Đào mềm
Chương 39
Giữa hai tòa nhà cao ngất có một cái hẻm nhỏ thật sâu được màn đêm che dấu.
Cần cổ đã sắp bị cánh tay này bóp đứt, Nguyễn Đào không thể hô hấp, nửa khuôn mặt đều bị một cái tay khác gắt gao che lại, một gã đàn ông không thể có được móng tay dài như vậy, chắc chắn là đã rất lâu chưa xử lý vệ sinh, Nguyễn Đào ra sức giãy giụa, khuôn mặt bị cào đến chảy máu cũng không cảm nhận được đau đớn, hai chân cậu dùng hết sức đá trên mặt đất, đáng tiếc vẫn không thể ngăn được, vẫn bị kéo vào chỗ sâu bên trong hẻm nhỏ.
"Không được nhúc nhích!" Gã hành hung thấp giọng quát lớn: "Thành thật một chút cho tao, không được kêu!"
Nguyễn Đào há miệng muốn cắn, nhưng lại không mở được, sức lực thua xa làm cho cậu không thể phản kháng, tầm mắt đong đưa mãnh liệt, cậu nỗ lực mở to hai mắt, thấy đầu hẻm có chút ánh sáng loáng thoáng, bỗng chốc lại biến mất, là cái di động của cậu bị rớt.
Một giây trước đó cậu còn đang nói chuyện phiếm với tiên sinh, chìm trong ngọt ngào, nỗi nhớ sắp tràn ra ngoài, tiên sinh của cậu nói: Tôi cũng nhớ em.
Sau một giây, cậu đi ngang qua hẻm nhỏ, lọt vào bắt cóc.
Cậu bị túm đi, bước chân lộn xộn, qua khoảng bảy tám cái ngã rẽ, lúc Nguyễn Đào gần như hít thở không thông, cho rằng con hẻm tối này không có điểm cuối thì đột nhiên bị vặn bả vai đè trên mặt đất, đùng một tiếng, cậu bị đá tới cạnh xe rác, góc tối âm u dơ bẩn làm cho Nguyễn Đào không có chỗ trốn.
"Khụ khụ...!khụ..." Nguyễn Đào che cổ thở gấp, ánh mắt hoảng sợ dừng trên mặt gã đàn ông cao gầy hung tàn phía trước, cậu nghẹn ngào gọi: "Anh họ..."
Dứt lời tràn ra một tiếng cười khổ ngắn ngủi, Đường Trí Siêu không có thời gian khách khí với cậu, gã giống như là bị thần kinh, đưa mặt lại thật gần, giọng điệu lộn xộn hấp tấp: "Mày còn nhớ rõ tao sao, Đào Đào, tao không có tiền, là do mày xui xẻo thôi, tao đã lưu lạc vài tháng, bọn chúng không tìm thấy tao, tao không kiếm được tiền, tao không kiếm được tiền, tao lại thua sạch, mày cho tao tiền, tao đã không còn đường nào khác rồi, để cho tao gặp phải mày, trời không tuyệt đường tao, tao cho rằng không thể gặp mày, kết quả lại đụng phải, đây không phải, không phải là tự có tiền dâng tới trước mặt tao sao!"
Hương vị tanh tưởi, Nguyễn Đào dùng sức đẩy gã, quần áo tả tơi, đầu như ổ gà, tất nhiên còn không bằng cả ăn xin, tay chân Nguyễn Đào dùng sức xô đẩy gã, quát: "Tôi không có tiền! Tôi không có! Tôi không còn nợ anh nữa! Anh buông tha cho tôi đi, tôi cầu xin anh!"
Gã kia trực tiếp quăng một cái tát tới, Nguyễn Đào bị đánh đập vào trong xe rác, trong nháy mắt đầu váng mắt hoa, không nói nên lời.
