Làm bạn gái anh được không? Chiều hôm đó, anh nói như vậy nhưng trong lòng cô lại có cảm giác rung động vô cùng, cảm giác thật kì lạ, cô không xác định nổi rằng câu nói đó có phải anh nói cho cô hay không… Tránh ở phòng bếp Let’s go Africa, Đào Hoa Yêu Yêu vùi đầu vào rửa chén đĩa. Sở Phi tặng cô một bộ trang sức kim cương. Tuy cô không thông hiểu giá trị của trang sức nhưng có thể biết giá trị của bộ trang sức này rất xa xỉ. Cô nhớ rõ hôm đó, sau khi anh nói với cô “làm bạn gái anh” thì tặng cho cô bộ trang sức này –          Tặng em Sở Phi ngồi trên sô pha, dưới góc tối không thấy rõ vẻ mặt anh, chỉ nghe giọng nói lạnh lùng của anh –          Vì sao? Cô không nhận những thứ quà tặng bất ngờ, nhất là những thứ đắt tiền –          Cảm ơn em tối hôm đó chăm sóc anh Cô đẩy bộ trang sức về phía anh –          Anh thanh toán hóa đơn là được rồi –          Hôm nay em cũng cứu anh Anh đổi tư thế, thản nhiên nói, như đang cười mà có chút xa xôi, mờ mịt. –          Tôi viết hóa đơn khác cho anh. Cô cũng thản nhiên nói, trong lòng như có cơn tức khó hiểu. Nói rồi cô bỏ đi khỏi nhà anh nhưng chiều hôm nay, trước khi ra khỏi nhà, cô nhận được chuyển phát nhanh… anh ta vẫn đem trang sức chuyển đến nhà cô… Đào Hoa Yêu Yêu cười đau khổ, thật sự là khoản không khỏi… vùi đầu. Tôi rửa, tôi rửa. Bàng Hải Âm bình thản vào bếp Let’s go Africa đã thấy Đào Hoa Yêu Yêu mồ hôi như tắm đang rửa chén đĩa. Phục vụ khẽ nói thầm với cô: –          Chị Yêu Yêu đã rửa đĩa ba lần, ly rượu đang rửa sang lần thứ hai Bàng Hải Âm gật gật đầu bảo phục vụ tiếp tục làm việc, bản thân thì lấy ghế ngồi bên cạnh Đào Hoa Yêu Yêu, thản nhiên hỏi: –          Cô gái, buồn cái gì? Lúc tức giận Đào Hoa Yêu Yêu thích đi cầu thang bộ, lúc khó nghĩ sẽ trốn trong bếp Let’s go Africa mà rửa bát đĩa. Càng tức giận thì đi cầu thang càng lâu, càng phiền não thì rửa chén đĩa càng nhiều. –          Mình muốn đàn ông. Đào Hoa Yêu Yêu đang chìm trong bọt xà phong nghiêm túc trả lời. –          Muốn đàn ông? Bàng Hải Âm nhíu mày –          Đúng, đàn ông. Đào Hoa Yêu Yêu khẽ thở dài: –          Đàn ông có phải luôn dễ dàng nói yêu, hơn nữa còn thích dùng tiền mua chuộc phụ nữ không? Lúc nhận được chuyển phát nhanh, cô đột nhiên nhớ tới Triệu Định Duệ, Triệu Định Duệ xuất thân trong nhà bác sĩ nổi tiếng, gia cảnh khá giả. Lúc đầu, khi mới theo đuổi cô, cũng từng chơi trò dùng tiền mua chuộc con gái. Khi đó, anh ta vẫn chỉ là sinh viên, vừa vung tay đã mua cho cô laptopsau, đó là hoa tươi, trang sức, đồng hồ, quần áo rồi cả bữa tối lãng mạn dưới nến… Rất có phong thái kiểu “cô gái trẻ, xem tôi dùng tiền làm cô hoa mắt”. Mà nay, cảm giác nặng trịch trên cổ khiến cô cười khổ, hành động của Sở Phi với cô thậm chí còn hơn cả Triệu Định Duệ. Vô duyên vô cớ nói yêu, chẳng có lý do cũng tặng quà… trong đầu Đào Hoa Yêu Yêu nhớ lại khi anh nói muốn cô làm bạn gái anh, giọng nói lạnh lùng nhưng đang thông báo vậy, chẳng khác báo tang là mấy. Chậc… cô không hiểu nổi anh… Tay rửa ly càng nhanh hơn, tiếng ly va mạnh vào nhau khiến một đám bọt xà phong bay lên. Đào Hoa Yêu Yêu thở dài. Bàng Hải Âm lườm cô một cái. Cô gái này rốt