Đào Hoa Yêu Yêu
Chương 44
Có ai quên chị Đào anh Sở chưa (Gọi kiểu này thấy quê một cục á há há:)))
Quên thì nhắc cho mà nhớ này… hèm hèm
Sở Phi cùng Nguyễn Mạnh Đông đi vào hội trường rồi vẫn không nhìn thấy Đào Hoa Yêu Yêu. Sau khi gặp gỡ một số nhân vật quan trọng trên thương trường thì Sở Phi vội chạy ra một góc kín gọi điện thoại cho Đào Hoa Yêu Yêu. Chỉ chốc lát sau đã nhìn thấy phía sau rèm có một cái đầu đang ra dấu với bọn họ. Hai người đi qua đã thấy bộ dạng thảm hại của Đào Hoa Yêu Yêu
– Á. Nguyễn Mạnh Đông bất giác kêu lớn lại bị Đào Hoa Yêu Yêu bưng miệng lại
– Hư…
– Em … làm chuyện gì xấu! Nguyễn Mạnh Đông trừng mắt
Chỉ thấy một bên má Đào Hoa Yêu Yêu vừa đỏ vừa sưng, đôi mắt to đỏ bừng, trông vô cùng tội nghiệp
Đào Hoa Yêu Yêu lườm Nguyễn Mạnh Đông rồi nhanh trí nhìn Sở Phi, ánh mắt long lanh đầy nước mắt:
– Sở Phi… oa oa…
Cả người dính chặt vào Sở Phi. Khóc trước nói sau.
Sở Phi chỉ nhẹ nhàng ôm lấy cô nhưng từ khi thấy bộ dáng tội nghiệp của Đào Hoa Yêu Yêu thì sắc mặt đã dần tái nhợt. Anh ôm cô, khẽ gọi, giọng nói lạnh lùng:
– Sao lại thế này?
Đào Hoa Yêu Yêu cũng không đáp, khóc hồi lâu, cảm thấy trên mặt hết đau mới ngừng khóc nhưng vẫn không chịu buông Sở Phi. Cô nũng nịu nói:
– Em không muốn đi vào để dọa người, chúng ta về nhà được không?
Sở Phi do dự một chút, gật gật đầu, nhẹ giọng nói với Nguyễn Mạnh Đông:
– Mạnh Đông, giúp mình nói với ông chủ Hà một tiếng, mình đưa Yêu Yêu về trước. Lúc về cậu gọi lái xe đến đón nhé
Nói rồi cởi áo vest choàng lên người Đào Hoa Yêu Yêu, ôm cô vào lòng rồi cùng đi ra ngoài. Từ đầu đến cuối bọn họ đều không nhìn thấy, cách bọn họ không xa, có một cô gái mặc váy dạ hội màu tím, nước mắt lưng trong, si ngốc nhìn bọn họ đi thật xa. Hồi lâu sau, cô chớp mắt, hai giọt nước mắt trong suốt rơi xuống. Cuối cùng cô đã hiểu, thì ra… nhân vật chính chưa bao giờ là mình.
Về nhà, Đào Hoa Yêu Yêu xử lý qua miệng vết thương rồi sau đó đi ra ngoài đã thấy Sở Phi tắm rửa xong đang ngồi trên sô pha, thậm chí còn pha xong cho cô một ly trà táo đỏ cô thích nhất. Thấy cô ra, anh vỗ vỗ vị trí bên cạnh nói:
– Lại đây ngồi
Đào Hoa Yêu Yêu lách tách nhảy qua, hai tay bưng ly trà táo đỏ, thoải mái ùa vào lòng Sở Phi, thoải mái thở phảo một hơi.
Sở Phi nhìn cô uống trà xong mới vỗ vỗ đầu cô:
– Giờ nói cho anh biết được chưa?
– Nếu anh cam đoan không tức giận
Đào Hoa Yêu Yêu nháy mắt mấy cái, sở dĩ dọc đường đi không chịu nói, về nhà lại lần chần nửa ngày là vì sợ anh tức giận, làm chuyện gì thì cũng chẳng sao nhưng nếu để tức giận hại thân mới là vấn đề lớn
Sở Phi làm sao không rõ tâm tư của cô, chỉ cười nhẹ:
– Anh sẽ xem xét
Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:
– Thế thì em không nói
Sở Phi nhíu mày:
– Chẳng nhẽ anh không biết tự điều tra
– Anh… xâm phạm riêng tư. Cô lên án.