Đường Trí Siêu vô cùng tức giận, từ nịnh nọt biến thành điên cuồng: "Mày đừng quên trên người của mày gánh bốn mạng người đấy, mày làm sao có thể sống được? Tao không cứu ba mẹ tao, tao đã duỗi tay cứu mày, thế là bọn họ - - "
Khuôn mặt của Đường Trí Siêu trong bóng đêm giống hệt ác quỷ, gã nhẹ giọng, dùng miệng lưỡi ôn nhu nhẹ thở nói: " - - ba mẹ mày, dì dượng mày, tất cả đều đã chết, đều do mày, tất cả bọn họ đều rớt xuống vách núi, đều đã chết."
Nguyễn Đào run rẩy, trong bốn năm này, câu chú ngữ này đã tra tấn cậu đến nỗi sống không bằng chết vô số lần, vào mỗi đêm ác mộng không ngừng đi vào giấc ngủ, chỉ cần là nơi có Đường Trí Siêu, ác mộng sẽ như bóng với hình.
Tao duỗi tay về phía mày.
Bên trong cơn mưa tầm tã và khói đặc cuồn cuộn, tiếng ù tai bén nhọn đâm vào trong óc, cầu sinh là bản năng, cậu thấy một bàn tay che kín máu tươi lay động trước mặt, cậu ra sức muốn bắt lấy, muốn gắt gao bắt lấy không buông ra.
Tất cả bọn họ đều rớt xuống vách núi, đều đã chết.
Tiếng ù tai bị tiếng mưa rơi thay thế, thời gian giống như chậm lại, trong cơn ồn ào xuôi tai, cậu nghe thấy ba mẹ đang khóc kêu cứu với Đào Đào, còn nghe thấy có người đang ra sức kêu khóc bò lên trên đi, nhưng chỉ có mỗi hai người bọn họ bò lên được, vực sâu vạn trượng cắn nuốt xe con, không để lại dấu vết.
Là do cậu sai sao?
Nếu cậu không nắm lấy cái tay kia, bọn họ đều sẽ sống sót phải không?
Cậu biến thành máy móc, một cái máy ATM, muốn đi học cũng là hy vọng xa vời, nhiệm vụ của cậu là đi kiếm tiền, mỗi một đồng tiền kiếm được đều chảy vào trong túi ân nhân cứu mạng của cậu, mà cái túi kia cũng giống như không có đáy, tiêu hao hết tất cả sức lực của cậu, tiêu sạch mong đợi của cậu.
Nguyễn Đào ngồi trên sân thượng hút thuốc, lần đầu tiên, lặng lẽ, bị sặc đến nước mắt chảy dài, bị sặc đến gào khóc.
Cậu đã không còn cảm nhận được cơn đau tận xương cốt lúc ban đầu, đau thì vẫn đau nhưng vết thương đã sớm chết lặng, Đường Trí Siêu thật sự là ân nhân cứu mạng của cậu, cứu cậu lên, lại kiềm chế cậu, trách móc cậu nặng nề, ép cậu phải tồn tại sống trong sự dày vò.
"Tao có một cách, mày cứu tao đi, chỉ cần mày giúp tao lần này, chúng ta sẽ coi như thanh toán xong tất cả, không còn liên quan!"
"Thật sao?"
"Thật! Mày sẽ không còn nợ tao nữa, không nợ bất kì ai, mày sẽ được giải thoát!"
"Là...!thật sao?"
Đường Trí Siêu bảo đảm, thế là Nguyễn Đào kí hiệp nghị.
Nhưng mà nhìn việc trước mắt, cái hiệp nghị này vốn không có tác dụng gì.
Nguyễn Đào che cái trán bị đánh nứt, bây giờ quan trọng nhất là phải trốn thoát, không thể tiếp tục chọc giận Đường Trí Siêu, bây giờ kẻ này chính là tên điên cùng hung cực ác, đối nghịch với kẻ điên thì có gì tốt?
"Anh đừng đánh em." Nguyễn Đào yếu thế, cuống quít mở cái túi trong ngực ra: "Em cho anh tiền, em có tiền."
Trong bọc có mấy trăm tiền mặt, Nguyễn Đào móc hết ra đưa cho Đường Trí Siêu, cậu cầu xin: "Trước tiên anh đi mua chút đồ ăn, sau đó tìm khách sạn - - a!"
