội hoa đăng là như thế nào, đúng không?
Hắn ôn nhu hôn lên khóe mắt của Thiên Đào, rồi đứng dậy bước ra khỏi phòng.
_ Mộc dũng sẽ được mang vào sớm, ta muốn đêm nay Đào nhi phải thật xinh đẹp.
Lãnh Nguyệt tà tà nhìn mỹ thiếu niên ngơ ngác ngồi trên giường, y phục giải khai để lộ dấu ký đỏ như ngọc hắn để lại trên cổ thiếu niên. Ân, nếu là người thường, có lẽ đã không chịu nổi trước cảnh xuân kia mà lao vào ăn sạch sẽ rồi, nhưng Lãnh Nguyệt nào đơn giản a! Hắn không phải Liễu Hạ Huệ, hắn chỉ là chờ cho đến khi thời cơ chin mùi thôi!
Thiên Đào kéo chăn trùm kín người, nó như vậy, lại bị nam nhân kia trêu ghẹo đến mức này. Vì lý gì khi nam nhân đột ngột dừng lại, nó lại bất mãn a!
Nó là đang muốn “được” Lãnh Nguyệt sủng hạnh sao!
Không thể nào!
………………………………………
Lễ hội mùa hè ở Khải Minh thành hằng năm chỉ được tổ chức tại thời điểm khi quả đào đã chín mộng. Người ta lên miếu thần trên núi để cúng lễ, cầu an, cầu lộc, thậm chí là cầu được quý tử như ý. Họ thả hoa đăng ghi những lời thề ước nguyện của mình trên dòng suối dưới chân núi – dòng suối thiêng được truyền tụng là có cội nguồn từ gốc đào tiên trên trời.
Thiên Đào hào hứng nhìn khắp đường phố nhộn nhịp được thắp sáng bởi vô số những đèn lồng đủ sắc màu. Người người qua lại đều ăn mặc đẹp đẽ, nói cười hạnh phúc với người thân của mình. Một thân bạch y nguyệt sắc tuyệt đại mỹ nhân, lúc này đứng giữa phố xá nhộn nhịp cũng trở nên hòa hợp hơn bao giờ hết. Như thể Thiên Đào hiển nhiên là một phần của nơi đây, cảm giác thật dễ chịu, thật thân thuộc,…
Một cây kẹo hồ lô thơm ngát đột nhiên xuất hiện trước mặt thiếu niên, đối diện cậu, một thân hắc y sang quý, khuôn mặt rắn rỏi tuấn lãng phi phàm, đích thị là Lãnh Nguyệt. Nam nhân khẽ nở nụ cười ân cần, đôi mắt đen thẳm ánh lên sắc vàng rực rỡ như mặt trời.
_ Mứt hồ lô rất ngon, Đào nhi nếm thử đi!
Thiên Đào ngơ ngác nhận lấy thanh kẹo đường kia, đôi mắt hoa đào xinh đẹp mở to dò hỏi nam nhân.
_ Nguyệt? Sao ngươi lại?
Nam nhân cười cười rút trong tay áo ra một chiếc mặt nạ rồi đeo vào. Nhìn qua chính là chiếc mặt nạ của lễ hội, rất nhiều người đi đường cũng đeo loại mặt nạ này.
_ Như thế này, sẽ không sao cả.
Thiên Đào cười khúc khích nhìn chiếc mặt nạ hổ ngộ nghĩnh trên mặt nam nhân. Rồi tò mò cắn thử một chút kẹo hồ lô. Vị ngọt thanh tràn ngập khuôn miệng, hương thơm hòa quyện cùng mật đường ngọt ngào…Lãnh Nguyệt vui vẻ nhìn thiếu niên từng chút từng chút một ăn kẹo hồ lô, khuôn miệng nho nhỏ kia cứ thế mà nhai nhai nuốt, thật quá mức khả ái mà.
_ Là lần đầu Tiểu Đào nhi ăn món này sao?
_ Ân, món này gọi là kẹo hồ lô?
_ Ân, lúc còn nhỏ, ta cũng thường trốn ra ngoài chỉ để được ăn món kẹo này- Nam nhân nhẹ nhàng nắm lấy tay Thiên Đào, dắt thiếu niên đi xuôi theo dòng người tấp nập.
_ Tiểu Đào nhi, ngươi thấy nơi này thế nào?