Sở Phi nhún nhún vai:
– Em có thể kiện
Đào Hoa Yêu Yêu thiếu chút nữa giơ chân:
– Sao em không biết là anh lại gian trá thế này
– Anh là thương nhân
Một câu này đã nói lên tất cả
Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi, gãi gãi đầu, vẫn kể qua mọi chuyện một chút
Nói đến khi Triệu Định Duệ sàm sỡ cô, Đào Hoa Yêu Yêu cảm nhận rõ người bên cạnh cứng đờ. Cô không nhịn được cười:
– Em còn tưởng anh sẽ không biết ghen, anh tứ đại giai không…
Cô lấy những lời anh từ đem ra từ chối cô nói lại.
Sở Phi cười khổ:
– Anh cũng chỉ là một người đàn ông nhưng anh càng lo em có thể bị thương hay không thôi
Đào Hoa Yêu Yêu tựa đầu vào ngực anh, nhẹ nói:
– Em biết, nhưng đừng vì em mà trả thù. So với chuyện đó, em mong anh có thể sống thoải mái hơn
Cô nhớ tới lời Liễu Tiệp, vì cô, anh từng chèn ép Liễu gia, Sở gia đến sụp đổ.
– Anh biết em tốt với anh
Sở Phi khẽ hôn lên tóc cô:
– Nói tiếp đi
Đào Hoa Yêu Yêu gật gật đầu, lại tiếp tục nói chuyện Liễu Tiệp
Lúc này, Sở Phi không tức giận, anh chỉ yên lắn
– Sao anh không nói gì? Đào Hoa Yêu Yêu tò mò nhìn Sở Phi.
Sở Phi lắc đầu:
– Cô ấy quản nhiều việc quá
Chuyện của anh, chưa bao giờ liên quan đến Liễu Tiệp
Đào Hoa Yêu Yêu gật gật đầu, đồng ý quan điểm này nhưng nhớ lại lúc rời đi, Liễu Tiệp trông có vẻ vẫn không tỉnh ngộ thì lắc lắc đầu:
– Cô ấy quá cố chấp
Sở Phi cúi đầu nhìn cô, tuy rằng đã bôi thuốc nhưng má vẫn sưng, nhìn vẫn rất đang thương. Anh cẩn thận vuốt nhẹ:
– Còn đau đúng không?
Đào Hoa Yêu Yêu đảo mắt:
– Có thể mượn nó để lừa anh nghỉ phép một ngày cùng em, tính ra thì rất lời
Nhân lúc vết thương chưa xử lý, mặt vừa bẩn vừa sưng dọa người, cô đã cứng rắn ép anh ngày mai nghỉ phép ở nhà với cô.
Sở Phi cúi đầu khẽ cười, dịu dàng hôn lên trán cô:
– Cô ngốc
Mỗi lần cô đều cố gắng tìm lí do bắt anh ở cùng với cô nhưng lần nào cô cũng có việc bận, còn anh thì lười nhác nằm không nửa ngày. Nghĩ anh không biết sao/
Đào Hoa Yêu Yêu cười hì hì, chui vào lòng Sở Phi. Hai người tựa vào nhau, lắng nghe tiếng tim đập. Hồi lâu sau, Đào Hoa Yêu Yêu đột nhiên nhớ ra chuyện gì, nghiêng đầu nhìn Sở Phi, ánh mắt không có ý tốt:
– Này, cô ấy còn nói, anh làm rất nhiều chuyện cho em…
– À. Thật à?
Sở Phi không nhúc nhích, đôi mắt anh tuấn hơi nhíu lại trông không có hứng thú.
– À. Thật à?
Đào Hoa Yêu Yêu nhại lại anh rồi trêu:
– Anh nói thật nhẹ nhàng. Có cần em nhắc lại nhưng lời Liễu Tiệp nói cho anh nghe không?
Cô cười giả tạo nhìn anh, thấy anh không động đậy thì khẽ giật tóc anh nói:
– Em cảm động lắm đấy…
Sở Phi bất đắc dĩ mở mắt, nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của cô, đổi tư thế ngồi, cười khổ nói:
– Thì em biết hết rồi đấy thôi
– Nhưng sao anh không nói cho em
Cô ai oán nhìn cô nhưng ý cười ở đuôi mắt lại như con hồ ly đáng yêu
– Sau đó lại thêm một lí do nữa để em kích động anh chứ gì
Anh khẽ cười, ngón tay thon dài khẽ vuốt lọn tóc trước ngực của cô.
– Hừ, coi như anh hiểu em.
Đào Hoa Yêu Yêu cười lớn, lại nằm lại trong lòng Sở Phi nhưng vẫn không nhịn được nhìn anh:
– Lén lút bảo vệ người ta, thật là buồn cười.