Bị thô bạo túm lên, Nguyễn Đào nghiêng ngả lảo đảo đứng không vững, đụng phải mấy chai bia tán loạn trên mặt đất, mắt cá chân rất đau, chắc là cậu bị trật chân rồi, thần kinh khẩn trương cao độ làm cậu không rảnh phân tâm, Đường Trí Siêu gầm nhẹ giật lấy túi của cậu: "Đưa tao! Đưa cho tao!"
Nguyễn Đào không kịp tránh thoát, trực tiếp cởi ra đưa cho gã: "Tìm được khách sạn thì - - "
Đột nhiên dừng lại, ngay cả hô hấp cũng ngừng, hiển nhiên Đường Trí Siêu cũng phát hiện khác thường, thu hồi răng nanh, nín thở nghe ngóng.
"Nguyễn Đào!!"
Có người đang gọi cậu, Nguyễn Đào đột nhiên trừng lớn mắt, là tiên sinh!
Đại não của cậu nhanh chóng bay loạn, trong chớp mắt như được tiêm máu gà, Nguyễn Đào cái khó ló cái khôn, lừa Đường Trí Siêu: "Trong túi của em vẫn còn một cái điện thoại, có thể gọi cho em, anh đi nhanh đi."
Vừa dứt lời, thế nhưng lại truyền đến tiếng bóp còi của xe cảnh sát!
Đường Trí Siêu không nói hai lời, xoay người chạy đi, Nguyễn Đào không trì hoãn giây nào, ngồi xổm xuống cầm một chai bia ném vào sau ót Đường Trí Siêu, đập trúng, có tiếng động vang lên, cậu không dám dừng, lập tức lại ngồi xổm xuống, một tay nắm một chai, đồng thời gân cổ gào rống: "Em ở đây!!"
Đường Trí Siêu che ót lảo đảo nửa bước, sau đó quay đầu lại hung hăng trừng mắt nhìn Nguyễn Đào, lại có một chai bia nghênh diện bay tới, gã nghiêng người tránh né, vừa chửi tục vừa xoay người chạy trốn, đột nhiên sau lưng lại lần nữa bị đập trúng, thứ lần này Nguyễn Đào ném qua chính là nửa chai rượu đã bị vỡ, chỗ nứt bén nhọn đâm thủng da thịt làm Đường Trí Siêu đau đến ngã dựa vào tường, gã liên tục mắng mỏ, vừa trừng vừa liếc nhưng lại không làm gì được, chỉ lo chạy thoát thân.
Bóng người cao gầy biến mất ở chỗ ngoặt, Nguyễn Đào ù tai thiếu oxy, lập tức ngã ngồi trên mặt đất, khóc không ra tiếng, chỉ có từng giọt nước mắt thật lớn rớt xuống.
Rất nhanh Hàn Mạc đã chạy tới, gọi tên Nguyễn Đào, phanh gấp trước mặt cậu: "Không sao rồi, không sao rồi, tôi đã tìm được em."
Hắn vội ngồi xổm xuống, nâng khuôn mặt nhỏ trắng bệch của Nguyễn Đào lên, nửa bên kia sưng đỏ, khóe miệng chảy máu, cái trán bị vỡ, khóe mắt xanh tím, Hàn Mạc đau lòng đến sắp không thở được, tay hắn run rẩy lạu sạch nước mắt cậu, ôn nhu dỗ dành: "Không sao, đừng sợ, không sao rồi."
Lòng bàn tay ấm áp dán lên mặt cậu, cuối cùng Nguyễn Đào cũng tìm được nhịp tim đập, ô một tiếng bám lấy cổ tay Hàn Mạc, tràn đầy lồng ngực đều là ỷ lại: "Tiên sinh..."
Ngõ nhỏ hẹp, xe không thể vào, vài tên cảnh sát theo sau nhìn thấy cảnh này hỏi: "Có người báo án cướp giật phải không?"
"A!" Nguyễn Đào sửng sốt, nhanh chóng gật đầu: "Đúng vậy! Anh ta chạy về hướng kia, nhất định phải bắt được anh ta!"
