Chuyển ngữ:Mạt Trà Khảm Kiên nhìn thấy khung cảnh hùng tráng này, nghẹn cả nửa ngày không nói nên lời. Tiểu Hoa liếc mắt nhìn tôi, trong ánh mắt có nhiều ý nói: ở nơi hoang dã vắng vẻ này lại có nhiều miệng giếng xuất hiện ở cùng một chỗ đến vậy, quả thực ly kỳ. “Năm xưa bộ tộc Bồ Tiên Vạn Nô ẩn náu ở nơi này, vậy cũng không hẳn là quanh năm trốn dưới đất. Cuộc sống thái bình, người trong bộ tộc hoạt động trên mặt đất, quả thực rất cần đào giếng lấy nước.” “Đây là đào giếng lấy nước thành nghiện hả, nhiều miệng giếng thế này, cả khu đất bị đào thành cái mặt rỗ rồi.” Tôi yên lặng đếm những miệng giếng mắt thường nhìn thấy được, ước chừng không dưới trăm cái. “Có phải là đào xong một cái giếng, lấy hết nước ra sau đó lại đào cái khác?” Khảm Kiên hỏi. “Nước ngầm đều thông với nhau thành một hệ thống cả, cũng đâu phải bọng đái heo đâu.” Tôi đi đến bên một miệng giếng, rút một con dao quắm bự ra, phạt hết chỗ dây Tơ hồng che trên miệng giếng. Rất nhiều dây leo đã bò vào trong giếng, giếng không sâu, bên dưới toàn là lá rụng, không có nước. Nhìn tín hiệu GPS trên Ipad, mấy con cá đều ở khu vực này, lẽ nào bên dưới lớp lá rụng là nước sao? Khảm Kiên tìm cục gạch ném xuống dưới, cục gạch rơi đánh bịch xuống lớp lá rụng. Là đất. Giếng xây bằng loại đá thường, dùng đá vụn xếp thành từng vòng từng vòng tròn đắp thành, bên trên toàn là rêu xanh. Tôi trèo lên, định chui xuống giếng xem sao thì bị Tiểu Hoa cản lại. “Sao cậu liều mạng thế?” Tiểu Hoa nhíu mày nhìn tôi: “Cậu đến đây đâu phải là để tìm chết.” Khảm Kiên gật đầu nói: “Ông chủ, có tìm chết thì để tôi đi, tiếng xấu phiền ông chịu.” Nói rồi liền nhảy xuống. Tầng lá rụng phía dưới rất sâu, anh ta vừa nhảy xuống liền ngập đến mắt cá chân. Anh ta đạp thẳng lên lá, liền thấy ở đáy giếng bên dưới lớp lá rụng đó là rất nhiều vò rượu. Hình như phần lớn đều đã vỡ. Khảm Kiên cầm một vò còn tương đối nguyên vẹn ném lên trên. Tôi lập tức nhận ra, đây là vò rượu ngâm Hầu đầu thiêu, trước đã từng thấy không ít trong mộ huyệt. Người Đông Hạ thích uống loại rượu này, lẽ nào, những miệng giếng này, toàn bộ là đều dùng ướp lạnh rượu trắng? Nước ngầm ở nơi này phần nhiều là nước tuyết tan của núi tuyết, lạnh thấu xương. “Cẩn thận. Cẩn cmn thận tí.” Tiểu Hoa nhìn miệng giếng, mặt mũi thế mà lộ ra chút vẻ thèm muốn. “Cái đồ ung nhọt giai cấp tư sản này.” “Con người phải truy cầu chút hạnh phúc nho nhỏ chứ, ví dụ như, mùa hè được uống rượu trắng ướp lạnh, thì có gì sai. Trong núi lớn như thế này, không có những thứ như thế, thật là gian nan.” Tiểu Hoa ngửi ngửi vò rượu, như là muốn đánh hơi ra tí hương rượu. Tiếp tục lật các vò rượu lên, phía dưới rặt đất cát khô khốc. Nước giếng trong này đã khô cạn từ mấy trăm năm trước rồi. Rồi cứ thế, đi đến từng miệng giếng bị dây leo che kín, từng dao chém xuống, tất cả miệng giếng đều giống nhau y đúc, đi thẳng đến chính giữa rừng giếng này, bỗng nhiên thông suốt ra hết mọi chuyện. Đi đến đây tán cây thoáng cái đã biến mất, hóa ra đó là một lòng sông khô cạn. Ngồi xổm xuống sờ đất, đất sông khô kiệt không biết đã bao năm. Cánh rừng trước mặt cũng rậm rạp um tùm như thế, nhưng giữa lòng sông toàn là đá vụn và bụi cây. Khắp bốn phía, bóng tối đã đè xuống rất thấp rồi. Không khí cũng càng ngày càng lạnh. “Cá nheo có thể bò ở nơi khô cạn thế này à?” “Đương nhiên là không.” Tôi thầm chửi, nghĩ bụng, yêu tinh cá nheo thì may ra đấy. “Cái đệch, mấy cái tín hiệu này.” Khảm Kiên vò đầu, “Lũ cá nheo này ở đâu nhỉ, chỗ nào cũng không có nước mà?” Tiểu Hoa sờ cằm, bỗng nói: “Không đúng, lẽ nào lại như thế?” Tôi nhìn Tiểu Hoa, Tiểu Hoa bảo: “Có gì đó đã ăn sạch lũ cá này rồi.”