[Đạo Mộ Bút Ký] Mười Năm Sau
Chương 34
Editor: Tiêu
Liên tục đi về phía trước bóng tối, không va phải cái gì, không có Bàn Tử xuất hiện cứu tôi, không có củi gỗ, mặt đất dưới chân chỉ toàn đá tảng lạnh như băng, có một vài phần còn xuất hiện đá vụn, phải cẩn thận (mà) bò qua.
Tôi đi (tới) mệt mỏi, nằm xuống, nếu là trước đây dưới hoàn cảnh tuyệt vọng như này, tôi đã sớm điên rồi. Cuộn mình trong bóng đêm, lại nghĩ tới việc mình lần đầu đi theo một cái chìa khóa, là lúc nào.
Là khi tôi phát hiện phần mộ của ông nội mình bị di chuyển, lão gia gặp chuyện không may, từ trong sự kiện đó tôi tìm được một chiếc chìa khóa. Cái chìa khóa đó thực chất nằm trong quan tài của ông nội, nó dùng để mở lọ tro của ông. Vì thế mà tìm được mũi tên kia.
Quỷ tỷ, tôi không biết cái đó là may mắn hay không nữa, nên đem vật đó ra để ở ngoài. Tôi sợ vào đây gặp nguy hiểm sẽ làm mất nó, vì thể mới chuyển cho đại đội binh sĩ mang nó vào. Nếu như con đường này đưa tôi tới cửa thanh đồng hùng vỹ kia, vậy đáng nhẽ ra tôi phải mang nó theo mình mới đúng.
Tôi nặng nề thiếp đi. Cảm thấy rất lạnh, nhưng không thể khống chế được cơn buồn ngủ.
Lúc tỉnh lại, tôi thấy có ánh sáng, hơi sửng sốt một chút, tôi cảm thấy ngay chỗ tay chân mình có ánh sáng phát ra. Nó khiến tôi giật mình tỉnh dậy, kia là ánh huỳnh quang của một con du diên. Chúng nó đang chui vào chỗ vết thương trên tay tôi.
Tôi vội đứng lên, hất rơi những con trùng đó, nhìn xung quanh một chút, mùi máu của tôi đã dẫn rất nhiều con tới.
Máu lại mất linh rồi, tôi đã phát hiện ra quy luật của máu mình, khi tim tôi đập mạnh, nhiệt độ cơ thể tăng cao, máu tôi sẽ có hiệu quả, nhưng nếu nhiệt độ cơ thể giảm xuống, máu của tôi sẽ chỉ giống như máu người thường.
Tôi dùng hết thể lực toàn thân vận động tứ chi, cố gắng để nhiệt độ cơ thể tăng trở lại.
Cởi quần lặn ra, quấn ống quần vào tay làm thành một cái bao tay, gạt hết du diên trên chân xuống, sau đó rút dây chun ở hông đồ lặn, nhét những con du diên bắt được vào trong, buộc lại thành một cái đèn lồng. Một tay cầm đèn lồng, một tay cầm chìa khóa, tôi quan sát bốn phía.
Dưới ánh huỳnh quang, có một đoàn binh sĩ cao lớn mặc áo giáp, chỉnh tề (mà) đứng bốn phía xung quanh tôi, gương mặt bọn họ cực dài, không giống mặt người.
Tôi nhận ra bọn họ, là năm đó lần đầu tiên Trương Khởi Linh cũng khoác trên mình áo giáp này, tiến vào bên trong cánh cửa Thanh Đồng.
Ánh mắt bọn họ giống với Trần Bì A Tứ, chỉ có tròng mắt trắng dã, mí mắt bị cắt mất, trên người đầy bụi bặm.
Nơi này tôi chưa từng tới, chắc là ở sâu trong khe nứt dưới lòng đất, tôi ngẩng đầu nhìn lên, trên kia một khoảng đen kịt.
Tôi đi lệch khỏi hướng chìa khóa chỉ dẫn, nhìn qua trong mấy binh giáp ở đây, năm xưa vào Vân Đỉnh Thiên cung, Tiểu Ca chắc đã đi từ nơi này. Tôi nhìn quanh, hy vọng tìm được một vài vết tích. Lúc này, có cái gì đó rơi trên đầu mình, tôi ngẩn đầu, nhìn lên trên cao hơn nữa, liền thấy xa xa mãi tận đỉnh chóp, có mấy ánh đèn pin leo lét.
Tôi chợt ý thức được mình đang ở đâu, lần trước tiến vào Vân Đỉnh Thiên cung, chúng tôi đã đi qua một khe núi, bên trong có tới mấy triệu con du diên tạo thành cảnh tượng sông ngân lấp lánh, hiện giờ, tôi đang ở dưới đáy khe núi. Mà bên trên, có người đang theo đường cũ tiến vào hoàng lăng.
Trong lòng tôi có một tia sáng lóe lên, người bên trên có thể sẽ không thể thấy tôi, tôi cũng không quản được nhiều như vậy, hít sâu một hơi ngửa mặt lên hô to: Ngươi là gió, ta là cát!!!!!!!!
Thanh âm vang vọng (trong) không trung, rất nhanh sau đó không còn nguyên âm tiết nữa, nhưng tiếng vọng vẫn còn, có ai đó từng nói con người đối với âm tiết thường phán đoán rất rõ ràng. Tôi không thể để cho bọn họ nghĩ tiếng hét vừa rồi là tiếng gió được.
Lại hô thêm vài tiếng, tôi vừa chú ý đoàn âm binh bốn phía, vừa cố hết sức gào thét.
Bốn năm câu sau, bên trên rõ ràng có truyền tới tiếng còi, chỉ một đoạn ngắn.
Không biết là Tiểu Hoa hay là Bàn Tử, tôi mừng rỡ, chợt thấy đá vụn từ trên rơi xuống, có cái gì đó đang lăn trên vách đá, thực sự rất là cao, lăn lâu lắm mới rơi xuống tới nơi, kia là một cái ba lô.
Truyện khác cùng thể loại
17 chương
20 chương
41 chương
4 chương
18 chương
18 chương