Âu Dương Hách tức giận nhìn tên nam nhân mới đến đã cướp đi người đẹp của hắn, mắt hắn nhìn sang Hồ Điệp miệng cười hỏi: “ Nàng quen Thượng Thư đại nhân sao?” Tại sao thấy tên kia đi tới liền chạy về phía hắn rồi? Tên khốn khiếp, làm hỏng chuyện tốt của ta!!! “ Ta không quen Đô Đốc đại nhân ngài.” Hồ Điệp nhìn Âu Dương Hách trả lời một nẻo, rồi quay sang tên đứng bên cạnh hỏi: “ Không biết ngài có thể đưa ta, về cung của ta ở không? Ta bị lạc. Không nhớ đường về.” Đôi mắt to tròn đen láy và sâu thẳm nhìn tên mới đến, miệng thì cười ngọt ngào làm tên đến đầu tiên tức xì khói đen: Hắn mới là người đến đầu tiên mà!!! Cớ gì, nàng lại cười với tên khốn đó chứ??? Thượng Quan Gia Bảo khẽ cười, cũng không hỏi gì thêm chỉ trả lời: “ Nếu cô nương đã nói vậy, thì Thượng Quan Gia Bảo ta đâu thể từ chối được.” Rồi nhìn tên kia, hắn đang bị nàng làm cho xấu mặt, cười nhẹ nói: “ Nếu Đô Đốc ngài có muốn..” Hắn định nói: Âu Dương Hách muốn gì, thì tìm hoàng thượng mà giải quyết. Nhưng.. Hồ Điệp nhìn Âu Dương Hách nói: “ Đô Đốc đại nhân đang rảnh, hãy để ngài ấy ở lại đây ngắm cảnh đi.” Tên háo sắc!!! Lần sau, để ta gặp lại ở bên ngoài hoàng cung. Ta sẽ tính chuyện hôm nay!!! “ Ta..” Âu Dương Hách chưa kịp mở lời, đã bị nàng cho ăn mấy kí bơ với đá lạnh, ứ lời không nói được. “ Chúng ta đi thôi, Gia Bảo huynh.” Nàng không đợi Gia Bảo trả lời thì đã kéo tay hắn đi, mà trong khi bản thân chẳng biết cái đường về cung An Long đi như thế nào? “...” Gia Bảo cũng ngơ ngác như nai lạc đường. Cuối cùng thì, hắn đi lạc hay nàng đây? Âu Dương Hách hoá đá nhìn theo hai người đang tình tứ đi, kẻ lôi người kia đi một cách tự nhiên. Hai người đi qua một bức tường, hắn đã không còn thấy nữa. Hắn ta tức giận nhìn về hướng đó một lúc lâu không chịu rời đi. Thượng Quan Gia Bảo!!! Ngươi đợi đó, ta không tha cho ngươi đâu!!! Hàn Phong đứng sau ngươi thì sao? Âu Dương Hách ta không sợ!!! Hừ!!! Hồ Điệp quay đầu ngó tới, ngó lui. Thở phào nhẹ nhõm, nàng buông tay Thượng Quan Gia Bảo ra cười nói: “ Thứ lỗi, ta đã mạo phạm huynh.” Rồi cúi đầu nói: “ Đa tạ.” Hắn nhìn nàng không chớp mắt. Hồ Điệp thấy vậy liền sờ loạn xạ lên mặt mình, miệng hỏi: “ Mặt ta..mặt ta dính gì sao?” Lúc này, Thượng Quan Gia Bảo mới hồi hồn ho nhẹ một tiếng cúi đầu: “ Khụ..Thứ lỗi, ta..ta không cố ý nhìn cô nương như vậy.” Đúng là đẹp thật. Tuyệt sắc giai nhân!!! Hồ Điệp nghe vậy cười nhẹ nói: “ Không sao. Huynh đưa ta về cung An Long có được không?” Vừa nghe cung An Long, hắn liền lùi về sau vài bước. Nét mặt không được tốt cho lắm, miệng hỏi: “ Cô nương ở cung An Long? Nhị tiểu thư của Tống Thái Uý? Tống Hồ Điệp?” Là nữ nhân mà hoàng thượng đưa về cung, mà Ma Lạc Thần và Tam gia đã nói đây sao? Hồ Điệp cũng không biết tại sao hắn hỏi như vậy, nàng gật đầu, miệng hỏi: “ Có vấn đề gì không?” Chẳng lẽ, chuyện mình ở phòng Hàn Phong đã lan khắp nơi? Biến thành ‘ Đề Tài Hot’ nhất rồi sao? Chết mình rồi, tên này...