Đào lý bất ngôn

Chương 48 : đứng ở bên cạnh ta

Trên đường về, Liễu Y Y dùng khóe mắt một mực dò xét Ngôn Hề. "Ngôn Tiểu Ngũ, trước kia ta cũng không phát hiện ngươi biết cãi nhau như vậy!" "Ta còn tưởng rằng, ngươi kêu ta theo là muốn ta giúp ngươi cãi nhau..." Ngôn Hề lái xe, liếc nàng một cái: "Không có, là ta sợ ta sẽ đánh người, mang ngươi theo là muốn ngươi ngăn cản ta lại." Liễu Y Y: "...hahaha, ngươi cho rằng ta không biết ngươi tập quyền anh a, ta cũng không dám, không phải, sao ta lại không biết ngươi bá đạo như vậy a?" "Xem ngươi vừa rồi đi, Đào Trân Trân bị ngươi nói cho á khẩu không trả lời được." "Bây giờ ngươi đã biết rồi a, trong nhà ta là người bá đạo nhất, các ca ca đều sợ ta." Liễu Y Y thấy đôi mắt nàng lại có ý cười, dừng một chút mới hỏi: "Vừa rồi ngươi nói thật sao, nếu như nàng không lui bước, ngươi thật sự sẽ kiện nàng sao?" Ngôn Hề mấp máy môi, lắc đầu nói: "Không, ta chỉ hù nàng thôi, nể tình Đào Đào, ta sẽ không kiện nàng." "Dùng sự hiểu biết của ta đối với Đào Trân Trân, nàng luôn sẽ lựa chọn cách thức có lợi nhất cho nàng để xử lý vấn đề, nếu như lên tòa án, nàng biết rõ phần thắng của nàng không lớn, hơn nữa rất có thể còn làm ảnh hưởng đến cuộc sống vững vàng trước mắt của nàng, nàng không dám." Ngôn Hề hơi cong môi một cái, mang theo chút ý tứ trào phúng: "Nếu nàng thật sự muốn trở mặt trực tiếp tranh với ta, đồng ý cùng ta hầu tòa, ta lại cảm thấy nàng là thật sự quan tâm Đào Đào." Liễu Y Y suy nghĩ một chút, không khỏi thở dài một hơi: "Loại nữ nhân này ta thấy quá nhiều, lúc trước cuộc sống không như ý, bây giờ áo gấm về làng, hận không thể biểu hiện ra cho toàn thế giới biết, ta thấy nàng căn bản không phải là thật sự quan tâm tiểu An Chi, là vì trở về Bội thành rồi, sợ người quen quá nhiều, biết được nàng vất bỏ nữ nhi..." "Vừa rồi nàng vốn không dám trả lời vấn đề của ngươi, không dám nói muốn sắp xếp cho tiểu An Chi như thế nào, ta đoán chừng nàng cho rằng tiểu An Chi lớn hơn, cũng không cần quá quan tâm, tựa như ngươi nói, ném vào trường nội trú, một tuần gặp một lần..." "Thật buồn cười, càng nói ta càng tức..." "Bất quá, ngươi không cần nhắc tới chuyện tối nay với Đào Đào, ta không muốn để cho nàng biết thái độ của Đào Trân Trân." Ánh mắt của Ngôn Hề nhìn vào con đường trước mặt, đáy mắt lóe sáng, mềm mại ấm áp. "A?...Vậy?...Ngươi làm sao nói với nàng đây?" "Ta sẽ nói với nàng ta không muốn nàng rời khỏi ta, không cho phép nàng đi đến chỗ của Đào Trân Trân." "..." Hàm răng của Liễu Y Y lại chua rồi, lời này nghe vào luôn cảm thấy là lạ ở chỗ nào đó... "...Nha nha..." Trong lòng Liễu Y Y mắng nói suy nghĩ linh tinh, còn đang suy nghĩ xem có phải là do trong công việc của nàng, nhìn thấy quá nhiều, bây giờ nhìn ai cũng thấy có chút cơ cơ a... "Nếu như về sau nàng oán ngươi thì sao?" "Vậy thì để cho nàng oán ta đi. Ta sẽ chuẩn bị tâm lý thật tốt." Ngôn Hề yên lặng một lát, cuối cùng nói. "Kỳ thật...Ngôn Hề...Ngươi không cảm thấy ngươi quá quan tâm tiểu An Chi sao?" Liễu Y Y trầm tư, vẫn là mở miệng nói. "Ân? Có ý gì?" Ngôn Hề nghi hoặc. "Ngươi xem, những năm này có lúc nào ngươi sống