Thiên Đào bước theo nam nhân, trong tâm cảm thấy ngọt ngào vô tận…không biết là do thanh kẹo kia, hay là vì một lý do nào khác nữa..Tư vị thật khác, thật ấm áp, thật hạnh phúc.
_ Nơi này rất tuyệt, ta cảm giác, ta như thể là một phần của nơi này, như thể ta đã gắn bó ở đây rất lâu, hòa hợp vô cùng, dễ chịu vô cùng.
Nam nhân cười lớn, rồi đột ngột kéo Thiên Đào vào lòng, hôn lên khóe miệng hẳn còn dính đường của thiếu niên, mặc kệ thiếu niên đỏ ửng mặt, mặc kệ những ánh mắt tò mò xung quanh. Hắn thì thầm vào tai cậu, âm thanh trầm mị ấm áp.
_ Đây chính là, giang sơn của ta. Nơi này cũng sẽ là nhà của Đào nhi. Thiên Đào, trở thành thái tử phi của ta nhé?
Thiên Đào bất ngờ đến không thốt nên lời. Cả thế giới như tan biến, trong mắt cậu chỉ còn nam nhân Lãnh Nguyệt, và lời cầu hôn vừa rồi. Một giọt lệ đột nhiên rơi, đôi mắt tử mâu ngập nước mở to kinh ngạc nhìn nam nhân. Giữa khung cảnh hoa lệ phồn hoa, dòng người tấp nập vui cười lặng lẽ trôi qua, nhưng thời gian gần như ngưng đọng lại giữa hai người.
Trong mắt họ, chỉ có nhau mà thôi.
_ Được.
Ngay khi nghe được câu trả lời, Lãnh Nguyệt như phát điên lên. Hắn cười to rồi ôm chầm lấy Thiên Đào, ôm cậu phi thân lên, bay lướt qua những con đường đông người, đáp xuống trước cửa một ngôi miếu lớn.
_ Mau thả ta xuống! – Thiên Đào xấu hổ đỏ mặt, xong vẫn không hề chống cự.
_ Hôm nay trước nơi linh thiêng này, ta sẽ vì Tiểu Đào nhi lập lời thề nguyện.
Lãnh Nguyệt nhẹ nhàng đưa thiếu niên đến cạnh con suối thiêng sau miếu. Hắn chọn mua một chiếc hoa đăng xinh đẹp nhất, vung bút bay lượn viết lên lời thề nguyện.
“Dù chuyện gì xảy ra, trong tâm của ta, cũng chỉ yêu Thiên Đào”
Hắn đưa bút cho Thiên Đào, thiếu niên sa sầm mặt nhìn nam nhân đang hào hứng trước mắt.
_ Sao lại chỉ có một chiếc hoa đăng?
_ Chúng ta đã là một đôi, hà tất chi phải chia rẻ thành hai chiếc?
Thiên Đào bật cười, rồi cẩn thận đề bút bên cạnh dòng chữ rồng bay phượng múa kia.
“Muôn kiếp tâm ta đều đặt nơi ngươi, Nguyệt”
Hoa đăng được thắp lên, thả trôi trên dòng suối trong vắt. Hai người mãi ngắm theo ngọn đèn lung linh của hoa đăng dần trôi, mang theo lời thề nguyện của họ, gửi đến thần linh.
Đối với truyền thống của người dân Minh Nguyệt quốc, tuyên thệ trước thần thánh là vô cùng linh thiêng. Điều này còn ý nghĩa hơn cả một lễ thành thân linh đình. Vì nếu vi phạm lời thề,sẽ bị thánh thần trừng phạt, đời đời kiếp kiếp.
_ Ơ kìa, đây chẳng phải là Tử Yên tiểu thư sao?
Trước sự ngạc nhiên của hai người Đào- NGuyệt, một bà lão cười phúc hậu đến bắt chuyện với Thiên Đào. Nhìn cách ăn mặc của bà, có vẻ là tăng ni của miếu trên.
_ Ồ, xem ra ta lầm mất rồi. Nhưng vị công tử đây thật sự rất giống với một người mà ta quen biết.
Lãnh Nguyệt thâm trầm đánh giá vị lão ni đáng ngờ kia. Trong khi đó, vai Thiên Đào khẽ run lên, đôi mi thanh mĩ khẽ nhíu lại. Cậu bước đến nhìn bà lão, giọng nói trong trẻo ngày nào nay trở nên khản đặc, run rẩy.
_ Ý lão ni nói, bà quen biết Phụng Tử Yên?
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
71 chương
10 chương
52 chương
214 chương