Mình nghe Lưu Khiêm Học nói gần đây cậu như cá gặp nước Sau khi đi công tác nửa tháng, Nguyễn Mạnh Đông lập tức chạy đến văn phòng Sở Phi hỏi. –          Chẳng phải cậu biết hết rồi sao? Sở Phi trào phúng cười, thật sự không tin nổi kẻ miệng rộng như Lưu Khiêm Học có thể giấu diếm được chuyện gì –          Nhưng không giống, nghe đương sự kể còn kích động lòng người hơn. Nguyễn Mạnh Đông thản nhiên nói. –          Có phải các cậu rất nhàm chán không? Sở Phi thản nhiên liếc anh một cái. –          Cũng không phải thế Nguyễn Mạnh Đông lắc lắc đầu, chậm rãi đi đến bên quầy bar, tự rót cho mình một ly rượu vang: –          Bọn mình chỉ là quan tâm cậu thôi –          Cảm ơn Sở Phi lườm anh một cái: –          Nếu vẻ mặt cậu không tò mò như thế thì độ tin cậy cao hơn nhiều Nguyễn Mạnh Đông cười, vừa định nói gì thì đột nhiên trừng to mắt: –          Cái này là cái gì thế? Anh nhìn bàn làm việc của Sở Phi, trên đó có đặt một chậu hoa sứ men xanh, bên trong có một con rùa ngộ nghĩnh lắc lư, miệng phun phì phì Sở Phi thản nhiên nói: –          Yêu Yêu đưa Nguyễn Mạnh Đông ngẩng đầu,  nhìn Sở Phi hỏi: –          Yêu Yêu đưa? –          Ừ. Sở Phi gật gật đầu. –          Được rồi, hàm lượng bạn gái trong người cậu thực sự là rất đặc biệt Anh hơi nghĩ nghĩ rồi đưa ra kết luận Đặc biệt sao? Sở Phi cười khổ. Nhớ tới một tuần trước, khi mình bỗng dưng bị đau đầu té xỉu, hôm sau, Đào Hoa Yêu Yêu cười cười đưa món đồ chơi này đến văn phòng anh… –          Anh chàng đẹp trai, tặng cho anh này Món đồ chơi được đặt trên bàn làm việc. Đôi mắt nhỏ như hạt đậu đen của con ba ba xoay tròn, như đánh giá anh. Anh lặng yên nhìn con rùa kia rồi nhìn người con gái cười tủm tỉm trước mặt, chậm rãi nhướng mày. –          Anh có nghe câu nói xem sách sử có thể biết hưng suy không? Đào Hoa Yêu Yêu nghiêm trang nói: –          Ý của nó là, người hiện giờ đọc sách sử thì có thể tìm ra quy luật hưng suy của sử sách mà tham khảo, đồng thời cũng để cho chúng ta không phạm phải những sai lầm cũ. Anh xem, đây là một con rùa, chúng ta nhìn nó cũng sẽ rút ra bài học cho chính mình, nhắc mình đừng giống như rùa… –          Yêu Yêu… Anh nhẹ nhàng cắt lời cô đang thao thao bất tuyệt. –          Cái gì? Cô nhìn anh –          Lời ít ý nhiều. Anh nhắc nhở. –          Ak… được rồi. Cô vuốt vuốt mũi: – Chuyện là thế này, hôm qua anh té xỉu. –          Ừ. Anh dừng một chút, gật gật đầu. –          Anh đã đồng ý với em là sẽ cố gắng đối mặt, không vì một số chuyện nhỏ mà bỏ em đi –          Rồi sao? Anh nhíu mày. –          Em sợ anh quên… –          Tiếp đi… Anh hơi hơi ngạc nhiên sau, đáy mắt hiểu ra, sau đó có phần dở khóc dở cười. –          Đề phòng trước mọi việc là thứ em luôn làm –          Nói trọng điểm đi. Sắc mặt Sở Phi có chút khó coi. –          Cho nên, khụ khụ… Đào Hoa Yêu Yêu chỉ về con rùa trên bàn: –           Em mong… Cô hắng giọng: –          Ừm. Em hi vọng anh nhìn con rùa này mà tự nhăc nhở mình, đừng vì một lần té xỉu mà lại lùi bước, vứt bỏ em, bắt em đuổi theo anh một lần nữa. Rất vất vả. –          … Lúc này Sở Phi mới chậm rãi ngồi dậy, xoa xoa huyệt thái dương đau đớn, trước mắt