cho bản thân mình chưa? Có thời gian dành cho bản thân không? Ngoại trừ công việc, chính là tiểu An Chi, kỳ nghỉ liền đưa nàng đi chơi. Bây giờ nàng sắp vào cao trung rồi, ngươi có nghĩ đã tới lúc ngươi nên dành cho bản thân một chút không gian rồi hay không..." "Ta vẫn muốn hỏi ngươi, không phải là bởi vì tiểu An Chi, ngươi mới độc thân nhiều năm như vậy chứ?" Ngôn Hề khẽ nhếch chân mày lên: "Ngươi cũng nghĩ như vậy sao?" Nàng nhẹ nhàng lắc đầu một chút nói: "Lúc trước Tâm di cũng hỏi ta như vậy...Không hẳn vậy, ta cũng không có tận lực muốn độc thân, chẳng qua là ta cảm thấy trạng thái này ta rất dễ chịu, không cần thay đổi." "Ta cùng một chỗ với Đào Đào, đưa nàng đi chơi, nhìn nàng từng chút một lớn lên, đây chính là cuộc sống hiện tại của ta, ta cũng không cảm thấy bởi vì nàng mà ta bỏ lỡ những thứ khác." Liễu Y Y nghe vậy, cũng không nói thêm nữa. Nàng có thể lý giải, nàng cũng độc thân rất nhiều năm, nàng thích Ngôn Dĩ Tây, nhưng thẳng thắn mà nói, nàng cũng không có quấn chặt lấy hắn, nàng và Ngôn Hề đều là loại người tôn trọng bằng hữu, gìn giữ giới hạn, cũng không ngang ngược can thiệp vào chuyện của người khác. Mỗi người đều có quyền lựa chọn cách sống cho mình miễn là cách sống đó không làm tổn thương đến bất kỳ ai khác, đều có nhịp điệu của riêng mình, ngươi có thể quan tâm, nhưng ngươi không thể can thiệp. "Ta biết ý của ngươi, chỉ là ngươi có nghĩ tới hay không, với tốc độ của nàng, chẳng mấy chốc nàng sẽ vào Đại học, cũng rất nhanh sẽ không cần ngươi che chở nàng như vậy nữa, nàng có cuộc sống, ý tưởng của mình, ta chỉ lo lắng sau này ngươi sẽ không quen, thoáng cái sẽ không thích ứng được với loại thay đổi này. Cho nên từ giờ trở đi có phài ngươi nên thử buông tay từng chút một hay không?" Ngôn Hề tựa hồ chưa từng nghĩ đến vấn đề này, nàng ngơ ngẩn. Lái xe tiến vào đoạn đường hầm có ánh đèn sáng trưng, có tiếng thông gió vù vù. Trong xe nhất thời an tĩnh. "Ta đưa ngươi về nhà trước, ta hiểu ý của ngươi..." Ngôn Hề nói, xe ra khỏi đường hầm, ánh sáng ngời rút đi. Lúc này, điện thoại di động của nàng đúng lúc vang lên. Ngôn Hề nhìn thoáng qua, là số máy trong nhà. Nhấn nghe máy. Là Lưu nãi nãi : "An Chi vừa tỉnh một chút, ăn rồi lại đi ngủ, vừa rồi ta lên xem, nàng phát sốt..." "A?..." "Ta về ngay." "Ta đo nhiệt độ, sốt hơn 39 độ ..." Cúp điện thoại, lúc này Liễu Y Y tự giác nói: "Ta tự bắt xe về được " Sau khi Ngôn Hề đưa mắt nhìn Liễu Y Y lên xe, mới nhanh chóng lái xe về nhà. Về đến nhà, An Chi đang ngủ rất sâu, trên trán thấm ướt mồ hôi, bờ môi trắng bệch. Ngôn Hề ôm nàng cùng Lưu nãi nãi đến khu y tế của tiểu khu. Một ngày chạy đến chạy lui, cũng chưa ăn gì hết, Ngôn Hề cũng cảm thấy có chút kiệt sức. Sau đó, bác sĩ kiểm tra nhiệt độ cơ thể, quyết định thật nhanh cho truyền nước biển. Ngôn Hề để Lưu nãi nãi về trước, chính mình ở lại bệnh viện chờ đợi. Trước khi đi Lưu nãi nãi dặn dò vài câu, nói trong phòng bếp còn chút cháo ấm, nói khi nàng về nhất định phải ăn một chút. Ngôn Hề gật gật đầu, từ trong túi lấy ra một viên đường ngậm vào miệng, ngồi ở bên cạnh An Chi. Lấy khăn giấy lau mồ hôi cho nàng, vuốt