Hàn Mạc đỡ cậu đứng lên, liếc mắt một cái đã thấy mắt cá chân đã sưng lên như bánh bao, hắn chặn ngang bế cậu lên, một viên cảnh sát nói: "Nhìn rất nghiêm trọng, tôi đưa hai người đến bệnh viện."
"Không cần, tôi lái xe." Hàn Mạc nhanh chóng rời đi, lại nói: "Lát nữa tôi sẽ liên lạc lại với các anh, vất vả rồi."
Ngõ nhỏ ngoằng ngoèo, di chuyển trái phải một hồi, ánh trăng mới lộ ra.
Nguyễn Đào gối lên hõm vai Hàn Mạc, không ngăn được nước mắt, cậu nắm nhăn cổ áo của hắn, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Không muốn đến bệnh viện."
"Phải đi, em bị thương rồi."
Nguyễn Đào hút hút mũi: "Không muốn đi, muốn về nhà."
Tâm can của Hàn Mạc cũng dính lại một chỗ: "Được." Hắn nói: "Vậy thì không đi."
Trở lại xe, Hàn Mạc móc điện thoại của Nguyễn Đào từ trong túi quần ra đưa cho cậu, dăm ba câu giải thích một hồi, nghĩ mà sợ, nói: "May mà tôi vẫn luôn nhìn chằm chằm em."
Nguyễn Đào ngồi ghế phụ không hé răng, thần kinh đã thả lỏng vô cùng mệt mỏi, màn hình di động vụn vỡ, đã không mở được, cậu còn muốn nhìn cái câu kia thêm một lần: Tôi cũng nhớ em.
"Ngoài mắt cá chân với mặt, còn chỗ nào đau nữa không?"
"...Không ạ."
Nhưng Hàn Mạc vẫn mượn hết ba bác sĩ của nhà Dương Tư lại đây, Dương Tư thích xem náo nhiệt như vậy, tất nhiên sẽ đi theo, ở Kiều Loan chờ hai người về, nhưng lúc nhìn thấy sắc mặt đen thui của Hàn Mạc thì rất biết điều mà nuốt lại lời trêu chọc vào trong bụng.
Bác sĩ kiểm tra một hồi, dán băng cá nhân lên thái dương, đắp băng lên mắt cá chân, còn lại không sao.
Cuối cùng Dương Tư cũng không nhịn được tò mò, thừa dịp Hàn Mạc tiễn bác sĩ ra cửa, trộm hỏi Nguyễn Đào: "Đầu nở hoa?"
Nguyễn Đào héo rũ nằm trên sô pha, dùng ánh mắt uể oải ỉu xìu liếc anh ta.
Dương Tư ho một tiếng, lại hỏi: "Có phải không biết đầu nở hoa là gì không? Là - - "
"Cậu có thể về rồi." Hàn Mạc thình lình cắt đứt lời anh ta nói, ra lệnh tiễn khách: "Hôm nay cảm ơn cậu, sau này sẽ mời cậu một bữa."
"Mời tôi cái gì?"
"Gì cũng được, lần sau lại nói."
Dương Tư thấy hắn không có tâm trạng nói giỡn, tự thấy mất mặt, ra cửa đi tìm việc vui.
Trong phòng quay về an tĩnh, chỉ có tiếng chuông gió nhẹ nhàng vang lên.
Hàn Mạc ngồi bên người Nguyễn Đào, cầm lòng bàn tay cậu xoa xoa: "Bảo bối, có đói bụng không?"
Nguyễn Đào cho dù mệt cũng muốn dính người, cậu dịch dịch mông dán qua chỗ Hàn Mạc, thế là bị ôm vào trong khuỷu tay, cậu nói: "Em rất hôi, tiên sinh, em muốn tắm rửa."