cuộc có yên không? Bali cũng đến chỉ để giải sầu, hợp đồng triển lãm trang sức đưa đến cũng đẩy đi. Cô còn định thế nào? Thất tình cũng chẳng phải chuyện gì lớn. Cô lạnh lùng lườm Đào Hoa Yêu Yêu: –          Đồ bất lực, đừng có như thế này, không có đàn ông cậu không sống được sao? Đào Hoa Yêu Yêu kinh ngạc liếc Bàng Hải Âm một cái: –          Cậu nói cái gì? –          Mình nói cậu đấy? Bàng Hải Âm không khách khí chỉ vào Đào Hoa Yêu Yêu: –          Xem bộ dạng cậu này, nửa sống nửa chết, một Triệu Định Duệ có đáng sao? Thiên hạ hết đàn ông rồi sao? Không có đàn ông tốt cũng có đàn bà tốt, cùng lắm thì mình và cậu làm một cặp –          Một cặp? Bị bất ngờ, Đào Hoa Yêu Yêu lườm Bàng Hải Âm một cái –          Cậu nghĩ thông thì đi ra ngoài, mình nghĩ chưa thông thì không ra đâu, mình không có hứng thú với đàn bà. –          À! Cậu còn để ý. Bàng Hải Âm mỉa mai Cô vừa dứt lời, đột nhiên bên cạnh có người nói: –          Anh không ngại 3P Không biết từ bao giờ Đại Huy đã ngồi bên, đang lau khô ly mà Đào Hoa Yêu Yêu rửa. Hai cô gái quay đầu nhìn Đại Huy, đồng thanh –          Em ngại Bàng Hải Âm lườm Đại Huy –          Con gái nói chuyện, con trai đừng chen vào. Đại Huy nhún nhún vai: –          Rửa ly tiếp đi Đào Hoa Yêu Yêu phì cười: –          Không chịu nổi hai người nữa Bàng Hải Âm nhìn Đào Hoa Yêu Yêu một lượt: –          Triệu Định Duệ lại làm sao à? Đào Hoa Yêu Yêu giật mình, cười: –          Có thể làm sao? Quá khứ là quá khứ. Bàng Hải Âm nhìn cô: –          Vậy sao vừa nãy mặt cậu sầu khổ như Lâm Đại Ngọc? –          Không liên quan đến Triệu Định Duệ Đào Hoa Yêu Yêu khoát tay, đứng dậy, đấm đấm lưng nhức mỏi, nhớ tới vấn đề khi nãy lại nhíu mày –          Không liên quan đến anh ta? Vậy là người mới? Bàng Hải Âm nghi hoặc nghĩ, đột nhiên nhìn thấy chuỗi vòng cổ tinh xảo trên cổ Đào Hoa Yêu Yêu, chảy nước miếng nói: –          Wow… vòng đẹp quá Đào Hoa Yêu Yêu đắc ý ưỡn ngực: –          Xem đi xem đi, nhìn xem giá trị không –          Đúng thế, rất đẹp, rất giá trị. Bàng Hải Âm tấm tắc gật đầu: – Quên Triệu Định Duệ đi, thế này mới đúng là rùa vàng, mình làm chủ, quyết định là anh ta đi. Bàng Hải Âm giương nanh múa vuốt. Đào Hoa Yêu Yêu nghe vậy, xụ mặt: –          Mình không có hứng thú với Triệu Định Duệ phẩy. –          Chậc! Lừa tiền rồi tính Bàng Hải Âm thích thú sờ sờ chiếc vòng cổ: –          Toàn là phỉ thúy thượng hạng, phất rồi, số hoa đào của cậu phất rồi… Đào Hoa Yêu Yêu bĩu môi: –          Để nói sau đi Bàng Hải Âm nhìn bộ dáng ỉu xìu của Đào Hoa Yêu Yêu,  cô buông vòng cổ, chậm rãi nói một câu khẳng định: –          Cậu thích anh ta. –          Sao? Oai phong chưa? Để mà kể cho hai người biết. Bàng Hải Âm và Đại Huy đều im bặt, chăm chú nhìn cô gái đang chìm trong bọt xà phòng kia. Đào Hoa Yêu Yêu hơi ngừng lại, trong đầu hiện lên cảnh tượng buổi chiều hôm đó, ánh mắt lạnh lùng mà sắc bén của Sở Phi, còn cả nụ cười thản nhiên như không của anh… Dễ dàng nói ra câu “làm bạn gái anh đi”, dễ dàng tặng quà như vậy. Anh… cũng chỉ là một Triệu Định Duệ khác đi? … nhưng anh là Sở Phi Cô ngồi thụp xuống, ôm đầu than: –          Ôi, đàn ông.