ra mái tóc mềm của nàng. An Chi bỗng nhiên nỉ non một câu: "Di di..." Ngôn Hề nhỏ giọng nói: "Ta ở đây." Chẳng qua An Chi chỉ nỉ non vẻn vẹn vài tiếng, nhíu mày, hít mũi một cái, hốc mắt lại đỏ lên. Trong giấc mộng nàng cũng chỉ phát ra tiếng khóc, giống như khi nàng còn bé, bị ủy khuất cũng chỉ khóc thút thít ở trong mộng. Hàng lông mi Ngôn Hề rủ xuống, vươn bàn tay qua, rất tự nhiên sờ sờ đầu nàng, làm cho nàng yên lòng. Chờ đến khi An Chi tỉnh lại, mới phát hiện nàng đang nằm ở trên lưng Ngôn Hề, Ngôn Hề cõng nàng chậm rãi đi tới, tựa hồ có chút cố hết sức, hô hấp của người kia dồn dập, đi tới từng bước một, tựa hồ còn lo lắng đánh thức nàng, muốn cho nàng ngủ yên ổn một chút. "Di di...Ta xuống tự mình đi." An Chi mở miệng nói, mới mở miệng, mới phát hiện cổ họng của mình vẫn là khàn khàn. "Tỉnh rồi sao? Không sao, chúng ta sắp đến rồi." Ngôn Hề thở phì phò, "Ngươi đừng lộn xộn, bằng không hai người chúng ta đều sẽ ngã sấp xuống a." An Chi liền ngoan ngoãn không động, nàng nhìn bốn phía, rất yên tĩnh, tựa hồ cũng hơi trễ rồi, không có ai hết, buổi tối mùa hè gió đêm mát mẻ, còn vang lên vài tiếng kêu của những côn trùng không biết tên. An Chi cảm giác được Ngôn Hề thật sự rất mệt, từ cổ áo đến cần cổ đều thấn ướt mồ hôi. Dưới ánh đền yếu ớt của tiểu khu hiện lên trắng nõn long lanh. "Ta có thể tự đi, ta không sao rồi..." An Chi rất đau lòng, chính là muốn đi xuống. "Được rồi, được rồi, chúng ta sắp đến rồi...Còn cảm thấy không khỏe sao?" "Không có, ta tốt hơn nhiều rồi." An Chi bị nàng cõng đến sững sờ, đầu óc còn có chút mơ màng, chỉ là xác thực cảm giác khỏe hơn rồi. "Ta nói thật, vừa rồi ta vốn muốn ôm ngươi, nhưng mà ta đoán chừng là không được, không đi được bao xa, vẫn là y tá giúp ta, mới đem ngươi cõng trên lưng, ngươi ngủ giống như chú heo con vậy, ta đã không còn nhiều sức lực rồi, đừng lộn xộn..." Ngôn Hề đang cười. An Chi lập tức ngoan ngoãn không nhúc nhích. "Đào Đào..." Ngôn Hề khẽ cười nói: "Người còn nhớ lúc nhỏ ngươi thường xuyên lo sợ không cao được mà khóc nhè sao?" Tiếng nói của nàng mềm nhẹ, tựa như gió nhẹ lướt qua tai. An Chi đỏ mặt, ngượng ngùng mà "Ân" một tiếng. "Nhưng mà ngươi nói...Ta lớn lên sẽ cao giống như ngươi vậy..." An Chi tựa nhẹ cái trán vào bờ vai nàng, cảm thụ được nhiệt độ của làn da dưới lớp quần áo, nàng nhỏ giọng nói, "Ta...Còn chưa cao tới." Ngôn Hề tĩnh lặng, nghiêng mặt qua, nói với nàng: "Đào Đào, ta muốn ngươi đứng ở bên cạnh ta. Ta không cho phép Đào Trân Trân dẫn ngươi đi." Trái tim An Chi mãnh liệt run rẩy, sườn mặt của Ngôn Hề, từ cái trán xuống đến cằm, ưu mỹ lại cân xứng. Tầm mắt của nàng từ chiếc cằm của người kia dời đi, đôi môi của Ngôn Hề hơi khô, nàng chưa bao giờ chú ý tới, môi dưới của người kia dày hơn môi trên một chút, giữa đôi môi có một đường cong, phi thường đẹp mắt, mà những lời này được thốt ra từ đôi môi xinh đẹp kia. "Có được không?" An Chi cắn môi, nước mắt tràn mi, dùng sức gật đầu, "Ân" một tiếng. Ngôn Hề nghĩ đến lời Liễu Y Y mới vừa nói, lồng ngực nàng phập phồng, đem một câu hỏi khác nuốt xuống. Ít nhất phải đợi đến...Khi ngươi có thể cao bằng ta.