Lúc Tô Vạn về đến nhà mới phát hiện thùng gạo đã thấy đáy, cậu và bạn cùng trọ đều học y, hai người đều là công nhân bốc vác đi sớm về khuya từ sáng đến tối, còn gia đình thì đã gần nửa tháng không nói chuyện sau lần cãi vã, có thể nói là nam mặc nữ lệ*. Tô Vạn ngồi xổm trước bàn trà, lật trong một cái hộp mất nửa ngày, lấy ra một tấm danh thiếp của ông chủ tiệm gạo, gọi điện thoại mới biết phí giao hàng đã tăng năm nhân dân tệ trong những năm qua. Búa tạ vẫn tiếp tục đập xuống, không bỏ qua bất kỳ ngóc ngách nào. *đàn ông im lặng đàn bà khóc, ý là ba Tô Vạn thì mặc kệ, mẹ Tô Vạn thì khóc. Sau lần ầm ĩ với gia đình, cậu bỏ đi, cả người chỉ có hơn ba trăm tệ, thẻ bị đóng băng, vốn cũng không muốn dùng, trong app điện thoại di động còn có chút tiền, nhưng cậu quá giận, thẻ không cần, điện thoại di động cũng ném đi. Bắc Kinh lớn như vậy, cậu kéo vali đi vòng quanh tứ hợp viện không có hơi người kia hai vòng, trong lòng tràn đầy uất hận, hận đến cuối cùng lại thành chua xót, khiến cho cậu nửa câu cũng nói không nên lời. Sau đó nương nhờ bạn đại học, chờ một tháng lương mới đến tay, khó khăn lắm mới có thể xoay sở được. Bác sĩ nhỏ mới vào nghề chỉ có chút tiền lương đó, đi hơn phân nửa cho tiền thuê nhà ở Bắc Kinh, cuộc sống rất vất vả, cuối cùng mẹ cậu thấy thương con, trước đó lén nhét cho một cái thẻ, gửi tiền vào bên trong. Tô Vạn đặt tấm thẻ kia ở trong tủ trên cùng, không đụng lấy một lần. Nhờ rèn luyện khi còn trẻ, bác sĩ Tiểu Tô thân tàn chí kiên một tay bó thạch cao một tay xách mười ký gạo, đi như bay ở hành lang với tiếng chuông của điện thoại di động trong túi, thường xuyên thú hút sự chú ý của các bác gái chuẩn bị ra ngoài mua đồ ăn. Tô Vạn là một người lễ phép, ngày thường cho dù là cuộc gọi tiếp thị cũng phải chờ người ta nói xong một câu mới cúp máy, chỉ là bây giờ thật sự là trong lòng có thừa mà lực không đủ, chờ cậu đi tới cửa nhà, điện thoại trong túi cũng yên tĩnh. Cậu dùng tay rảnh móc điện thoại di động ra, nhìn thoáng qua số điện thoại, không gọi lại, chỉ cầm chìa khóa mở cửa. Không đợi cậu đổ gạo mới mua vào thùng gạo, màn hình điện thoại lại sáng lên, có người gửi tin nhắn Wechat. —— Thấy việc nghĩa liền ra tay, không tồi nha, tiểu sư đệ. —— Có chuyện gì? —— Bệnh viện cho cậu nghỉ đúng không? Đến Phúc Kiến một chuyến đi. —— Không đi. —— Cậu nhẫn tâm thấy chết không cứu sao? —— 180xxxxxxxx, số điện thoại của ông chủ Giải ——? —— Nợ người ta đã 30 tỷ rồi, nợ thêm vài số lẻ để gọi bác sĩ cũng không thành vấn đề. Tô Vạn cảm thấy buồn cười, lại nhìn cuộc đối thoại, sau đó thoát khỏi app, ngồi xổm xuống tiếp tục xử lý bao gạo mới..