Editor: Tiêu Dần dần mắt cũng thích ứng được với sự tối tăm tuyệt đối ở đây. Ánh hồng quang leo lét từ đèn dưỡng khí, cũng có thể soi sáng ra hình dạng mơ hồ xung quanh. Tôi cởi áo lặn, nhiệt độ xung quanh vô cùng thấp, còn có thể thở ra khói trắng nữa. Đương nhiên là khói ấy tôi cũng không thấy rõ lắm. Tôi cầm đèn dưỡng khí, đi về phía trước vài bước, thấy một bức tường đá, lại đi tiếp mấy bước, tới một bậc thang, bậc thang kéo dài từ trong nước. Tôi liền nhận ra ngay, vị trí hiện tại của mình, tất cả đều là một bậc thang dài và rộng, lối với những bậc thang từ trong nước đi lên. Nhưng những bộ phận hiện ra trên mặt nước có rất nhiều hộc đá, không hoàn chỉnh nguyên vẹn, có lớn có nhỏ, lớn thì phải to như cái xe tải, còn nhỏ thì chỉ bằng một tảng đá con con, đều là do đá trên bậc thang lăn xuống mà tạo thành. Những khối đá đó chắn ngang giữa các bậc thang dẫn tới đây. Tôi cầm đèn dưỡng khí kiểm tra từng nơi một, phát hiện dưới chân thường xuyên đá phải cái gì đó. Cúi đầu nhìn sát mặt đất, liền nhận ra rất nhiều mảnh kim loại, có dấu vết lửa trại và một ít chai rỗng đã bị rỉ vụn vỡ. Có một vài mảnh da nát phơi trên tảng đá, mọc tua tủa mấy đốm nấm, trừ cái đó ra, còn lại là rất nhiều xương trắng. Có người từng ở sống ở đây, nhìn số lượng xương, hẳn là cũng sống một thời gian tương đối, rất có thể là Trần Bì A Tứ. Nhiều tuổi như vậy rồi mà bản năng sống vẫn mãnh liệt quá, tiếp tục duy trì ở đây trong suốt một thời gian, coi như cũng là kỳ tích, đương nhiên, không biết vì cái gì mà lúc đó tôi nghĩ thân thể lão ta vẫn đang ở trạng thái giữa sự sống và cái chết. Thể lực lại không hề giống một lão nhân. Thử dùng đèn dưỡng khí kiểm tra, tôi chợt thấy một đôi chân trần, móng chân rất dài, có thể nhận ra là nó tự gãy, giống như là móng chim vậy. Đứng đối mặt với phiến đá lớn. Tôi không dám bước lên phía trước, ở xa xa dưới ánh hồng quan yếu ớt soi tới, thấy thi thể Trần Bì A Tứ đứng quay mặt vào tường đá, gần như là dán chặt vào trên mặt đá. Lão muốn đi về phía trước, nhưng không đi được nữa. Hay là lão chỉ muốn đưa tôi tới đây, tôi hít lấy một hơi, nhìn lại, lão vẫn đối mặt với tường đá, dùng sỏi viết lên vài ký tự. Tia sáng rất mù mịt, lại còn bị lão ngăn lại, tôi không nhìn được ra gì cả. Hơn nữa đèn dưỡng khí cũng dần yếu đi. Tim tôi kinh hoàng, tôi thấy bóng lưng lão quay ra ngoài mặt đá, không phải là nỗi sợ hãi khi lâm vào cảnh này như trước đây. Tôi chỉ cảm thấy cực lo lắng, bất an và khốn đốn. Có thể là vì tôi hiện giờ không còn sợ chết. Nhưng lại sợ không thể hoàn thành được mục đích của mình. Lão vẫn đeo thứ kia trên cổ, nhìn từ khoảng cách này, tay tôi có thể vươn ra giật được. Tôi nhặt một cục đá lên, lia vào trong nước qua đó. Cục đá rơi xuống tạo ra âm thanh. Lão thờ ơ, tôi không thể giải thích vì sao mình lại bị đưa tới nơi này. Hay lão chỉ muốn làm những việc lúc sinh thời vẫn làm. Áo lặn khô rồi, tôi nhìn cái áo, nhớ tới chuyện chú Ba trải qua dưới đáy biển, lúc đó chắc cũng sẽ chạy theo cứu chú một mạng. Trong tay tôi không có gì, chỉ có mỗi bộ y phục này. Tôi suy nghĩ giây lát, lại cởi đồ ra. Tôi bước xuống nước ống quần buộc một tảng đá. Làm một cái xích chùy. Được rồi, tôi thận trọng khom lưng bước tới, hành động này có thể để tôi chiếm được quyền chủ động, cũng làm rõ được vì sao bản thân rơi vào hoàn cảnh bết bát này. “Lão Tứ!” Tôi lên tiếng. “Còn nhớ tôi không? Tôi là Ngô gia đây!” Thi thể trước mặt chầm chậm quay lại, dưới ánh sáng cực yếu, chỉ có thể nhìn thấy ánh mắt trắng dã phản quang lại tia sáng. Sau đó tôi nghe được thanh âm khanh khách khanh khách quen thuộc, từ yết hầu lão phát ra. “Lão Tứ! Tới đây, ôm một cái nào!”. Tôi hít sâu một hơi, bắt đầu lui về phía sau. Lão già xoay người, dường như đang tìm nơi phát ra tiếng nói vừa rồi.