Hàn Mạc lập tức cởi quần áo ôm cậu đi tắm rửa, lúc nước ấm chảy xuống, Nguyễn Đào nhắm mắt lại, bắt đầu lải nhải kể lại vụ tai nạn xe năm cấp hai kia, mấy chữ ít ỏi tóm gọn bốn năm, dường như tất cả những tuyệt vọng trước đây đều không đáng nhắc tới, thời gian chuyển đến đêm nay, Nguyễn Đào nghiêm túc kể lại tất cả chi tiết, cuối cùng ngẩng mặt hỏi: "Em đã hết sức, em cũng chịu đủ rồi, có thể bắt lấy anh ta không ạ? Anh ta sẽ bị nhốt vào tù sao?"
Hình như là do dầu gội chảy vào mắt, khóe mắt Hàn Mạc đỏ tươi, hắn bảo đảm nói: "Sẽ, cả đời gã ta sẽ không ra được."
Ai cũng không muốn ăn cơm tối, Hàn Mạc mở app đặt đồ ăn vô dụng đã lâu, chọn mua cháo bí đỏ và sủi cảo mà Nguyễn Đào đã ăn đêm đó, hắn cười than: "Bé ngoan, dạy tôi nấu cơm nhé?"
Nguyễn Đào đồng ý.
Vẫn phải ăn một ít, ăn xong, Nguyễn Đào hóa thân thành bánh trôi hấp nhân đậu, chỉ cần Hàn Mạc không ở trong tầm mắt, cậu sẽ lập tức đi tìm, biến thành què rồi còn không yên phận, sấy xong tóc ngồi trong ổ chăn, nhất định phải chờ Hàn Mạc lên giường mới bằng lòng nằm xuống.
Hàn Mạc nghe điện thoại trong phòng sách, cảnh sát nói đã tìm được người hiềm nghi ở đầu bên kia hẻm nhỏ, đã chết, lúc trốn đi bị dao cắt dưa hấu rỉ sắt đâm thủng lá phổi, sau khi tìm được, chưa kịp đưa đi bệnh viện đã tắt thở.
Bị chết thật đáng tiếc, nên ngồi tù để chậm rãi chịu tra tấn mới phải.
Hàn Mạc cúp máy, lại gọi cho trợ lý, còn lại hắn cũng lười quản.
Hôm sau, ánh mặt trời ấm áp.
Tủ lạnh vẫn còn nguyên liệu nấu ăn, Hàn Mạc nói học thì sẽ học, bắt đầu từ món mì trứng cà chua đơn giản nhất.
Nguyễn Đào chân thọt, ôm khung cửa đứng, trên mặt đã bớt sưng, khuôn mặt nhỏ trắng nõn bị thương càng khiến người ta thương tiếc, Hàn Mạc xách ghế dựa đến cho cậu ngồi, nói: "Chờ vết thương khỏi muốn đi chỗ nào chơi? Trong hay ngoài nước đều được."
"Đi chỗ nào cũng được, em nghe ngài, chỉ cần ở bên ngài là đủ rồi."
Hàn Mạc nhịn không được mỉm cười, thắt dây tạp dề thành nơ con bướm.
Tình huống của Nguyễn Đào đã tốt hơn nhiều so với dự đoán của hắn, tối hôm qua sau khi nói với cậu Đường Trí Siêu đã chết, cậu im lặng một lát, cảm thán một câu vận mệnh trêu ngươi, sau đó thì không nói gì nữa, chỉ thúc giục muốn đi ngủ, Hàn Mạc sợ cậu gặp ác mộng, không nghĩ tới là hắn lo thừa rồi, ngay cả lúc cậu nói mê, đều là lẩm bẩm Tiên sinh, em yêu ngài.
Tiên sinh, em yêu ngài.
Hàn Mạc hôn cậu đến tỉnh, một hai phải truy hỏi giấc mơ của cậu, Nguyễn Đào bị người ta quấy nhiễu mộng đẹp, có chút bực, mơ mơ màng màng lật người, dẩu mông đối diện Hàn Mạc, lại ngủ đến không biết gì.
Hàn Mạc cảm thấy thật mệt, ghen với cả chính mình ở trong mơ.
Tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên.
Hàn Mạc đang lột cà chua, đôi tay ướt đẫm, thế là Nguyễn Đào giành đi mở cửa, Hàn Mạc gọi với theo: "Để cho cậu ta chờ, em chậm một chút, đừng vội."