Sở Phi nhìn cô cười khẽ, trong lòng hơi đông, anh chống tay, khẽ hôn trán cô cười nói:
– Em cứ phải trêu chọc anh thế sao?
Lòng Đào Hoa Yêu Yêu mềm nhũn, le lưỡi, đột nhiên cô hôn lên môi anh, liếm liếm, anh vừa uống thuốc, có hơi đắng nhưng cũng có chút ngọt. Cô chớp mắt:
– Tuy không quá ngốc nhưng mà em rất yêu anh
Nói tới đây, cô cười rồi lại hôn anh:
– Hơn nữa, hi vọng, sau này anh đừng ngốc như thế nữa
Cô nháy mắt mấy cái với Sở Phi
Sở Phi lại bỗng nhiên yên lặng
Không khí yên lặng tràn ngập cả căn phòng
Nửa ngày, Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi:
– Được rồi được rồi, em không ép anh nữa
Cô khẽ thở dài. Còn tưởng lần này sẽ dụ anh buông lỏng sự lo lắng trong lòng
– Cảm ơn em. Sở Phi thở phào
Đào Hoa Yêu Yêu lườm anh một cái, cố ý thở dài rồi hát rống lên:
– Anh nói em thoải mái sao, kiếp trước nợ anh…
Dưới ánh đèn mờ ảo, Sở Phi nhìn vẻ mặt vừa quỷ quyệt vừa đáng yêu của Đào Hoa Yêu Yêu, trong lòng đột nhiên lo sợ, xúc động ôm chặt cô, vùi đầu vào mái tóc dài của cô:
– Yêu Yêu…
Anh rất luyến tiếc cô.
Đào Hoa Yêu Yêu dường như hiểu sự sợ hãi trong lòng anh nhưng cũng không nói gì, chỉ dịu dàng ôm lấy dáng người gầy gò của anh, khẽ nói:
– Em không biết vì sao em có được tình yêu của anh, cũng không biết đó là chuyện may mắn cỡ nào bởi vì em cảm thấy, so với anh, em cũng không tệ. Nhưng mà, yêu anh là chuyện thật hạnh phúc, bởi vì chúng ta yêu nhau. Cho nên, Sở Phi, em chờ anh.
Đào Hoa Yêu Yêu nói được thì làm được.
Cô biết, tuy rằng Sở Phi đã chịu mở rộng lòng, đón nhận chuyện hai người yêu nhau nhưng trong lòng anh, bệnh tình của anh vẫn là một rào cản chắn giữa hai người. Theo bản năng, anh luôn lảng tránh chuyện này, không muốn cho cô nhìn thấy, không muốn để cô biết
Thực ra cô cũng rất lo lắng, mắt thấy anh ngày một suy nhược, dù cô nghĩ mọi cách, hầm canh bồi bổ, ép anh nghỉ ngơi nhưng vẫn cứ ngày một gầy yếu, Vô số lần anh lấy cớ “công ty có việc” về muộn, cô thậm chí còn lén chạy đến bệnh viện nhưng chỉ dám đứng ngoài cửa. Không phải cô không thể vào nhưng cô đã đồng ý với anh nên cô không vào. Mỗi lần như vậy đều khóc rồi sau đó tự lau nước mắt, quay về nhà tươi cười chờ đón anh “tăng ca về muộn”
Trước kia, cô cũng từng nghĩ, nếu anh cứ như thế, vạn nhất có một ngày… nhưng cứ nghĩ đến đó cô lại ép bản thân dừng lại, không được nghĩ tiếp
Cô tự nhủ với chính mình. Ok, mày phải tin tưởng anh ấy, phải tin tưởng. Bởi vì cô có thể cảm nhận được, từ ngày ở chung, Sở Phi dần dần trở nên bất an. Có đôi khi, anh đột nhiên xúc động ôm chầm lấy cô. Cô có thể cảm nhận rõ ràng anh sẽ nói điều gì đó nhưng đến cuối cùng anh đều lùi bước, chuyển đề tài.
Sau đó, cô chỉ có thể tự nói với mình. Từ từ sẽ đến, từ từ sẽ đến.
Vì thế, tình cảnh đó lặp đi lặp lại, ngày qua ngày cứ thế trôi qua
Cô thật sự làm được, anh không nói, cô cũng không hỏi. Nhưng, cô không hỏi, anh không nói không có nghĩa là chuyện sẽ không xảy ra.
Truyện khác cùng thể loại
15 chương
59 chương
63 chương
11 chương
11 chương
5 chương