Đừng nói là kẻ thù của Hàn Phong nha!? Mặt nàng căng thẳng, ra vẻ đề phòng với Thượng Quan Gia Bảo, hỏi: “ Huynh, tại sao huynh biết được ta ở cùng cung An Long với hoàng thượng?” Toi rồi!!! Tránh cáo, đụng phải cọp rồi!!! Gia Bảo cười nhẹ, đổi cách xưng hô: “ Nàng không cần phải sợ. Ta và hoàng thượng rất thân với nhau, kể cả Tam vương gia, Thái y Ma Lạc Thần, Đại ca nàng và Tứ đại hậu vệ nữa đều rất thân.” Hồ Điệp vuốt ngực thở phào nhẹ nhõm, miệng cười nói: “ Vậy sao? Làm ta giật cả mình, cứ tưởng huynh là..kẻ thù của huynh ấy chứ?” “ Đi thôi. Nếu huynh ấy, biết ta trốn ra khỏi tẩm cung, sẽ không tha cho ta đâu.” Bạn bè thì nói từ đầu đi, doạ nàng rớt tim.Phải chăng nàng sắp bị bệnh tim rồi? Thượng Quan Gia Bảo nhìn nàng đầy ngạc nhiên hỏi: “ Huynh ấy? Nàng kêu Hoàng thượng?” Thấy nàng gật đầu, mặt hắn cả kinh. Nàng thân với hoàng thượng còn hơn cả bọn hắn nữa. Thật là, làm hắn có chút ghen tị. Hồ Điệp thấy hắn phân vân liền giải thích: “ Ta kêu Hàn Phong và cả Tam vương gia bằng huynh là vì hai người đã cứu mạng ta. Nếu là ân nhân, thì dù có làm hoàng thượng hay vương gia, ta cũng không quan tâm, địa vị của họ không quan trọng với ta. Ta chỉ cần biết, họ là ân nhân cứu mạng ta mà thôi. Không bàn lai lịch và gia cảnh, xuất thân.” Nàng cười tươi nhìn hắn. Nghe Hồ Điệp nói xong, Thượng Quan Gia Bảo cũng có thiện cảm với nàng: “ Vậy nàng kêu ta bằng huynh, có phải cũng xưng hô bình đẳng và không câu nệ tiểu tiết không?” Nàng là người chỉ trọng chữ nghĩa, không quan tâm đến địa vị cao sang hay hèn mọn. Hồ Điệp cười nhẹ: “ Ừ, Gia Bảo huynh..” Chân bước đi tiêu sái, miệng nói: “ Ngày mốt, ta sẽ dọn về phủ ở. Khi nào rảnh, huynh có thể tới chơi.” “ Ừm! Khi rảnh, ta sẽ tới.” Gia Bảo vui vẻ nhìn nàng. Sao hai huynh muội không giống nhau tí nào vậy? “ Nói thật, ta mới tới đây. Không biết chỗ nào cả. Nếu huynh rảnh, có thể dẫn ta đi chơi vài chỗ ở kinh thành có được không?” Hồ Điệp nhìn hắn cười hồn nhiên. “ Được. Kinh thành Tô An có rất nhiều chỗ thú vị..” Gia Bảo kể một loạt danh lam thắng cảnh, những tửu lầu, v.v.v. Nghe xong, hai mắt nàng sáng như sao nhìn Gia Bảo: “ Dẫn ta đi hết luôn nha. Ta muốn đi hết mấy chỗ đó, không bỏ qua một chỗ nào.” Hồ Điệp vừa nói vừa quơ hai tay diễn tả động tác bao trùm. “ Ừm.” Hắn cười ôn nhu hỏi: “ Nàng, thích đi du ngoạn lắm sao?” Nàng không coi hắn là người ngoài? “ Ừm. Ta muốn đi khắp nơi. Tự do, tự tại. Coi tứ phương là nhà!!! Còn huynh thì sao?” “ Ta cũng vậy!!!” Nàng đột ngột nhảy ra, chắn trước mặt hắn, mắt mở to tròn nhìn hắn hỏi: “ Vậy sao?” Thấy Gia Bảo gật đầu, Hồ Điệp vui cười nói: “ Ta với huynh, có chung một sở thích rồi!!!” “ Chung sở thích?” Hắn hơi ngạc nhiên, nhưng sau đó gật đầu nói: “ Đúng vậy!!!” Nàng rất thú vị, lúc nào cũng cười, ở bên nàng thật thoải mái. Cả hai trên đường đi về cung An Long, thì nói chuyện rất vui vẻ. Nàng chọc hắn cười không ngừng nghỉ, hắn cũng nói đùa và chọc nàng cười: Bởi vì, lúc nàng cười rất đẹp!