Ngoài cửa là trợ lý đến đưa túi.
Cái túi rất dơ, có vết bẩn, có vết máu, còn bị rách vài chỗ.
Trợ lý đi rồi, Nguyễn Đào cầm túi nhảy lò cò vào phòng bếp, ngồi trên ghế phát ngốc, Hàn Mạc không quấy rầy cậu, qua một lát lại thấy cậu đứng dậy, hắn hỏi: "Làm gì vậy?"
"Quá bẩn, phải đi ngâm, lát nữa ăn xong em sẽ giặt sạch."
"Đi đi."
Nguyễn Đào lấy đồ ở trong túi bỏ lên giường, cục tẩy mà Đàm Hiểu Ứng cho cậu rớt ra, cậu cầm lên, cà thọt đi đến tủ đầu giường, sau đó kéo ngăn kéo, chuẩn bị cất vào túi tiền.
Túi tiền lại có chút thay đổi, mấy ngày nay cậu đâu có bỏ ghi chú vào, sao lại phồng lên như vậy?
Đỉnh đầu Nguyễn Đào tràn đầy dấu chấm hỏi, mở túi tiền ra, một cái hộp bằng nhung xuất hiện, im lặng đập vào mắt cậu.
Là...!cái gì?
Trái tim của Nguyễn Đào đập nhanh, trong mắt dính đầy hơi nước, bị si tâm vọng tưởng của chính mình dọa ngất, cậu lấy hộp nhỏ ra, xúc cảm không thể tưởng tượng, lại mở nắp hộp ra, một đôi nhẫn cưới lộng lẫy lọt vào mi mắt.
Nguyễn Đào rớt nước mắt, hoàn toàn không thể tin được.
Là nhẫn, sao nhẫn lại ở đây...?
Nguyễn Đào cắn môi, xoay người muốn nhảy tới phòng bếp, đỡ tường, rất sốt ruột, xém chút đã té ngã, cậu vừa mở miệng giọng nói đã run rẩy: "Tiên sinh?"
Hàn Mạc đi ra đỡ lấy cậu, hỏi: "Có chuyện gì?"
Mới vừa hỏi xong đã thấy trong tay cậu đang nắm chặt hộp nhỏ, có chút kinh ngạc: "Phát hiện nhanh vậy sao?"
Nguyễn Đào rớt nước mắt ào ào tuyến lệ dường như đã hỏng, căn bản không nghe lệnh, cậu sợ câu tiếp theo của Hàn Mạc chính là chỉ cất tạm ở đó, là chuẩn bị cho người khác, cậu không cần tự mình đa tình.
"Ngài đừng làm em sợ!" Nguyễn Đào bị đẩy ngồi vào ghế dựa, cậu hoảng sợ nói không lựa lời, cơ hồ là rống về phía Hàn Mạc: "Ngài đã đồng ý rồi, ngài sẽ không dọa em sợ nữa!"
Hàn Mạc thấy cậu hung dữ nên không cười nữa, hắn nửa quỳ trên mặt đất, lấy hộp nhỏ ra, lấy cái nhẫn mang lên cho Nguyễn Đào, cậu đang kích động, khóc tới choáng váng, lúc bị cầm ngón tay càng thêm ngơ ngác.
"Đeo lên để cho người khác biết em đã có chủ rồi." Hàn Mạc thưởng thức nhìn cái nhẫn hoàn toàn tròng lên ngón áp út thon dài, cảnh đẹp ý vui, hắn nâng mặt lên nhìn Nguyễn Đào: "Không phải có chủ nhân, mà là có nam nhân - - có tôi, có gia đình."
Nước mắt Nguyễn Đào ào ào rớt xuống, nước mắt dính lên miệng vết thương, rất đau, cho cậu biết đây là sự thật chứ không phải mộng.
"Em còn thiếu ba vạn nữa là có thể chuộc thân phải không?" Hàn Mạc đưa chiếc nhẫn thuộc về mình vào tay Nguyễn Đào, không trông cậu cậu có thể tự hành động, đành phải cầm ngón tay cậu đeo vào cho mình, vài phút trước hai cái vòng nhỏ này còn được giấu trong túi tiền, đảo mắt đã trở thành thứ chứng mình cho quan hệ của hai người.