bỗng nhiên mờ bỗng nhiên rõ khiến cho anh vô cùng phiền chán. Tình hình này gần đây càng lúc càng thường xuyên xuất hiện, bởi vì u lớn nên nếu tiếp tục thế này anh sẽ bị ảnh hưởng đến các giác quan, thậm chí là khả năng hoạt động. Lưu Khiêm Học đã thúc giục anh tiến hành phẫu thuật nhưng… Thở dài, bộ dáng nghiêm trang của Đào Hoa Yêu Yêu khi mang con rùa này tới lại hiện lên trước mắt, Sở Phi không nhịn được cười khổ. Cô gái đó, thật sự là… ánh mắt sắc bén dọa người… Nghĩ đến đây, Sở Phi lắc đầu, anh nghĩ không nói chuyện này cho Nguyễn Mạnh Đông là điều sáng suốt, vì thế quyết định yên lặng. –          Này, món quà này có nguyên nhân gì đặc biệt à? Sở Phi hơi hơi cứng người, chậm rãi ngẩng đầu: –          Giờ cậu không bận sao? –          OK, OK, không cần thẹn quá thành giận. Nguyễn Mạnh Đông giơ tay lên nói: –          Mình biết Đào Hoa Yêu Yêu đã hạ lệnh truy nã với chủ tịch, vì cam đoan tâm tình của sếp Sở luôn luôn được thoải mái nên tuyệt đối không được làm Sở đại tiên sinh tức giận… Anh đang nói thì điện thoại nội tuyến đột nhiên đổ chuông. Giọng nữ thư ký ngọt ngào vang lên trong văn phòng: –          Sếp tổng, Đào tiểu thư gọi điện nói, cô nói muốn chuyển lời đến ngày, bảo ngài không cần đến đón cô, cô sẽ tự mình đến dự yến hội ở Hà thị Không đợi Sở Phi trả lời, Nguyễn Mạnh Đông đã liên tiếp à à à lớn tiếng –          Tôi biết rồi Sở Phi trả lời thư kí rồi mới ngẩng đầu, thản nhiên nhìn Nguyễn Mạnh Đông: –          Chừng nào thì cậu học được thói ba hoa của Lưu Khiêm Học. –          Khi cậu học được cách yêu. Nguyễn Mạnh Đông nghiêm trang nói. Sở Phi bật cười, buông trong tay bút, nhìn bạn thân: –          Cậu đến đây là để cười mình sao? Nhìn nụ cười thản nhiên của Sở Phi, Nguyễn Mạnh Đông hơi run lên, bỗng nhiên cười: –          Đã hơn bốn năm rồi cậu mới có tâm tình tốt thế này đi! Sở Phi trừng mắt nhìn anh –          Nguyễn Mạnh Đông. Anh cảnh cáo nói. –          OK, OK, thật ra cũng không có gì Nguyễn Mạnh Đông nói tiếp: –          Chỉ là đến thăm cậu, tiện thể thông báo hợp đồng ở bên Đức đã kí kết xong xuôi Anh đưa hợp đồng cho Sở Phi. –          Vất vả rồi Sở Phi đón lấy hợp đồng, tiện tay đặt lên bàn: –          Cứ nghỉ ngơi mấy ngày đi Nguyễn Mạnh Đông đứng dậy, trước khi ra ngoài, đột nhiên nhớ tới một chuyện, quay đầu nói: –          Đúng rồi, cậu thật sự định dẫn Yêu Yêu đến tham dự tiệc chúc mừng 50 thành lập của tập đoàn tài chính Hà thị? Sở Phi có biết điều này có ý nghĩa gì không? Sở Phi thản nhiên nói: –          Hà thị nhiều năm qua đầu tư cho chúng ta không ít, đi một chuyến là nên. Nguyễn Mạnh Đông nhíu mày: –          Chỉ đơn giản thế thôi? Sở Phi nhẹ cười: –          Cậu không cần quanh co. Thực ra mình cũng nghĩ nhân dịp này giới thiệu Yêu Yêu cho mọi người. Quan trọng là, mượn cơ hội này cho mọi người biết Đào Hoa Yêu Yêu. Bốn năm trước, anh chưa từng đưa Đào Hoa Yêu Yêu đến những bữa tiệc như vậy, giờ, anh hi vọng thân phận của cô ai cũng biết. –          Vậy thì mình tình nguyện bớt chút thời giờ vàng ngọc đi cùng mọi người Nguyễn Mạnh Đông nói như đang làm ơn làm phúc –          Cậu đúng là nhàm chán. Sở Phi cười mắng.