" Tiên sinh là cách mà các người học văn vẻ gọi, chúng ta là tục nhân tục tằng háo sắc, đổi cái khác, gọi ông xã." Hàn Mạc nắm lấy tay cậu, cười thúc giục: "Kêu đi, em kêu một tiếng sẽ đổi được ba vạn, về sau em đã không còn là món đồ chơi mà tôi mua về nữa, em cũng có thể thu hồi mấy cái kính ngữ kia được rồi."
Nguyễn Đào rớt nước mũi, hai mắt đẫm lệ mông lung, không thấy rõ Hàn Mạc.
Cậu hơi há miệng, chật vật sai khiến Hàn Mạc: "Giấy."
Hàn Mạc lập tức nghiêng người lấy giấy cho cậu, lại hầu hạ cậu lau nước mũi.
"Kêu đi, bé ngoan."
Nguyễn Đào: "..."
Hàn Mạc rầu rĩ cười nhẹ, ngốc, hắn đành phải giúp cậu nghĩ cách: "Vậy cứ kêu tên của tôi nghe trước một chút đi?"
Nguyễn Đào lại khóc ra nước mũi, ra sức nghe lời: "...!Hàn...!Hàn Mạc."
Không được tự nhiên!
Nhưng lại rất vui vẻ!
Hàn Mạc ừ một tiếng, dùng ánh mắt ôn nhu cổ vũ cậu: "Lại kêu thêm một tiếng nữa."
"Hàn Mạc."
"Ừ, còn gì nữa?"
"Hàn người tốt."
Hàn Mạc cười khẽ: "Ừ, còn gì nữa?"
Nguyễn Đào bị ôm lấy khuôn mặt, vết thương trên khóe miệng được vuốt nhẹ, trong lòng cậu căng đầy, mãnh liệt đến mức chỉ có thể biến thành nước mắt: "Ông xã."
Hàn Mạc phát giác hai chữ này quá êm tai, dán sát lại hôn cậu: "Từ dược nương biến thành đầu bếp, lại đến chú rể."
Nguyễn Đào muốn chết mất, cậu sợ giây tiếp theo mình sẽ thất thanh khóc lớn mất, cậu muốn hỏi Hàn Mạc nhẫn ở đâu ra, muốn hỏi cậu có tài đức gì mà có thể hoàn thành ước mơ, muốn hỏi hắn đây là sự thật sao, là thật phải không?
Nhưng Nguyễn Đào còn có chuyện quan trọng hơn muốn nói: "Tiên sinh, em thích ngài, huhu!"
Tạm thời vẫn không quen gọi, còn cần thời gian để sửa miệng.
Hàn Mạc rất khoan dung, hắn lại lần nữa hôn Nguyễn Đào, ôn nhu dùng môi lưỡi trấn an tiếng khóc run rẩy của cậu, hắn nghĩ, không vội, tương lại còn dài.
HOÀN CHÍNH VĂN
- --
Editor: Cuối cùng cũng kết thúc bộ truyện cực soft cực dễ thương này.
Cảm ơn mọi người đã theo dõi và ủng hộ cực lực cho mình.
Cũng cảm ơn tác giả Ốc Thượng Ô đã viết ra một bộ truyện cực hay như này, đọc mà thấy yêu đời hơn =))))
Trong thời gian edit chắc chắn sẽ có nhiều thiếu sót, nếu cảm thấy không hài lòng chỗ nào mọi người có thể cmt để góp ý cho mình nhé:)) Hẹn mọi người ở bộ tiếp theo, tuy nhiên không chắc sẽ ngọt như này nhớ:v
Còn 1 phiên ngoại nữa, cơ mà chỉ là đoạn tin nhắn giữa bé Đào và Tự Nhiên thôi à, không có gì đặc sắc hết á, tui cũng lười edit quá nên thôi khỏi luôn nhé =))).
Truyện khác cùng thể loại
120 chương
43 chương
187 chương
215 chương